Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

chương 8: tâm sinh tướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Vu Hạ Khôn định thần lại thì cả người đã quấn trong chăn bông, một người nặng trĩu nằm úp sấp trên lưng, ghé vào tai anh nói: "Tổng giám đốc Vu, anh mệt lắm hả? Em xoa bóp vai cho anh nhé!"

Nói rồi cô đứng dậy, cưỡi lên người Vu Hạ Khôn trên tấm chăn bông, siết chặt vai anh bằng cả hai tay một cách thành thạo, thực sự cứng ngắc.

- --Đọc FULL tại

Vu Hạ Khôn giãy giụa muốn đứng dậy, Giản Du Du nói: "Tổng giám đốc Vu, đừng nhúc nhích, vai của anh thật sự rất cứng, hai ngày nay anh bị đau nửa đầu đúng không?"

Vu Hạ Khôn thực sự muốn đứng dậy, trong miệng quát khẽ: "Cô cút cho tôi! Làm sao cô vào được!" Nhưng cơ thể anh bị cách xoa nắn điêu luyện và chính xác của Giản Du Du làm cho vừa đau đớn vừa tê dại, không còn chút sức lực nào.

"Em đi vào. Chẳng phải do thấy anh quá mệt mỏi rồi đó sao? Đau lòng thật đó!" Cô vừa nói, hai tay hoạt động mạnh hơn, Vu Hạ Khôn bị ngạt thở trong chăn bông, không nhịn được mà ậm ừ, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, song ngoài miệng vẫn nói: "Vào phòng người khác khi chưa được phép, cô đúng là không có chút lễ phép và học thức nào..."

Giản Du Du nghe như gió thoảng bên tai, hai tay bận rộn, miệng nhẹ nhàng dỗ dành Vu Hạ Khôn: "Thư giãn đi tổng giám đốc Vu, đừng căng thẳng, lưng anh cũng căng lắm rồi nè."

Vu Hạ Khôn chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào vô liêm sỉ nói dối hết lần này đến lần khác một cách hợp tình hợp lý như vậy, nhưng anh lại quay đầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc xoa bóp vai cho anh. Mái tóc buộc nửa vấn trên đỉnh đầu, hình tượng chẳng xinh đẹp tí nào, trông giống như một nữ đạo sĩ vậy. Trông có vẻ như cô cũng vừa mới tắm xong, trên mặt không trang điểm, trắng đến mức thái quá, ngay cả lông mày cũng có vẻ nhợt nhạt.

Nhìn như vậy thì thật sự không giống người trong trí nhớ của Vu Hạ Khôn. Người đó trong sáng và dịu dàng, nhìn mọi người với tình cảm vô hạn, so với người phụ nữ đang ngồi trên eo anh lúc này, có thể nói đó hoàn toàn là hai thái cực.

Vu Hạ Khôn mấp máy môi, vùi trong gối đầu hỏi Giản Du Du một cách mơ hồ: "Tại sao cô không trang điểm? Trông cô chẳng giống chút nào với..." với cô ấy.

- --Đọc FULL tại

Giản Du Du hiểu rõ, nếu đây là nguyên thân thì nhất định sẽ cảm thấy chán nản, thất vọng. Nhưng đối với cô mà nói, đây chỉ coi như là công việc, thế là cô nói: "Giờ là buổi tối mà, buổi tối thì con gái phải tẩy trang, nếu không sẽ rất có hại cho da. Tổng giám đốc Vu, anh sờ vào sẽ không còn mịn màng nữa đâu. Để sáng mai trang điểm lại là được rồi, tổng giám đốc Vu thích kiểu gì thì ngày mai em sẽ trang điểm thành thế ấy."

Đại gia chủ yếu là ngắm mặt của cô nên hiển nhiên Giản Du Du rất sẵn lòng đồng ý loại yêu cầu này.

Vu Hạ Khôn quả thực là không nói nên lời: "Ai thèm sờ cô?!"

Giản Du Du ngân nga mơ hồ: "Đây không phải là chuẩn bị cho tương lai sao? Lỡ như ngày nào đó anh muốn sờ thì sao chứ? Vả lại để lớp trang điểm trên mặt trong thời gian dài thì sẽ bị mụn, ảnh hưởng đến việc thưởng thức khuôn mặt này của tổng giám đốc Vu, đúng không? Đêm nay anh ngắm tạm đi, hoặc là anh đừng ngắm nữa, cứ coi em như một cô bé trong tiệm massage là được rồi mà."

Trong lúc nhất thời thế mà Vu Hạ Khôn không biết phải nói gì, lại còn cô bé trong tiệm massage nữa chứ, từ đó đến giờ anh chưa từng đi tới những chỗ đó bao giờ.

Chỉ có điều, Giản Du Du nói sẽ không cho anh ngắm khiến anh không kìm được quay đầu lại liếc nhìn. Giờ phút này trên mặt cô không hề có một nụ cười giả dối, lông mày trên khuôn mặt trắng nõn nhợt nhạt, ngay cả đôi mắt cũng không phải đen tuyền, ấy vậy mà khiến người ta có cảm giác thờ ơ.

Vu Hạ Khôn nghĩ đến tính cách lươn lẹo của người phụ nữ này, chỉ cho là mắt mình vụng về, đâu ra nhìn thấy cái gì mà thờ ơ trên gương mặt cô chứ.

Người ta không biết, vào một thời điểm nhất định, ánh sáng lóe lên trong đầu của một người sẽ chuẩn xác vô cùng. Rất lâu sau này, Vu Hạ Khôn sẽ hối hận vì hôm nay không tin vào trực giác của mình.

Tâm sinh tướng, câu này từ bao đời nay truyền lại, quả không phải là không có đạo lý.

Anh dần dần hoàn toàn thả lỏng, Giản Du Du lấy chăn bông ra khỏi người anh, trực tiếp cưỡi lên eo anh rồi đánh vào lưng anh. Anh chỉ ậm ừ không nhúc nhích.

Vừa thả lỏng cơ thể, thân thể đang cố chống chịu với sự mệt mỏi thời gian dài dần dần bị kéo vào trạng thái mê man, Vu Hạ Khôn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại ngủ thiếp đi trong tình trạng có người khác cưỡi trên người mình, còn ngủ rất sâu.

Giản Du Du nhận thấy anh đã ngủ, xoa bóp đến mức tay chân đã mỏi nhừ, nằm bên cạnh Vu Hạ Khôn mà búng tai anh. Thấy anh không có phản ứng, ngủ say như chết, bấy giờ cô mới khe khẽ lẩm bẩm thở dài: "Kiếm tiền thật khó mà..."

Cô xoa xoa cánh tay mỏi mệt của mình, đứng dậy khỏi giường. Sau khi ra khỏi giường, cô đắp chăn cho Vu Hạ Khôn, tắt đèn rời khỏi phòng anh và trở về phòng của mình.

Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau, Vu Hạ Khôn thức dậy với trạng thái tinh thần thoải mái, còn ngủ lâu hơn bình thường một tiếng. Dù sao thì anh vẫn còn trẻ, sự mệt mỏi mấy ngày nay chỉ qua một đêm đã được bổ sung trở lại.

Anh đứng lên theo thói quen và chuẩn bị ra ngoài tập thể dục nhưng thời tiết hôm nay không tốt, trời nhiều mây. Khi Vu Hạ Khôn mặc đồ thể thao bước ra thì bên ngoài bắt đầu có mưa phùn rất nhẹ.

Giản Du Du đứng trên lầu nhìn thấy Vu Hạ Khôn ra cửa chạy bộ, nhìn thời gian. Giờ là sáu giờ ba mươi phút sáng. Cô cũng đứng dậy, tùy tiện mặc một chiếc váy, nguyên nhân không có quần thích hợp để tập thể dục, lục lọi trong góc tủ mãi mới lấy ra được chiếc váy này. Tuy chiếc váy thể thao này hơi ngắn một chút nhưng tốt xấu gì còn có thêm một chiếc mũ, bên ngoài trời mưa, đúng lúc cô có thể đội mũ vào.

Tối hôm qua, cô đã cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, mặc dù nguy cơ tạm thời giải trừ nhưng để hoàn thành cốt truyện trong tương lai, nhiệm vụ đầu tiên của cô bây giờ là phải tìm lại ấn tượng tốt của Vu Hạ Khôn với mình.

Giản Du Du chưa từng cố ý thân cận với ai cả. Tất cả bạn bè xung quanh cô, dù là bạn trai cũ hay Biện Hạ, đều do quen biết nhau từ năm này sang tháng nọ mới có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi bên cạnh cô. Song Giản Du Du đã đọc nhiều tiểu thuyết máu chó lắm rồi, không phải chỉ là theo đuổi đàn ông thôi sao? Quá đơn giản!

Thế là, ngay lúc Vu Hạ Khôn đang chạy trên con đường không xa trước biệt thự của anh. Mưa phùn có vẻ chẳng ảnh hưởng gì nhưng lại làm ướt áo khoác của anh. Anh cởi áo khoác và buộc nó vào thắt lưng khi đang chạy. Ở một khúc cua, Giản Du Du mặc một chiếc váy ngắn, một chiếc váy kẻ sọc giống hệt như đồ tình thú trong phim JAV. Cô hiện ra trong tầm mắt của Vu Hạ Khôn, một đôi chân thon dài và trắng nõn không hề có vẻ mảnh mai và yếu ớt chút nào đánh thẳng vào mắt Vu Hạ Khôn.

Giản Du Du hoàn toàn không biết rằng chiếc váy cô đang mặc là một chiếc váy tình thú. Cô còn mỉm cười chào anh: "Chào buổi sáng tổng giám đốc Vu, anh cũng đang chạy bộ à?"

Lòng bàn chân Vu Hạ Khôn khẽ trượt, suýt nữa thì trượt chân xuống con mương bên cạnh.

Sau khi đứng vững, đầu tiên là anh liếc nhìn xung quanh. May mắn thay, vào thời điểm này không có ai ra vào khu phố này nhưng ngay sau đó Giản Du Du vui vẻ chạy đến chỗ Vu Hạ Khôn và nói với giọng điệu rất nịnh bợ: “Trời đang mưa nhỏ, không khí cũng rất đẹp. Chúng ta chạy cùng nhau đi tổng giám đốc Vu."

Sắc mặt Vu Hạ Khôn đen lại: "Về nhà đi, cô mặc cái thứ gì đây!"

Giản Du Du nhìn xuống, khẽ lắc lắc chân: "Anh không thích sao tổng giám đốc Vu? Em đã trang điểm rồi nè, anh nhìn đi, không đậm quá chứ?"

Cô nói rồi tiến lại gần Vu Hạ Khôn, nhón gót chớp mắt, đưa mặt lại gần Vu Hạ Khôn: "Anh thích thế này không? Hay là đậm hơn?"

Vu Hạ Khôn nhìn người càng lúc càng gần, trong tiềm thức vươn tay đè lại vai cô vì sợ cô vồ tới, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt thanh tú của cô vì mưa phùn lất phất mà khuôn mặt hơi ẩm ướt, ấy thế mà nhất thời chẳng thể rời mắt.

Không hiểu sao anh nghĩ tới câu kia: "Lỡ như về sao tổng giám đốc Vu muốn sờ thì sao?"

Anh... anh chẳng thèm sờ đâu!

Vu Hạ Khôn đột nhiên đẩy Giản Du Du ra, bàn tay đang buông thõng bên cạnh hông siết chặt lại, bấy giờ mới thở dốc nói: "Đi về!"

Giản Du Du chỉ muốn đi ra chặn đường anh, muốn tập thể dục với anh, vậy nên đi về là chuyện không thể nào. Cô bĩu môi nói: "Không, em muốn tập thể dục với anh. Em đã cố ý dậy sớm rồi, đi chung đi."

Vu Hạ Khôn nhìn mặt cô mà sắc mặt đen hơn trời âm u: "Cô ăn mặc thế này mà ra ngoài tập thể dục à?"

Giản Du Du lại nhìn xuống: "Cái này thì làm sao?"

“Cô cố ý?” Sáng sớm mà đã mặc váy tình thú lộn qua lộn lại trước mặt anh, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ!

Giản Du Du rất tự nhiên gật đầu: "Dạ, chỉ là mặc cho anh xem thôi, không đẹp hả tổng giám đốc Vu? Hôm qua em đã nói rồi mà, anh thích kiểu gì thì em sẽ mặc kiểu đó, anh thích em trang điểm ra sao thì em sẽ trang điểm như thế ấy."

Sau khi nói xong, cô chớp mắt nhìn Vu Hạ Khôn vài lần, tự hỏi sao cô đã mặc như thế này và dùng giọng điệu như vậy nói thế với một người đàn ông là ám chỉ hàm ý mãnh liệt cỡ nào chứ. Miệng cô nhếch lên, rất nghiêm túc nói: "Mascara không thấm nước, không sợ mưa, đi thôi!"

Tất nhiên, cô rất nghiêm túc phục vụ theo sở thích, song Vu Hạ Khôn lại cảm thấy bản thân mình sôi sục máu nóng.

Anh nhìn Giản Du Du, hít một hơi rồi lùi lại một bước, nhìn nghiêng để tránh đôi chân thẳng mượt của cô, vành tai hơi đỏ lên. Có thể nào đi nữa thì anh cũng là một người đàn ông bình thường. Mới sáng sớm mà có một người phụ nữ nói những lời này với anh thì quả thực chính là có ý mặc anh xử trí, nếu anh chẳng chút gợn sóng thì anh chẳng thể coi là một thằng đàn ông nữa.

Anh thầm thở ra, nghiến răng nghiến lợi nói với Giản Du Du: "Cô mau về đi!"

Nói rồi anh xoay người chạy theo tuyến đường tập thể dục thường ngày.

Nhưng Giản Du Du không quay về mà đi theo phía sau Vu Hạ Khôn, chạy lên một con dốc thoai thoải trước biệt thự.

Vu Hạ Khôn nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay đầu nhìn thoáng qua, gần như vô cùng tức giận. Người phụ nữ này đúng là bướng bỉnh đến nỗi khiến anh đau đầu.

Vu Hạ Khôn đứng yên tại chỗ, quay lại nhíu chặt mày nhìn chòng chọc Giản Du Du đang từ từ chạy về phía mình, nói: "Đừng đi theo tôi nữa. Đợi lát nữa cô chạy không được thì không ai cõng cô xuống núi đâu!"

Ngay cả hơi thở của Giản Du Du cũng không hề nhanh hơn. Cô nhìn Vu Hạ Khôn một cách khó hiểu. Cô thực sự muốn lấy lòng nhưng việc chạy bộ trong cơn mưa phùn thực sự khiến cô mê say. Cô thích không khí ẩm ướt, cũng rất thích phong cảnh nơi đây. Nếu Vu Hạ Khôn không quay đầu lại hung dữ với cô thì cô đã quên người phía trước rồi.

“À.” Giản Du Du cách Vu Hạ Khôn một khoảng không xa. Đôi mắt cô mờ đi trong cơn mưa phùn, sức nóng của lớp ngụy trang đã bị dập tắt bởi cơn mưa nhẹ. Khí thế xa cách, tách biệt mọi người khỏi thế giới của cô lan ra một cách lặng lẽ, cô thản nhiên nói: "Yên tâm đi tổng giám đốc Vu, em có thể chạy mà."

Cô chưa bao giờ thua bất cứ ai trong các môn thể thao, đặc biệt là các môn thể thao vận động lâu như chạy marathon. Cô đã giúp việc trong cửa hàng từ khi còn là một đứa trẻ, từ trước kia khi Internet chưa phát triển. Cửa hàng nhỏ trong nhà họ tất bật từ sáng sớm đến tối muộn, cô có thể làm việc hơn mười tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, thậm chí sau khi tan làm phải đạp xe cùng mẹ ra ngoại thành, trước đến giờ luôn bất chấp mưa gió, tố chất thân thể rất vững vàng.

Vu Hạ Khôn khịt mũi, trong lòng rất khinh thường. Trong ấn tượng của anh thì bọn con gái luôn yếu ớt, chẳng được việc gì. Anh nhớ khi còn đi học, anh, anh trai anh và... Hoắc Kiểu Nguyệt, ba người họ đã cùng nhau leo ​​xuống. Khi xuống núi, Hoắc Kiểu Nguyệt không đi được nữa, phải để anh trai anh cõng xuống.

Nghĩ đến đây, Vu Hạ Khôn không khỏi nhíu mày, quay đầu đứng im nhìn người phụ nữ đang chạy phía sau với khuôn mặt có phần ửng đỏ. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh lại lặng lẽ thay đổi lộ trình bình thường của mình và chạy về phía một con đường lên núi có dốc cao hơn.

Anh muốn Giản Du biết khó mà lui, giống như anh vào thời điểm đó.

Vu Hạ Khôn luôn cảm thấy lúc đó Hoắc Kiểu Nguyệt không chọn anh vì anh không đủ mạnh mẽ và không thể so sánh với anh trai về bất cứ phương diện nào. Khi đó anh vẫn còn trẻ, đôi vai gầy không thể cõng cô xuống núi, cũng không thể cho cô nhiều như anh trai, nên cô chọn anh của anh là lẽ đương nhiên. Bởi vì phái nữ đều là như thế, cần chỗ dựa vào.

Nhưng ngay trong buổi sáng mù sương này, Vu Hạ Khôn hiểu sâu sắc rằng trên đời này không chỉ có một loại phụ nữ cần dựa dẫm để sống, mà còn có một loại phụ nữ tát vào nhận thức trong quá khứ của anh về sự mong manh của phụ nữ bằng thể chất khỏe mạnh và biến thái như một con nghé con.

Trên đỉnh núi, Vu Hạ Khôn mệt mỏi đến mức ngã quỵ xuống đất không còn hình tượng, trong khi Giản Du Du đang đứng ở điểm cao nhất. Cách Vu Hạ Khôn một khoảng, cô dang rộng vòng tay đón ánh mặt trời đang xé rách mây đen chiếu xuống dưới làn mưa phùn.

Phần lớn tóc của cô ướt sũng dán trên cổ, những giọt nước mưa trên tóc và khuôn mặt, dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời, sáng loáng như một viên kim cương đầy màu sắc.

Cô quay đầu lại với mái tóc ướt lất phất những giọt nước: "Đến rồi à tổng giám đốc Vu, phong cảnh ở đây thật đẹp!"

Vu Hạ Khôn ngơ ngác nhìn cô, thở hổn hển không nói được lời nào.

Tác giả có điều muốn nói:

Tác giả: Anh có biết ý nghĩa của việc thiết lập thể lực xuất sắc không?

Vu Hạ Khôn:...Không biết.

Tác giả: Chính là anh đã làm việc chăm chỉ cả đêm, ngày hôm sau khi bắp chân như nhũn ra và bụng đau nhói thì cô ấy vẫn có thể đứng dậy chạy xuyên việt dã năm cây số.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio