Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không biết có đúng hay không đến thiên gia cũng đều ủng hộ Bách Lý Thần, nàng đang muốn tìm nơi ý tứ một chút đưa cô cô đi thì không nghĩ tới đêm nay lại chính là lễ hội hoa đăng mỗi năm tổ chức một lần. Cũng giống ngày nguyên tịch hay Tết Nguyên Tiêu, không nghĩ tới ở nơi đây củng có ngày lễ này

Bách Lý Thần lớn đến như vậy rồi cũng chưa có tham gia lễ hội này lần nào, cũng chỉ thấy trên TV chiếu qua mà thôi. Có người nói đây là thời khắc JQ (gian tình) phát sinh nhiều nhất trong năm. Và để tạo ra một chút gian tình, Bách Lý Thần làm gì thì làm cũng phải tới hội hoa đăng một lần

Hắc hắc, có người nói còn có các loại hoạt động như đoán câu đố vân vân. Chính mình chỉ cần biểu hiện một chút, tranh thủ thắng lấy một cái hoa đăng to to tặng cô cô, đến lúc đó nàng còn không đối với ta kính trọng hơn vài phần sao?!

Bách Lý Thần nghĩ mình dù gì cũng là thanh niên thế kỷ hai mươi mốt, không thể nào so với người cổ đại thua kém được. Vì vậy lòng tự tin bành trướng vô hạn

"Cô cô, ta lớn như vậy cũng không có đi xem hội hoa đăng, cô cô, người có xem qua hay chưa?" Bách Lý Thần lưu manh lôi kéo ống tay áo Bách Lý Thương Mặc. Cô cô từ lúc bắt đầu hơi cương liền sau đó không tỏ ra gì nữa, ngô, nàng quả nhiên là đang rất sinh khí với mình

Bách Lý Thương Mặc đối với loại hành vi như sủng vật này của Bách Lý Thần đã quen nên không thèm trách nữa. Bất quá Bách Lý Thần lại ngược lại, đối với tâm tình của ‘nương tử’ rất phức tạp. Loại chuyện đùa giỡn chẳng vui chút nào này Bách Lý Thần lại làm không biết mệt, thật khiến cho Bách Lý Thương Mặc rất đau đầu

Nếu như các nàng chỉ là một đôi cô cháu bình thường thì cũng không có vấn đề gì, vấn đề là vào giây phút Bách Lý Thương Mặc bước vào Đại Thành kỳ một khắc kia, lại hảo trùng hợp xảo ngộ Bách Lý Thần xuất hiện trong lòng nàng, trở thành một mầm mống trong tâm nàng, cũng thành ma chướng duy nhất. Tuy rằng bây giờ còn chưa có rõ ràng lắm thế nhưng chuyện hiển nhiên là cũng có thể xảy ra. Đây là chuyện tình rất nguy hiểm, là duyên hay là kiếp, đều không phải đơn giản mà thoát được

"Có!" Nói đến hội hoa đăng, Bách Lý Thương Mặc liền nghĩ đến Mộc Tử Khê.

Mỗi một năm lễ hội hoa đăng, đều là Mộc Tử Khê lôi kéo tay mình đi. Mỗi một năm các nàng đều chơi đùa rất vui vẻ, mỗi một năm đều có thể hái xuống chiếc hoa đăng to nhất đưa cho nàng. Cái vị cô nương Mộc Tử Khê này là không thích đọc sách, mà Bách Lý Thương Mặc lại là nữ nhân tài ba nổi danh khắp nơi. Muốn trông cậy vào Mộc Tử Khê đoán đúng câu đố lấy được hoa đăng cho Bách Lý Thương Mặc là không có khả năng, vì vậy mỗi năm qua đi đều là Bách Lý Thương Mặc lấy hoa đăng cho nàng

Nếu như nói Mộc Tử Khê cũng có lúc thành tiểu nương tử của người ta, thì không nghi ngờ chính là lúc lễ hội hoa đăng mỗi năm này

Hôm nay, cảnh còn người mất, mình vẫn là mình, nhưng người đi cùng lại không phải là nàng

Bách Lý Thần chờ Bách Lý Thương Mặc đi tới, nhưng thật lâu cũng không thấy chút động tĩnh. Khi quay đầu lại thì ngoài ý muốn phát hiện cô cô có chút buồn bã và ánh mắt đau lòng

“ Cô cô, có phải hay không trước đây có cùng nữ nhân kia tới đây?!” Bách Lý Thần khẩu khí có chút chùng xuống, giống như là đang chất vấn trượng phu hoa tâm của mình

Bách Lý Thương Mặc từ trong miệng Bách Lý Thần nghe được ba chữ ‘nữ nhân kia’ trong lòng liền thấy không thích, cau mày “ Nàng gọi là Mộc Tử Khê, chứ không phải cái nữ nhân kia!!” Dù sao cũng là người nàng từng thích, Bách Lý Thương Mặc thật không thích Bách Lý Thần nói như vậy. Vì vậy trức tiếp nói tên nàng ra, dù gì hiện tại Bách Lý Thần chắc cũng đã sớm biết

Trước đây không muốn nói, là vì không muốn cùng người khác chia sẻ. Hiện tại lại nói cho Bách Lý Thần biết, tới chính nàng cũng không biết vì sao

Bách Lý Thần thực sự là hận chết cái người tên Mộc Tử Khê kia, nàng ta chiếm hết ký ức của cô cô được rồi, lần trước còn hại ta xém bị cô cô bóp chết!!

Tình địch gặp lại, đặc biệt đỏ mắt.

Cho dù không có nhìn thấy cái tình địch trong truyền thuyết này, Bách Lý Thần cũng là bắt đầu đỏ lên

"Cô cô, hiện tại nàng thế nào?" Bách Lý Thần từ lúc bắt đầu nhớ thương Bách Lý Thương Mặc đã muốn biết vấn đề này. Đây cũng chính là lý do vì sao nàng không thèm để Mạc Phi Hoàng vào trong mắt, bởi vì nếu so về những tình địch có độ nguy hiểm cao thì Mạc Chưởng môn không đáng để nhắc tới

Bách Lý Thương Mặc lắc đầu, vân đạm phong khinh cười cười, "Ta cũng không biết. Có lẽ, nàng đã luân hồi chuyển thế rồi chăng?!"

Bách Lý Thần vô ý thức thở phào nhẹ nhõm, cái này được nha, thấy ngữ khí của cô cô cũng không phải là cái loại bộ dạng thương tâm gần chết. Xem ra tình địch này chỉ còn lại hồi ức và cái tên mà thôi

Bách Lý Thần vẫn luôn nghĩ, người sống thì không tranh với người chết, nhưng mà còn phải tùy thuộc vị trí của người chết đó mới được a

Nếu như Bách Lý Thương Mặc ít nói, mà nhiều ít gì cũng không muốn nhắc đến thì như vậy mới là nguy hiểm. Chỉ cần cô cô đối với chính mình mở rộng cửa lòng, Bách Lý Thần mới có thể làm mờ đi cái bóng của Mộc Tử Khê, khiến trong lòng cô cô chỉ còn lại chính mình

"Cô cô, các người làm sao lại nhận thức nha?! Có thể nói cho ta biết một chút không?!” Bách Lý Thần đối với chuyện tình của Bách Lý Thương Mặc là rất quan tâm. Hiện tại nếu cô cô nói ra, thì sẽ rõ ràng vấn đề hơn nhiều

"Chúng ta là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cửu nhi cửu nhi, vẫn cứ như vậy thôi” Bách Lý Thương Mặc nhìn những người bán hàng rong ven đường rồi lại tới những ngọn hoa đăng treo khắp nơi lại càng khiến nàng nhớ về hồi ức của quá khứ “ Trước đây, mỗi một đêm hội hoa đăng chúng ta đều tới. Mỗi một năm đoán câu đố nàng đều đoán không ra, mỗi một năm đều là ta tặng hoa đăng cho nàng”

Ngày hội Nguyên Tiêu, hội hoa đăng hàng năm đều có, chỉ là quy mô lớn nhỏ bất đồng. Kinh thành lại được danh xưng là dưới chân thiên tử, độ long trọng hoành tráng khẳng định so với cái thị trấn nhỏ của Bách Lý Thương Mặc là hơn rất nhiều lần “ Sau đó, cha và nương ta, cũng là gia gia và nãi nãi của ngươi quyết định chuyện hôn nhân cho ta. Rồi nàng biết được, liền suốt đêm mang ta bỏ trốn đi xa. Chỉ là sau đó, ta cùng nàng bị phụ thân của ngươi bắt dẫn về. Mà nàng, ta cũng không còn gặp mặt được lần nào nữa”

Khi nghe được Bách Lý Thương Mặc kể lại, Bách Lý Thần cũng không có cảm giác thay đổi nhanh chóng, cũng không có cảm giác oanh oanh liệt liệt, cứ như là một câu chuyện cũ rất bình thản yên ổn. Thế nhưng lại có một cảm giác nhàn nhạt ưu thương. Không nghĩ tới, mối tình đầu của cô cô lại cứ như vậy không bệnh mà chết đi. Trách không được trước đây cô cô hận ta gần chết, nói nữa ngày mới biết thì ra là tại lão cha của ta gây chuyện

Bất quá, nếu không có người cha trên danh nghĩa này của mình, cô cô nay đã là của người khác rồi!!

Nói đến điều này Bách Lý Thần vẫn rất quan tâm lo lắng. Nàng tuy rằng cũng mong cô cô hạnh phúc, thế nhưng nếu hạnh phúc đó là do người khác mang đến, vậy còn lại mình nàng cả đời này sẽ bất hạnh sao?! Tối thiểu hiện tại có ta cùng với cô cô, hiểu rõ điều này là được rồi, ta so với Mộc Tử Khê còn muốn tốt hơn rất nhiều

"Cô cô, không nghĩ tới người cũng có lúc bị cản trở như vậy” Cô cô cũng có lúc cùng người khác bỏ trốn, chuyện kinh thiên động địa a!! Chỉ là cuộc sống khi bỏ trốn sẽ có hay không phát sinh ra cái gì nữa đây, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, loại chuyện này không thể nói chính xác được.

Ngầm thở dài một cái, nếu có trách thì trách mình tới quá muộn. Huống hồ hiện tại chỉ cần mình luôn được ở bên cô cô là được rồi, còn tính toán cái gì nữa?! Nói đi nói lại, tới chính mình hiện tại cũng không có tư cách gì đi tính toán, cô cô căn bản là không bỏ được nàng

"Chỉ là lúc đó, còn trẻ hết sức lông bông mà thôi." Bách Lý Thương Mặc hình như cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện này “ Thần Nhi, muốn dẫn ta đi đâu chơi sao?! Khó có được một lần cơ hội, sau này chưa chắc đã có thể đâu!”

"Tốt! Chúng ta tùy tiện nhìn xem một chút." Bách Lý Thần cười cười, cô cô người thực sự là càng ngày càng tri kỷ, xem ra ta cải tạo chính xác nha.

Hai người đi vào một nơi rộn ràng nhốn nháo người qua lại, khiến không ít tài tử giai nhân đều len lén nhìn hai người. Hình như là bởi vì sự ăn ý hài hòa của hai người, nên cũng không có ai dám tiến đến quấy rối, chỉ là người len lén nhìn cũng không ít

Những loại này ánh mắt ngưỡng mộ đối với Bách Lý Thương Mặc là quen rồi, nhưng Bách Lý Thần lại một phen đắc ý, tỷ tỷ ta lâu lâu nam trang một lần liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người nha

"Cô cô, xem kìa, xem kìa. Bên kia có đố đèn!!” Bách Lý Thần phe phẩy Bách Lý Thương Mặc ống tay áo, chỉ chỉ về sân khấu phía trước “ Chúng ta tới xem”

Bách Lý Thương Mặc bị Bách Lý Thần nắm đi, nhìn nàng miệng cười ngây thơ, giống như được quay trở lại cái thời còn trẻ vô ưu vô tư kia

Thiếu nữ trước mắt như biến thành hình bóng trong trí nhớ, sau đó lại liền biến ra khuôn mặt của Bách Lý Thần, ẩn ẩn hiện hiện “ Cô cô, lần này ta nhất định sẽ đoán được cho người một chiếc hoa đăng, người xem nha!!” Bách Lý Thần nghĩ mình cũng không phải là cái Mộc Tử Khê vô dụng kia, nàng không trả lời câu đố được, nhưng nhất định mình là làm được

Xoa tay, nhìn nhìn xung quanh, Bách Lý Thần nhìn một chút quy tắc trả lời câu đố. Thì ra đoán một lần mười văn tiền, đoán đúng đèn là của ngươi, đoán không đúng thì cái gì cũng không có

Ngô, nguyên lai là như vậy. Trước kia Bách Lý Thần nghĩ mấy người tham gia trò này nhất định là nhiều tiền, vì vậy cam tâm tình nguyện thâm hụt một chút. Hiện tại xem ra đúng là một thủ đoạn vơ vét. Một cái đèn hoa đăng giá gốc cũng chẳng bao nhiêu, chỉ cần năm người đoán đèn là đã thu lại được tiền vốn, rúc cuộc chỉ còn lại lợi nhuận dư thừa

Bách Lý Thần nghĩ cũng không sai. Mấy cái câu đố đèn này đều là do kinh thành nổi danh mưu lược nho gia viết ra, có thể đoán được cũng không có mấy người. Chính cũng bởi vì như vậy, đèn hoa đăng mới vẫn nhiều như cũ, chứ nếu không đã sớm bị người ta đoán đúng hái xuống hết rồi

Mỗi cái đèn hoa đăng đều đố một chữ, Bách Lý Thần nhìn nhìn, vẻ mặt càng ngày càng xấu hổ. Ta xỉu, cái loạn thất bát tao gì đây?! A, đây là cái loại đố chữ chó má gì vậy, sao lại khó thế này?! Bách Lý Thần nghĩ đến đầu muốn to ra rồi, cũng tại cái tật mạnh miệng “ Cô cô, ta nhất định sẽ lấy được hoa đăng cho người mang về!!”

Bách Lý Thương Mặc vốn cũng không định trông cậy vào Bách Lý Thần nhiều lắm, thấy nàng vẻ mặt ngây thơ nhìn mấy câu đố chữ này trong lòng liền hiểu rõ ràng. Chỉ là cũng không có định vạch trần, mà là theo ý nàng

" Bên trong ánh dương quang chiếu, ngoài cửa vũ phiêu phiêu?” Bách Lý Thần nghĩ chính mình hẳn là phải biết, nhưng thế nào lại nghĩ không ra được. Chết tiệt, ta dùng sức nghĩ, ta không tin nghĩ không ra!!

Kỳ thực, chân chính có thể đoán ra được cũng không có mấy người. Những câu đố hoa đăng này đều bị người đoán qua, nguyên nhân cũng vì như vậy, câu hỏi này nếu dễ thì đã bị người ta đoán trúng hết rồi còn gì

"Giản." Bách Lý Thương Mặc nhìn Bách Lý Thần vùng chân mày đều muốn nhăn lại một chỗ vì suy nghĩ, thật sự không đành lòng thấy nàng phiền não liền tùy thời ở một bên nhắc nhở “ Giản của khe núi”

Bách Lý Thần mở to ánh mắt, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ. Môn lý hữu thái dương, ngoài cửa hữu vũ…. Quả thế!!

Cô cô, người quả không hổ danh là cao thủ đoán chữ! Rèn đúc mà ra nha!!

"Khái, điều cô cô mới nói, ta cũng đoán được." Bách Lý Thần thực không muốn thừa nhận chính mình đoán không được, đặc biệt là ở trước mặt Bách Lý Thương Mặc. Vừa nãy còn thể son sắt sẽ đoán đèn cho cô cô một cái hoa đăng, vậy mà hiện tại tới da lông của cái đèn còn không sờ tới được. Thật mất mặt a!!

Kỳ thực, hiện tại Bách Lý Thần đặc biệt muốn cô cô quên đi cái vụ đoán hoa đăng này, thế nhưng ai kêu nàng hùng hồn nói ra làm chi nha?!!

Bách Lý Thương Mặc nhìn Bách Lý Thần khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường mà còn cậy mạnh, tâm đột nhiên mềm lại “ Thần Nhi, ngươi thích cái hoa đăng nào?!”

Bách Lý Thần sửng sốt một chút, sau đó như nghĩ tới điều gì liền đỏ mặt. Cô cô quả nhiên nhìn ra ta đoán không được!! Bi kịch a!! Bất quá, cô cô đã hỏi như vậy thì lẽ nào là nàng muốn tặng ta?! Ngô, tuy rằng ta bất tài không thể tặng cô cô, nhưng ngược lại nàng tặng ta cũng được mà!! Khó có lúc cô cô thông suốt, ta còn giả thục nữ làm gì?

"Ta thích cái này!" Bách Lý Thần chỉ vào cái hoa đăng to nhất được treo ở trên cao “ Cô cô, người không cảm thấy người được vẽ trên bức tranh rất giống người sao?!”

Bách Lý Thần chỉ cái hoa đăng đó cũng chính là hoa vương của hội hoa đăng, là do một người thợ làm hoa đăng nổi danh chế tác trong suốt một tháng trời. Mà bức tranh trên hoa đăng này do chính tay kinh thành đệ nhất tài tử vẽ ra. Có người nói hắn ở trong mộng gặp được một bạch y thiếu nữa, liền bị khuynh đảo tinh thần, không thèm cơm nước gì để cuối cùng vẽ ra được bức họa trên hoa đăng này làm kỷ niệm

Bách Lý Thương Mặc nhìn thoáng qua cái đèn hoa đăng này cũng không thấy giống mình bao nhiêu. Bất quá thấy bộ mặt Bách Lý Thần vui vẻ, liền khó có được lúc gật đầu phụ họa “ Đã như vậy, liền chọn cái đèn đó đi!!”

Bách Lý Thần trong ánh mắt tràn đầy sao nhỏ bay bay, cô cô vì ta đoán đèn nha!! A, hảo đáng ghét nha, cô cô soái như vậy muốn ta làm sao có chỗ đứng đây?! Rõ ràng nhân gia đây là muốn làm công, thế nào lại có cảm giác giống tiểu thụ quá vậy!! Bất quá trong lòng vẫn rất hài lòng, hắc hắc, nếu như cô cô mà ở hiện đại theo đuổi nữ sinh con nhà lành, chắc chắc là bách phát bách trúng nha!!

Đó là chuyện đương nhiên rồi, cho dù ở cổ đại, cô cô đại nhân bất quá chỉ là vì Bách Lý Thần đoán đố đèn thôi, mà còn khiến cho cái tên Thần này tâm mê gái bắt đầu nổi lên rồi. Bởi vậy mới cho thấy, cô cô đại nhân mị lực phi phàm

"Hảo điểu vô tâm luyến cố lâm, ăn nghỉ côn trùng Thừa Phong minh.

Bát nghìn dặm đường thuận miệng đáo, chá cô bay đi mười dặm đình. Đoán bốn chữ!"

Bách Lý Thần nhìn câu đố chữ này mà mù tịt triệt để, so với vừa rồi còn khó hơn nhiều. Tiểu Thần Thần lần đầu tiên cảm giác được bản thân mình xuyên không so với văn học cũng không thể nào cao tay hơn được

( Câu đố ở trên mình để nguyên. Nếu edit sơ sơ là thế này: Chim tốt vô tâm mến rừng sâu, ăn nghĩ nơi đây thừa gió tới. Tám nghìn dặm thuận đường bay về, mệt mõi rồi mười dặm lại nghĩ….. xin lỗi, kiến thức của Hina có hạn)

Bách Lý Thương Mặc tinh tế suy nghĩ liền biết trong đó có huyền cơ, chỉ là nàng cố ý không nói rõ ra. Giao mười văn tiền ra liền nói ra đáp án của nàng

“ Loan Phượng Hòa Minh”

"Vị phu nhân này, ngươi quả thật lợi hại. Cái hoa đăng này treo ở đây hai ngày đã làm khó không biết bao nhiêu là tài tử giai nhân, không ai đoán ra được. Xem ra phu nhân cùng với cái hoa đăng này là hữu duyên a!” lấy tiền xong, người bán hàng một bên vừa lấy hoa đăng xuống một bên vừa cười nói “ Nhưng hình như phu quân của phu nhân cũng không phải cái cao thủ nha. Ta thấy hắn đi từ đầu tới cuối lại từ cuối đi ngược trở lại, hắc hắc”

Ngụ ý của hắn ở đây, tới kẻ ngu si đều hiểu. Hoa tươi cắm bãi phân trâu a!!

Cũng may, Bách Lý Thần da mặt hơi bị dày, nên không thấy xấu hổ. Bất quá người bán hàng rong nói ra cái câu kia ‘ Phu nhân’ chính là rất hợp ý nàng, cũng đã là lần thứ hai bị người ta nói như vậy, thiên ý mà!! Ngươi xem đáp án, có cái gì không tốt, gì không gì lại là Loan Phượng Hòa Minh, lại bị các nàng đoán trúng. Đến ông trời còn ám chỉ rõ ràng nha, cô cô chính là của ta!!

"Nàng không phải tướng công của ta." Bách Lý Thương Mặc liền nghiêm mặt, rất là bất đắc dĩ nói.

"Ôi, không phải cũng rất có ý tứ sao, hiện tại không phải nhưng tương lai chắc chắn đúng rồi” Người bán hàng rong này cũng là một người nhiệt tình. Hai người nắm tay mà đến, nói các người không có gì, ai tin được đây?! Huống chi nữ mỹ lệ, nam tuấn lãng, nhìn qua thực sự là rất xứng đôi. Nếu nói bọn họ không phải một đôi thì đến người bán hàng rong cũng phải tiếc hận. Nhìn trên đường long lanh nổi bật nhất chỉ có hai người, nếu không phải vì như vậy, hắn cũng không có khả năng biết Bách Lý Thần đi tới đi lui tìm kiếm là để đố đèn

"..." Bách Lý Thương Mặc cũng không thèm giải thích nữa. Rúc cuộc nàng cũng không hiểu nỗi tại sao họ lại nhận định nàng và Bách Lý Thần là một đôi nha?!

Bách Lý Thương Mặc tiếp nhận hoa đăng liền tiện tay đưa cho Bách Lý Thần, nói “ Thần nhi, thích thì cầm lấy đi!!”

"Cảm tạ cô cô!" Bách Lý Thần tiếp nhận hoa đăng cầm trong tay. Nhìn hình ảnh bạch y nữ tử trên nền ánh nến, càng xem càng không khỏi nghĩ đến cô cô. Trong lòng không khỏi suy nghĩ gian tình, cô cô đem chính mình đưa cho ta sao?? Hắc hắc, cô cô tự thân mình giải đố đèn, còn thắng giải nhất hoa đăng vương cho ta, thật muốn cắn cô cô một ngụm nha!! thiếu nữ Bách Lý Thần ôm ấp tình cảm ở trong lòng suy nghĩ quấy phá

"Vị công tử này, người không sao chứ?" Người bán hàng rong nhìn xem có chút mộng. Vị công tử này hảo dễ thương nha, thế nào lại có cảm giác giống như thiếu nữ mới yêu thế này?!

"Khái khái." Bách Lý Thần giả bộ phất phất tay, không có việc gì “ Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một bài từ, rất xứng đôi với cái hoa đăng này” hình như là muốn giải thích vì sao mình trước đó không giải được câu đố đèn, Bách Lý Thần nói thêm “ Ta không am hiểu đố chữ, chỉ biết viết từ thôi!!”

Lúc này không chỉ có người bán hàng rong, liền tới cả các tài tử giai nhân xung quanh đều nở nụ cười. Đến đố chữ còn đoán không ra, vậy mà còn muốn viết từ? phỏng chừng viết ra cũng chỉ là cái gì loạn thất bát tao!!

Bách Lý Thần thấy mấy vị công tử tiểu thư này dùng ánh mắt buồn cười nhìn mình, liền thực sự giận lên, đứng một chỗ nói “Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười chứ?!” hình như là để chứng minh mình không có nói xạo, Bách Lý Thần quay đầu với người bán hàng rong nói “ Tiểu ca, ta có thể viết thi không?!”

"Có, công tử, đây."

Bách Lý Thần nhìn ra đám người đang xem náo nhiệt ở đằng sau, trừng mắt một cái, hừ nhẹ, để ta hù chết các người cho coi!!

Trước đó đã bị mấy câu đố chữ này làm cho điên rồi, cái gì hình tượng khí chất đều mất hết. Lần này nhất định phải hòa nhau một phát, bằng không cô cô sẽ thật xem ta là kẻ chỉ nói được cái miệng mất. Nhất định phải làm cho cô cô kinh hỉ mới được!!

Bách Lý Thần vừa định triển khai thân thủ, đột nhiên liền phát hiện, kỳ thực nàng là không biết xài bút lông, hãn!! Để thoát khỏi cái cục diện xấu hổ, Bách Lý Thần xoay người đem bút lông đưa cho người đang xem cuộc vui Bách Lý Thương Mặc “ Cô cô, ta nói, người viết! Bài thơ này ta dự định tặng người.”

Bách Lý Thương Mặc tuy rằng không biết Bách Lý Thần định làm cái quỷ gì, nhưng là cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy là nàng mất mặt. Nên liền gật đầu tiếp nhận bút lông, còn đang muốn hạ xuống viết lên tờ giấy trắng thì đã thấy Bách Lý Thần mang hoa đăng tới “ Cô cô, viết ở chỗ trống này nè”

Không ít người thấy hoa đăng vương bị phá hỏng như vậy, không khỏi có chút luyến tiếc. Bất quá đây là đồ của nhân gia người ta, cũng chẳng phải của mình. Chỉ là vì thấy Bách Lý Thần hành động theo cảm tính nên hơi lắc đầu tiếc hận

Bách Lý Thần nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của cô cô, cánh mũi nhẹ nhàng thở, thần tình chăm chú liền khiến cho nàng cảm tình tràn đầy, liền lẩm bẩm nói:

"Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở.

Rụng như mưa, như sao rực rỡ."

Pháo hoa trên trời cao bắn ra, tựa hồ như ứng với lời nói, làm cho mọi người chợt như mộng

“ Ngựa quý hương đưa, xe trạm trỗ.

Phụng tiêu uyển chuyển, ánh trăng lay động.

Suốt đêm long ngư vũ”

Lại nhìn về phía trước những tài tử giai nhân đang không tin tưởng chút nào kia, nhẹ nhàng cười

“ Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rũ.

Phảng phất hương bay, rộ nói cười ”

Đi tới trước mặt nhưng tiểu thư khuê các đang đỏ mặt kia, Bách Lý Thần tâm trêu cợt nổi dậy

“Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt……..”

Trầm thấp thanh âm vang lên, một vài tiểu thư ngã vào nha hoàn trên người, công tử, người là đang tìm ta sao?!

Bách Lý Thần vèo cười, quay đầu nhìn chính người đang đứng chấp bút Bách Lý Thương Mặc, người nào đó cũng đang ngẩn đầu lên nhìn nàng

Ánh mắt cùng ánh mắt chạm vài nhau, Bách Lý Thần nhẹ thốt lên

“ Bỗng nhiên quay đầu người ngay trước mắt.

Dưới ánh lửa tàn soi!!!”

Khi ta quay đầu lại, liền thấy người đứng nơi ngọn đèn dầu hôn ám

Cùng nhau nhìn lại, cô cô, người đã hiểu chưa?!

Phải cảm thán, Bách Lý Thần chọn thời cơ rất chuẩn xác. Mỗi một câu một từ đều như hợp với tình hình hiện có. Kỳ thực nàng cũng đoán trước, nên liền theo hoàn cảnh chung quanh để hoàn thành bài thơ. Vì vậy, liền khoe khoang thêm một chút thuận tiện xem như tài văn chương của chính mình

Bách Lý Thần thấy rất rõ ràng tay cầm bút của Bách Lý Thương Mặc run lên, nhãn thần lần đầu tiên yếu đi. Mới nhìn thoáng qua liền vội vàng tránh đi, chỉ là thấy nàng bất giác cứng ngắc thân thể khiến Bách Lý Thần rất là đắc ý

Cô cô, đây là người lần đầu tiên trốn tránh ánh mắt ta.

Vậy đây có đúng hay không nói rõ, người bắt đầu dao động?!

"Công tử đại tài, bài từ này tên gọi là gì?”

Bách Lý Thần đắc ý cười, "Thanh ngọc án. Nguyên tịch."

Hắc hắc, tỷ đã thành công đem Thiên triều năm nghìn năm văn hóa phát triễn bắt đầu từ đây, khiếp sợ chết các ngươi! Ai bảo các ngươi dám xem thường ta!!

"Vâng, mời công tử lưu lại danh!!”

"Mặc Thần, mặc của văn chương, thần của vũ thần, Bách Lý Mặc Thần."

Cô cô cùng tên của chính mình cùng nhau, không phải quá hay sao?!

"Cô cô, chúng ta đi!" Bách Lý Thần đi qua nắm lấy tay Bách Lý Thương Mặc. Nhưng lại cảm giác được sự cự tuyệt muốn chạy trốn của người đó. Vì vậy càng chăm chú nắm lấy, có lẽ thấy giãy giụa không ích gì, Bách Lý Thương Mặc cũng dừng lại

Cô cô, đừng nghĩ muốn buông, ta sẽ rất chăm chú, nắm lấy tay người!!

"Thần nhi, buông ra đi!! Thanh âm Bách Lý Thương Mặc từ phía sau truyền đến. Bất quá những lời này rút cuộc ý nghĩa là gì đây?!

Bách Lý Thần nhưng lại càng thêm nắm thật chặt tay, xoay người nhìn về bạch y mỹ nhân phía sau. Gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, từng chữ lại từng chữ vang lên “ Không….Buông!! Có….Chết….Cũng…Không…Buông!!”

Thấy xung quanh Bách Lý Thương Mặc không khí hơi lạnh đi vài phần, liền thay vào đó khuôn mặt cười hì hì “ Cô cô, người ở đây nhiều như vậy, nếu như lạc mất người thì phải làm sao bây giờ?! Chính là nắm tay ta vẫn hơn mà. Huống hồ đây cũng là chuyện cô cô có thể làm được mà, không phải sao?!”

Bách Lý Thương Mặc nhìn thiếu nữ mặc nam trang trước mặt, trong nháy mắt, tâm bỗng nhiên rối loạn.

Tựa hồ như vừa trong nháy mắt đó, nàng cũng đã mê man.

Bỗng nhiên quay đầu lại, người nọ đứng nơi đó như ngọn đèn dầu rã rời.

Chính là tại sao lạ như vậy?! khi chính mình quay đầu, không phải là vừa đúng lúc nhìn thẳng vào mắt nàng sao?!

Ái tình, thường thường là ngay trong chỉ một ánh mắt

Là ai làm tâm ai, rối loạn?!

Tác giả có chuyện muốn nói: không biết vì sao, tiểu Phá đặc biệt thích bài thơ này nha

Bài Thanh Ngọc Án, Nguyên Tịch:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio