Tôi lặng đi vài giây rồi mới nói " Chia tay đi, chị không muốn dây dưa như thế nữa.
Chị mệt mỏi lắm rồi.
"
Nó sững sờ nhìn tôi, cố vẻ một nụ cười không mấy tự nhiên, nó bảo tôi đang đùa.
" Chị đẹp, giỡn thế không vui đâu, chị đừng giỡn như vậy chứ.
"
" Chị không có giỡn.
"
Tôi cáu lên để chứng minh câu nói của mình là thật, nó không phản bác nữa, nó đi tới cửa sổ hít thở giữ bình tĩnh.
Tôi muốn đưa tay ra để dỗ dành nó nhưng không thể, tôi cố gắng kiềm nén bản thân để nước mắt không phải rơi.
Có phải tôi rất nhẫn tâm đúng không ? Đáng lẽ trong hoàn cảnh này tôi phải an ủi nó, cùng nó chiến đấu vượt qua nhưng đằng này tôi đã nói ra câu không thể phũ phàng hơn.
Thà là đau một lần, tôi biết tôi với nó là điều không thể, càng chống đối số phận chỉ khiến ta rước thương tích đau khổ vào người chứ chẳng được lợi gì, thôi thì cứ thuận theo ý trời.
Tôi muốn bắt chuyện với nó, dù không còn là người yêu nhưng tôi muốn chúng tôi có thể trở thành bạn.
" Nãy em nói em có chuyện muốn nói đúng không ?"
" Em có câu trả lời rồi, không cần nữa.
Chị về đi.
"
Nó trả lời tôi, giọng nói lạnh tanh không có một chút ấm áp.
Hai mắt nó đỏ hoe, gương mặt hốc hác, xanh xao.
Nhìn nó mà tim tôi đau như ai lấy thứ vật nhọn gì đó đâm vào, nó bảo tôi về nhưng tôi không an tâm, muốn ở lại.
" Em đang không khỏe, để chị ở đây chăm sóc bác vớ......"
" Em bảo chị về đi, đừng đến đây nữa.
"
Nó quát lên cắt ngang câu nói của tôi, giờ tôi có nói gì nó không muốn nghe.
Tôi quay lưng đi bước ra khỏi cửa, tôi tìm một góc khuất ít người chú ý, tôi bất lực ngồi xuống, nước mắt như được kiềm nén bấy lâu nay tuôn trào một cách mạnh mẽ.
Trước khi nói lời chia tay, tôi đã dằn vặt đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới có đủ can đảm.
Người ta bảo tôi là con người máu lạnh, sẵn sàng vứt bỏ khi không cần thiết nhưng họ đâu biết tôi đã đau đớn đến nhường nào.
Trái tim tôi như thắt lại, lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì một người, mà người đó lại là con trai, đường đến thành công không dễ dàng như tôi nghĩ.
Tôi lấy tay che miệng lại để không phát ra tiếng nấc, hôm nay tôi lại yếu đuối nữa rồi.
Tôi tự nhủ với lòng mình khóc hết hôm nay thôi, ngày mai sẽ là một ngày tươi sáng.
Là duyên nhưng không phận.
Thà buông tay để trả tự do cho cả hai.
Nếu có kiếp sau chôn bao đau đớn vẽ lại cùng nhau.
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
[...]
Sau khi cô Linh rời đi, Minh Đức mới có thể sống đúng với bản chất con người thật của mình.
Cậu gục mặt bên giường của ba mình, khóc như một đứa trẻ con.
Những người nhìn bề ngoài tưởng lạnh lùng khó gần nhưng thật ra nội tâm của họ rất nhạy cảm.
Họ đã trải qua rất nhiều, rất nhiều những đau thương mới có thể trở thành như bây giờ.
Minh Đức cũng vậy, trái tim chai sạn của cậu đã không còn ấp ám cho đến khi gặp cô Linh.
Cô đã đem ngọn lửa yêu thương sưởi ấm cho trái tim nhỏ bé của cậu.
Nhưng đến khi cậu chịu mở lòng thì chính cô là người dập tắt nó.
Bi thương ngược thành dòng sông len lỏi trong cơ thể của cậu, nó chảy qua từng ngóc ngách, chảy đến đâu đau đến đó.
Cậu lấy trong túi áo ra một chiếc hộp hình vuông màu đỏ, được dùng để đựng nhẫn.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương bóng loáng nằm trong chiếc hộp mà cậu cười vô cảm, cười như một kẻ hóa điên.
Lẽ ra cậu không nên nhường cô Linh nói trước, lẽ ra cậu nên bày tỏ sớm hơn.
Cậu đã đánh mất cơ hội của mình rồi, chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ trước, cậu định nhân dịp này để giải bày tình cảm của mình đối với cô nhưng chưa kịp thì đã bị cô nói lời từ chối.
Minh Đức tuyệt vọng định vứt chiếc nhẫn vào sọt rác kế bên nhưng đã bị một bàn tay giữ lại.
Cậu ngạc nhiên quay sang, thấy ông Minh đang nhìn cậu bằng ánh mắt nửa giận nửa thương.
Cậu vừa mừng vừa sợ luống cuống kêu bác sĩ nhưng đã bị ông ngăn lại.
" Thôi khỏi gọi bác sĩ làm gì, ba khỏe rồi.
"
" Ba tỉnh rồi sao ba, sao ba tỉnh nhanh quá vậy ?"
" Đáng lẽ ba còn nằm thêm vài ngày nữa mà mày ngu quá nên ba dậy sớm hơn vài ngày.
"
Ba cười rồi xoa đầu thằng con trai quý tử của mình.
Cả đời ông chỉ có mỗi nó, nhìn nó tự dày vò bản thân chắc gì ông đã sung sướng.
Ông lau những giọt nước mắt trên mặt nó rồi từ tốn dạy bảo.
" Con trai thì không nên khóc, thua keo này ta bày keo khác, đừng vì những chông gai nhỏ nhặt này mà nản chí.
Ông trời đang thử thách sự kiên trì của hai con, hãy cố gắng cùng nhau vượt qua.
Là đàn ông hãy mạnh mẽ để còn bảo vệ cho người mình thương nữa chứ.
"
Minh Đức không cầm lòng mà nhào tới ôm chầm lấy ba mình.
Đã lâu rồi cậu không có cảm giác yên bình như bây giờ, đã lâu rồi cậu chưa được gần gũi ba như lúc này.
Đúng như người ta vẫn thường nói, tình thân chính là một giây trước thôi còn mắng bạn, giây tiếp theo đã ôm trọn bạn vào lòng.
Cha không giống như mẹ, đối với cha yêu thương đâu nhất thiết phải nói ra.
Họ luôn dùng hành động của mình thay cho lời nói.
Càng trưởng thành, khoảng cách của chúng ta và cha càng lớn dần.
Thậm chí, những câu hỏi han thông thường bỗng trở nên gượng gạo, những cuộc gọi cũng dần thưa thớt và vội vã.
Có một nghịch lý, chúng ta rất dễ nói lời yêu thương ai đó, ngoại trừ cha của mình.
Nói một câu yêu thương vốn là điều rất dễ dàng, nhưng sao khi dành cho cha lại trở nên khó khăn như thế? Hãy yêu thương cha thật nhiều khi có thể, vì chúng ta chỉ có một người cha trong cuộc đời này.
Cha không hoàn hảo nhưng luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất.
[...]
Tôi quyết định về quê với ba.
Một phần là một tịnh tâm suy nghĩ về những chuyện đã qua, một phần là vì muốn sống một cuộc sống không thị phi.
Tôi xin nghỉ dài hạn ở trường, bốn đứa nhóc biết tin tôi xin nghỉ thì khóc lóc ỉ oi như người yêu bỏ.
Không thể rời bỏ lũ nhóc con này.
Tôi hứa hẹn với tụi nó bốn tháng sau sẽ lên lại thành phố.
Về quê cũng chẳng có gì thú vị ngoài việc sáng sớm ra đồng với mẹ, rồi lập ra một đội ngũ hái trộm xoài.
Tuy già đầu rồi nhưng tôi vẫn cứ thích chơi những trò như thế.
Vui không tả xiết, từ ngày về quê tôi cảm thấy lòng mình thật thanh thản.
Tôi yêu nơi đây, đã lâu lắm rồi tôi chưa về thăm nhà của mình.
Người dân ở đây rất hiền lành, cần cù.
Tình bạn của những người đứa trẻ ở thôn quê cũng bình dị như bản tính chân chất trong con người chúng vậy.
Không tính toán, không vụ lợi, cũng không phải là những buổi tụ tập trong quán ăn sữa chua “chém gió” rồi rủ nhau đi lượn khắp các shop quần áo, cũng không phải những trận chiến trên game online thâu đêm suốt sáng.
Tình bạn của lũ trẻ thôn quê đơn giản chỉ là những trận đá banh ngoài đồng, những chiều thả trâu rồi trộm ngô nướng hay những lần rủ nhau săn chuột, bắt dế trên đồng, những buổi lên đồi hái sim.
Tất cả đều xuất phát từ tình cảm chân thành.
Thấm thoát đã bốn tháng trôi qua, đúng như lời hứa của tôi với đám nhóc, tôi trở về lại thành phố.
Trước khi đi tôi với mẹ tâm sự thâu đêm, tự nhiên tôi cứ muốn ở nhà.
Ở nhà có ba, có mẹ, có những người yêu thương tôi.
Sống ở nơi đất khách quê người là một điều không hề dễ dàng.
Phải tự mình chống chọi với mọi thứ xung quanh, đi làm thì phải chịu đựng thái độ của cấp trên, về nhà thì phải nhìn sắc mặt của bà chủ nhà.
Tôi ngã đầu vào vai mẹ, tham lam hít lấy hít để mùi hương của mẹ.
Mẹ mỉm cười nhân hậu, tôi thấy những vết nhăn hiện rõ trên khuôn mặt của mẹ, dù bà như thế nào thì trong thâm tâm tôi bà vẫn là người phụ nữ đẹp nhất.
" Không biết mày ở trên đấy có nhớ ba mẹ không chứ ở đây ba mẹ nhớ mày lắm.
"
Nghe câu nói của mẹ tự nhiên tôi thấy mủi lòng.
Tôi vội quay mặt sang chỗ khác để mẹ không thấy, nước mắt giờ đã lưng tròng.
Trước đây tôi cũng về nhà nhưng đây là lần đầu tôi ở lâu đến thế, có lẽ phải khó khăn lắm tôi mới có thể thích nghi lại cuộc sống trên thành phố.
Xa nhà, cảm thấy bản thân rất lạc lõng!
[...]
Sáng sớm tinh mơ tôi đã có mặt ở trạm xe buýt.
Hai tay xách rất nhiều túi đồ, to có nhỏ có.
Mẹ tôi bắt tôi đem rất nhiều, bao nhiêu cũng không đủ với bà.
Tôi bảo ba mẹ cứ ở nhà vì tôi sợ khi nhìn thấy họ thì tôi sẽ không nỡ rời đi.
Chiếc xe buýt chậm rãi dừng trước mặt, tôi nhanh chân trèo lên xe, gọi điện cho đám nhóc.
" Alo, chuẩn bị hoành tráng lên để đón cô lên lại nè.
"
" Cô khỏi lo, tụi em chuẩn bị hẳn mười mấy mâm để mừng cô trở về đây.
"
Tôi không nhịn được mà bật cười, lâu rồi không nghe thấy giọng nói của tụi nó nên cũng đâm ra nhớ.
Tán ngẫu với tụi nó một lát rồi tôi nằm nghỉ ngơi.
Chuyến xe đi cũng rất nhanh, ngủ một giấc ngon lành thức dậy tôi thấy mình đã ở trên thành phố.
Bác tài hối thúc hành khách xuống xe, tôi cũng nhanh nhẹn bước xuống.
Trời hôm nay không nắng lắm, ánh nắng cứ dịu dàng không gắt gỏng.
Tôi nhìn ngó nghiên định lấy điện thoại ra gọi cho đám nhóc thì bỗng có một thứ khiến tôi phải chú ý.
Tiếng khóc của một đứa bé, nó chừng - tuổi.
Tôi đi tới ngồi xổm trước mặt nó, chắc là lạc ba mẹ rồi.
Tôi ân cần hỏi nó.
" Cháu bé, sao con lại ở đây ? Ba mẹ con đâu ?"
" Huhuhu....con....con bị lạc papa rồi huhhuhu..."
Thấy nó khóc mà tôi thương, tôi đưa mắt tìm khắp nơi không thấy ai có biểu hiện như lạc con mình.
Tôi vỗ về nó, nó sụt sùi một chút rồi nín hẳn.
Đúng là một đứa trẻ ngoan.
" Con tên gì ?"
" A!! Papa của con kìa!! "
Nó không trả lời tôi mà chỉ về một hướng rồi reo lên.
Theo bản năng tôi cũng quay sang nhìn, đập vào mắt tôi là cảnh tượng không ngờ đến.
Tôi ngớ người, bao nhiêu kỉ niệm lại một lần nữa từ từ hiện về như một đoạn phim.
Người đứng trước mặt tôi là Minh Đức.
Nó cũng nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ.
Đứa bé thoát ra khỏi vòng tay tôi chạy về phía nó.
Miệng không ngừng gọi Minh Đức là ba.
Tôi rơi vào tình trạng hốt hoảng, tim đập không còn đúng nhịp, chỉ mới bốn tháng thôi mà Minh Đức đã có con sao ? Đây là một giấc mơ thôi đúng không ? Ai đó nói với tôi rằng tôi đang mơ ngủ đi.