Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Uyên không tiếng động mà rơi nước mắt, ông tự nhận kỹ thuật ổn đinh, lúc trước có thể xử lý vấn đề cũng không nói chơi, nếu không phải ông thay ca, sự cố liền sẽ không phát sinh, những năm gần đây, ông vẫn luôn đeo trên lưng vô số tội nghiệt của những người đã qua đời đó, sắp chị áp đến chết.

Giang Gia Niên cũng bị chấn động rồi, những hiểu lầm đó được làm rõ chân tướng sự thật, kỳ thật sự thất rất đơn giản cũng rất đơn thuần, chẳng qua là tâm cha mẹ đáng thương trong thiên hạ mà thôi, trong xã hội Trung Quốc khi đó, ly hôn mặc kệ đối với ai mà nói đều thật không tốt, áp lực Hạ Uyên phải nhận cũng không thiếu so với mẹ của Hạ Kinh Chước, nếu không có tai nạn trên không lúc trước, chờ Hạ Kinh Chước trưởng thành, mẹ anh nhất định sẽ nói sự thật cho anh, có phải như vậy liền giai đại vui mừng hay không?

Phía sau bình phong, Hạ Kinh Chước sững sờ ở đó, hốc mắt đỏ ửng, lại không rơi nước mắt.

Nhưng không rơi nước mắt cũng không có nghĩa là anh không bị chấn động.

Hiểu lầm những năm này được cởi bỏ, anh phát hiện chính mình oán hận một ngưởi nhiều năm như vậy kỳ thật cũng không có thời điểm bất kham như bây giờ, phảng phất như tín niệm sụp xuống vậy, tất cả ân ân oán oán trong nháy mắt bị điên đảo, nhưng cảm xúc xa xôi đó trong nháy mắt liền hội phi yên diệt, anh sẽ cảm thấy tiêu tan sao? Sẽ không. Anh sẽ cảm thấy tự trách sao? Sẽ không.

Anh chỉ có cảm thấy sợ hãi cùng phẫn nộ thật sâu.

Người luôn tự thích cho là đúng.

Ông ấy tự cho mà đúng là giấu diếm, tự cho là đúng mà trả giá, ông ấy muốn tốt cho người khác, nhưng căn bản không nghĩ tới những việc đó người khác có cần hay không.

Khi ông ấy tự cho là đúng mà tại thành hậu quả nghiêm trọng, ông ấy lại tiếp tục tự cho là đúng mà tự mình thống khổ, cái gì cũng không nói, sau đó chờ một ngày chân tướng lộ ra, để cho người khác lâm vào áy náy, để cho người khác hối hận, đây là ông ấy muốn sao?

Dựa vào cái gì.

Là chính ông ấy không nói rõ ràng, là trước đây ông ấy giấu diếm, bị anh hận, bị anh oán, bị anh không tha thứ như vậy, đều là gieo gió gặt bão.

Anh không cần có bất kỳ chút áy náy nào, cũng không cần có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.

Không cần.

Đêm giao thừa, những năm trước đều là Hạ Kinh Chước một mình vượt qua ở ký túc xá công ty.

Thời điểm đó, an h sẽ nhận được sủi cáo nóng đồng nghiệp đi suốt đêm đưa tới, cũng có người từng mời anh đến nhà đối phương đón giao thừa, nhưng không thân chẳng quan, chạy tới nhà người ta, nhìn ngươi ta tốt đẹp mà ăn tết, Hạ Kinh Chước rốt cuộc vẫn là không rộng lượng như vậy, cũng sẽ ghen ghét, cho nên mỗi lần anh đều cự tuyệt.

Nhiều năm như vậy, vào năm anh sắp hai mươi tám tuổi, rốt cuộc có thể cùng ăn tết với người nhà.

Nhà cũ Giang gia cũng không lớn, chính là một căn phòng ở bình thường, toàn bộ diện tích cũng khoảng m, trong nhà có rất nhiêu gia cụ và đồ dùng sinh hoạt, nơi nơi đều để đến tràn đầy, kể cả chỉ tính bọn họ một nhà bốn người, tất cả cùng ngồi ở phòng khách cũng cảm thấy thật náo nhiệt.

Này cũng coi như là tiêu lạc thú ở nhân gian, sẽ không cảm thấy trống vắng.

TV mở lên, trên đó đang phát sóng tiệc tối liên hoan Tết âm lịch, Hạ Kinh Chước ngồi ở sau bàn uống trà, Giang phụ cười tủm tỉm mà nói chuyện với anh, nói đến chính mình cùng mấy người bạn đánh cờ đó, con rể của mình là phi công hãng bay An Bình, còn là cơ trưởng, để xem những người đó ngày xưa nói con gái nhà ông sao vẫn chưa kết hôn đã được người rước đi rồi, câu nói kia nói sao đây? Đúng rồi, im lặng thì không sao, ra tiếng thật kinh người, chính là nói đến Giang Gia Niên.

Giang Gia Niên ngồi một bên nghe bát quái mà ngượng ngùng, bưng chén trà muốn uống, Giang mẫu lại nhanh chóng tiến lên nói: "Con đừng uống nước trà, giờ đã sáu tháng rồi, uống chút nước ấm, ăn chút đồ bổ, lúc mẹ mang thai con sáu tháng bụng còn lớn hơn con bây giờ."

Giang Gia Niên cúi đầu nhìn bụng chính mình, có chút hiếu kỳ nói: "Bụng con còn nhỏ sao?"

Giang mẫu gật đầu nói "Ừ", Giang phụ ghét bỏ mà nói: "Đừng nghe mẹ con nói, thời điểm bà ấy mang thai ăn quá nhiều, béo đó! Bụng con như bây giờ là vừa rồi, nhà đối diện chúng ta có con gái mang thai cũng sáu tháng bụng cũng không to bằng con đâu, cô bé kia mới là gầy, không khỏe mạnh, con gái của ba cứ như vậy khá tốt!"bg-ssp-{height:px}

Giang mẫu trắng mắt liếc Giang ba một cái, cuộc sống của hai người luôn là cãi nhau, nhưng việc này cũng không cản trở tình cảm của bọn họ, Hạ Kinh Chước dựa vào trên sô pha nhìn bộ dáng hai người lớn tuổi cười mắng nhau, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nhìn thấy ba anh ở sau bình phong.

Ông ấy tuy rằng đã không còn trẻ, nhưng vẫn trẻ hơn so với ba của Giang Gia Niên một chút, vậy mà ông ấy đầy đầu tóc bạc, nhìn bộ dáng của Giang phụ mà xem, một đầu tóc đen phát ra ánh sáng nhu lượng, tuy rằng chắc chắn là có nhuộm, nhưng tinh thần cũng không giả được, so với Giang phụ mà nói, Hạ Uyện thật sự quá già nua.

Rõ ràng khi mới về nước nhìn thấy ông ấy, khi đó ông cũng không có tang thương như vậy, sao giống như mới vài ngày liền già đi mười tuổi.

Nhớ lại ngày đó Hạ Uyên khó khăn nói ra sự thật, độ cong khóe miệng Hạ Kinh Chước chậm hại hạ xuống, Giang mẫu nhạy bén mà nhận thấy được, còn cho ông chồng đang lải nhải một ánh mắt, Giang phụ phản ứng lại, đứng lên thanh thanh giọng nói: "Ta với mẹ con đi chuẩn bị cơm tất niên, hai đứa cứ từ từ xem, đến lúc Triệu Bổn Sơn ra nhớ gọi ba đấy."

Giang Gia Niên bất đắc dĩ cười nói: "Ba, Triệu lão sư đều không tham gia xuân vãn đã nhiều năm rồi."

Giang phụ có chút thất vọng nói: "Nói cũng đúng, ông ta không tham gia xuân vãn, ba luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, vậy lui mà cầu người tiếp theo đi, Phùng Củng ra nhớ kêu ba."

Giang Gia Niên gật đầu đồng ý, nhìn theo ba mẹ vào phòng bếp bận việc, cô cũng biết đây là ba mẹ nhường chỗ cho chính mình, buông nhân hạch đào trong tay, cô dịu dàng nói với Hạ Kinh Chước: "Không cần bóc nữa, em không muốn ăn nữa."

Nhìn trong tay cầm hạch đào chùy còn có hạch đào toái, Hạ Kinh Chước vươn cánh tay để lên mâm dựng trái cây trên bàn trà, vỗ vỗ tay, rút khăn giấy cẩn thận chà lau mảnh vụn trên ngón tay, bộ dáng cúi đầu ngưng mắt tựa hồ vô cùng nghiêm túc với việc trước mắt, nhưng thật ra, anh với cô đều biết hiện tại anh nghĩ cũng không phải việc trước mắt này.

"Cái kia....." Giang Gia Niên hơi hé miệng, muốn nói lại thôi, khóe miệng có nụ cười bất đắc dĩ lại vô thố, Hạ Kinh Chước giương mắt nhìn cô liền thấy cô có dáng vẻ này.

"Có chuyện gì em nói đi." Anh dựa vào trên lưng ghế, ngữ điệu nhàn nhạt, "Quan hệ của chúng ta không có gì phải che che giấu giấu."

Nói cũng đúng, nếu là giữa vợ chồng còn muốn che giấu suy nghĩ cặn kẽ, vậy chẳng phải quá thất bại sao.

Giang Gia Niên nghĩ như vậy liền nói thẳng: "Hôm nay là đêm giao thừa, ngày mai chính là mùng một đầu năm, anh còn nhớ hay không.....Hạ thúc thúc nói qua, mùng một muốn lên máy bay về Mỹ."

Lời giấu ở trong lòng nói ra được liền lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Giang Gia Niên quan sát biểu tình của Hạ Kinh Chước, thấy ánh mắt anh không có biến hóa liền biết anh đã sớm đoán được cô muốn nói gì, có thể trong lòng đã sớm có tính toán, cô lập tức cảm thấy anh có thể đang đợi cô mở miệng, cũng hoặc là, anh chỉ là đang đợi cô cho anh một cái bậc thàng đi xuống như vậy.

"Anh nhớ rõ, em không cần lo lắng, trong lòng anh có tính toán."

Cầm quả quýt lên tỉ mỉ lột vỏ, Hạ cơ trưởng bất động thanh sắc mà đáp lại vợ anh, bộ dáng lột vỏ quả quýt thôi cũng cực kỳ ưu nhã, giống như sự cao quý điển nhã khi ăn cơm Tây, động tác trên tay văn nhã lại tinh tế, quả nhiên mỹ nam tử mặc kệ làm cái gì cũng đều có phong thái mê người, cho dù lột quả quýt cũng không ngoại lệ.

Người mang thai sáu tháng, thân mình cực kỳ cồng kềnh như Giang Gia Niên có chút ghen ghét, cũng mặc kệ anh còn chưa có lột xong, trực tiếp đoạt lấy quả quýt trong tay anh, hung hăng ăn từng miếng một, giống như chính là đang cắn lên thịt anh, để phát tiết báo thù vậy.

Hạ Kinh Chước cùng cô nhìn nhau một lúc, đặc biệt thành khẩn nói: "Em biết ánh mắt hiện tại của em làm anh nhớ tới cái gì không?"

Giang Gia Niên không dao động nói: "Cái gì?"

Hạ Kinh Chước liếc cô ánh mắt vô cùng có tính xâm chiếm nói: "Anh nghĩ đến mỗi ngày đi làm, khi đi qua cửa kiểm tra an nình, có nhân viên công tác, những cô gái trẻ tuổi đặc biệt mua vé VIP để nhanh chóng qua kiểm tra." Giang Gia Niên lập tức mở to hai mắt nhìn: "Các cô ấy cũng nhìn anh như vậy?"

Hạ Kinh Chước thu hồi tầm mắt nhìn về phía TV, trên sân khấu tràn nhập hương vị xuân vãn Trung Quốc đang biểu diễn ca vu, rõ ràng không phải tiểu phẩm cũng không phải tướng thanh, nhưng Hạ cơ trưởng lại cầm lòng không đậu mà cong khóe miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio