Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bách Lý Thương Mặc đạp kiếm mà đi, đứng lặng trong đám mây, nhìn làn mây trong đêm nhẹ trôi vần vũ, tựa như ảo mộng. Đó cũng là tất cả xúc động đang nảy lên trong lòng nàng

Đối với Bách Lý Thần, nói không có một chút cảm tình là giả. Mặc kệ đó là tình cảm như thế nào, nhưng khi nàng biết được thân thể Bách Lý Thần sớm bị một người xa lạ chiếm lấy, mà cái người xa lạ này lại càng chất chứa nhiều tính cảm mình dành cho như vậy, Bách Lý Thương Mặc liền khó tiếp thu

Chính mình chân thật cháu gái, lại bị biến tướng hại chết đi?! Nhớ tới Bách Lý Thần lúc trước dị thường, nàng còn tưởng là tại vì trải qua sinh tử nên mới đại biến thay đổi như vậy, không nghĩ tới là linh hồn đã đổi người khác. Loại chuyện này, ngươi muốn nàng là một người cô cô làm sao chịu nỗi!!

Bách Lý gia bởi vì mình không thèm quan tâm đến liền triệt để bị cải biến. Tuy rằng huyết thống vẫn tồn tại như trước, thế nhưng hồn phách người này đã sớm thay đổi bằng người khác. Nói như vậy, nàng Bách Lý Thần còn là Bách Lý Thần sao?!

Bách Lý Thương Mặc vô pháp tưởng tượng bởi vì nguyên nhân là tại mình, Bách Lý Thần chân chính đã chết đi. Điều này làm cho nàng rất khủng hoảng cùng áy náy

Chỉ là Bách Lý Thương Mặc sớm quên mất. Nếu như đổi là nàng của trước đây, thì cho dù có biết tin Bách Lý Thần đã chết thì bất quá cũng chỉ ai thán một tiếng mà thôi. Cũng sẽ không giống như bây giờ, đại loạn như trời sắp sập xuống

Từ lâu, bất tri bất giác trong tâm nàng đã bị Thần nhi của nàng cải biến, mà đến nàng cũng không nhận ra

Ngay khi Bách Lý Thương Mặc còn đang quấn quýt chuyện tình của Bách Lý Thần, thì trong lòng một cổ đau đớn cường liệt đánh tới. Trong nháy mắt khiến nàng tái nhợt

Tuần hoàn tư duy cuối cùng một khắc bị đánh vỡ, Bách Lý Thương Mặc như bừng tỉnh đại ngộ. Nàng vì sao muốn đi tính toán những chuyện đã qua này…… mà chân chính quên mất đí ý nghĩa người vẫn luôn một mực đi theo sau lưng nàng?!

Bách Lý Thần có đúng hay không là Bách Lý Thần đã không còn quan trọng. Bởi vì chính mình từ trước tới nay tiếp xúc cũng chỉ có nàng. Cảm tình của chính mình hiện tại cũng cho nàng. Mà hôm nay…..

Bách Lý Thương Mặc không có biện pháp tưởng tượng cuộc sống nếu thiếu Bách Lý Thần sẽ là thế nào?! Chính mình có thể hay không liền biến trở lại thành cái Bách Lý Thương Mặc trước kia không thèm đặt bất cứ điều gì vào trong mắt?!

Ngực đau nhức giống như bùa bổ đòi mạng thúc giục nàng mau mau trở về, ngay thời khắc vừa rồi chính là vòng phòng hộ mà nàng cấp Bách Lý Thần bị đánh vỡ.

Còn nhớ rõ lúc hai người ở Lạc Hà phong, Bách Lý Thương Mặc cho Bách Lý Thần theo Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu đi tới Trạc Thanh Thành. Sợ nàng trên đường gặp chuyện nguy hiểm, nên đã dùng máu huyết chính mình ở trên người của nàng hạ xuống bí thuật của 'Hâm hải vân các'. Chỉ cần đối thủ không vượt quá tu vi Phân Thần Kỳ đều có thể chống lại công kích chí mạng.

Trong suy nghĩ của Bách Lý Thương Mặc, vượt lên trên Phân Thần Kỳ đều là Hợp Thể kỳ cơ bản đều là tông sư hay trưởng lão gì rồi. Chắc là sẽ không tùy ý xuất sơn, hay đi làm khó một tiểu bối như Bách Lý Thần. Chỉ là Bách Lý Thương Mặc không nghĩ tới, lần này địch nhân không phải nhắm đến Bách Lý Thần, mà là vì chính nàng

Bách Lý Thương Mặc muốn tìm Bách Lý Thần cũng không khó, vì vậy đại khái chỉ trong một chén trà nhỏ thời gian, cô cô đại nhân liền đã xuất hiện

Tràng diện thảm liệt khiến Bách Lý Thương Mặc một lòng lo lắng, tâm can đều rối loạn. Khắp mọi nơi tìm kiếm thân ảnh Bách Lý Thần.

Nàng không dám tưởng tượng Thần Nhi của nàng sẽ biến thành cái bộ dạng gì!! Cái thiếu nữ kia được nàng bảo hộ trong lòng bàn tay Thần Nhi, cái tinh quái nhưng duy nhất đối với chính mình lại rất hiền lành Thần nhi, cái thiếu nữ luôn miệng nói thích chính mình Thần Nhi

Bách Lý Thương Mặc cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày từng bước lại từng bước chân có thể nặng thành như vậy. Tâm phảng phất như bị xé nát, thậm chí hiện tại vào thời khắc này nàng cũng không thèm lo lắng xem xung quanh có người mai phục hay không

Thân cây bị chặt ngang, dưới đất là một lỗ hổng thật lớn

Bách Lý Thương Mặc chỉ là vội vã nhìn thoáng qua, sau đó liền hướng theo phía mà trong lòng mình linh cảm

Nếu như nói trước đây Bách Lý Thương Mặc đối với Bách Lý Thần còn có tức giận, còn có phẫn nộ, còn có cừu hận. Như vậy khi nàng thấy được Bách Lý Thần nằm trên mặt đất sống chết không rõ ràng, thì tất cả suy nghĩ biến mất không còn một mảnh

Trước mắt như tối sầm lại, Bách Lý Thương Mặc tiến tới vài bước, lắc đầu miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Một lần lại một lần nói mình nhất định phải bình tĩnh, phãi bình tĩnh. Thần Nhi không có việc gì, không có việc gì!!

Bách Lý Thương Mặc, hiện tại không phải là lúc nên hoảng loạn. Ngươi phải cứu Thần Nhi!! Cứu nàng!!

Không thể! Nàng tuyệt đối không thể chết!

Dường như là ép buộc chính mình từ trong bất an tỉnh lại, Bách Lý Thương Mặc đưa tay lên cảm nhận hơi thở của Bách Lý Thần, thấy nàng vẫn còn một hơi thở cuối cùng liền thở dài một hơi. Chỉ là khi nhìn đến thân thể Bách Lý Thần hầu như bị nghiền nát, nàng chăm chú cắn môi dưới. Cắn mạnh làm cho máu trực tiếp chảy ra từ môi hồng mà chính nàng cũng không hề hay biết

Nhắm mắt lại, nhẹ ôm lấy Bách Lý Thần. Bách Lý Thương Mặc chung quy nhịn không được, cảm xúc trong lòng ngực cường đại ập rới cứ như chênh lệch của dòng sông so với mặt nước biển, nước mắt tràn ra

Một giọt lại một giọt, cứ như thế yên lặng nhỏ trên khuôn mặt bùn đất cùng máu của Bách Lý Thần

Bách Lý Thương Mặc đời này chỉ vì một người mà khóc, đó chính là Mộc Tử Khê.

Nhưng cái năm mà nàng bị ca ca mang đi, cũng không giống như hôm nay đau đớn đến tê tâm liệt phế như vậy

Giờ này khắc này, khuôn mặt Mộc Tử Khê sớm đã lu mờ không rõ ràng. Trái lại là Bách Lý Thần kiên nghị cùng bất khuất khiến nàng rung động

Nàng từng nói, cô cô, ta thích người

Nàng từng nói. Ta thích người, chính là thích, ta muốn cùng người ở một chỗ, mãi mãi

Nàng từng nói. Từ một khắc kia ta thích người, người cũng chỉ là Bách Lý Thương Mặc, một nữ tữ vô cùng giản đơn mà thôi!!

Nàng từng nói. Bách Lý Thương Mặc, ta thích người!

Từng lời lại từng lời nói trước đó như ma chú ở trong lòng Bách Lý Thương Mặc phiêu đãng niệm niệm, khiến nàng triệt để lệ rơi

Đã quen với việc có Bách Lý Thần bên người. Cho dù trước đó tức giận muốn giết nàng, nhưng cũng bất quá là ý niệm lóe lên trong đầu, căn bản Bách Lý Thương Mặc không thể xuống tay. Lúc rời đi, Bách Lý Thương Mặc bất quá cũng chỉ là muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút. Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Bách Lý Thần có thể theo cách như vậy rời bỏ nàng

Vốn cho rằng người nàng ấy thích là Tần Liễu. Vì vậy lúc nghe được Bách Lý Thần nói ra ba chữ đó, chính nàng vô thức liền muốn trốn chạy

Tuy rằng biết một ngày nào đó Bách Lý Thần sẽ rời chính mình mà đi. Thế nhưng nàng luôn luôn là chọn trốn tránh vấn đề này

Tới khi nghe thấy Bách Lý Thần nói thích mình, lẽ nào nàng thực sự không có chút nào hài lòng sao?!

Bách Lý Thương Mặc không dám cam đoan. Có thể nói, nàng có giải thích mọi chuyện thế nào thì dường như cũng đã quá chậm

"Cô cô ——" Bách Lý Thần tuy rằng mở mắt, thế nhưng trước mắt một mảng tối mờ không rõ ràng, nàng căn bản là không thấy gì cả. Chỉ là từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến cảm giác lạnh cho nàng biết mọi chuyện như mộng mà cũng không phải mộng

'Cô cô' hai chữ này nói ra tới miệng, dường như Bách Lý Thần cũng chính là dùng hết toàn bộ khí lực của nàng mà nói ra. Lục phủ ngũ tạng cứ như hỏa thiêu, đau nhức đến không còn bất luận cảm giác gì

Bách Lý Thần nghĩ nàng nhất định là đang nằm mơ, bởi vì muốn nhìn thấy Bách Lý Thương Mặc, nên trước khi chết mới còn có thể mơ thấy cô cô trở lại

Cô cô, như thế nào có thể quan tâm chuyện ta sống chết đây?! Ha ha, ta cũng không phải chân chính là Bách Lý Thần, nàng không phải là ước cho ta chết đi sao?! Nhớ tới thanh kiếm cô cô kề lên cổ mình. Nói thật, cho dù thanh kiếm đó không mảy may nhúc nhích, nhưng so với Mộc Tử Khê còn ác hơn, đả thương người hơn!!

Mộc Tử Khê thương bất quá cũng chỉ là thân thể nàng, bất quá là cũng chỉ muốn nàng chết. Mà Bách Lý Thương Mặc không phải vậy, bởi vì mình cả trái tim đều dành cho nàng. Vì vậy cô cô một kiếm kia, không phải đâm vào thân thể nàng mà là đâm vào tâm, vào lòng nàng

Tại nơi đó một khắc, nàng thực sự có ý niệm như vậy, để cô cô một kiếm hung hăng đâm thẳng xuống

Chỉ có như vậy, chính mình mới có thể không tiếp tục day dưa nàng

Hôm nay, cô cô, người đây là mộng sao?! Đây có tính là giấc mộng cuối cùng không?! Cổ nhân nói, người trước khi bị trảm thường có một bửa ăn no, chính mình cũng là như vậy sao?! Bởi vì sắp chết, nên đến ảo giác cũng xuất hiện

Bách Lý Thương Mặc nghe được Bách Lý Thần thanh âm như thế suy yếu, thân thể không nhịn được run lên. Nói thật là rất run rẩy, căn bản không giống với bình thường trong trẻo lạnh lùng cùng đạm mạc

"Thần…Thần nhi?!"

Thần nhi của nàng, thực sự tỉnh.

Không biết vì sao nghe được câu 'Cô cô' hữu khí vô lực này của nàng, Bách Lý Thương Mặc tâm đều muốn đau rát

"Thần nhi, ta hiện tại liền mang ngươi trở về núi, ta nhất định sẽ làm ngươi khôi phục như trước." Bách Lý Thương Mặc tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ căn bản không có khả năng, Bách Lý Thần toàn thân cốt cách đã bị đứt đoạn. Gân mạch cũng tổn hại, tới kim đan cũng bị phá hủy. Cũng theo đó, hiện tại lục phủ ngũ tạng nàng bị chân khí tàn sát bừa bãi, càng thêm nghiêm trọng

Cho dù Bách Lý Thần có thể cứu trở về, vậy thì cũng chỉ có thể làm người thường

Đây đối với một người tu chân mà nói, so với chết còn khó chịu hơn

Những lời này Bách Lý Thương Mặc hiện tại cũng không dự định nói cho nàng biết. Có thể nói, tới Bách Lý Thương Mặc cũng không thể tiếp nhận được kết quả như thế này

Thần nhi lại biến như vậy, đều là trách nhiệm của chính mình!

Nếu như chính mình không có rời nàng đi, sẽ không bị thành như vậy

Ôm lấy thân thể Bách Lý Thần giống như búp bê rách nát, Bách Lý Thương Mặc ngự kiếm tiên, lao vút lên tận trời xanh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio