"Tôi nghe đây."
"......"
"Oke, phút sao tôi có mặt."
Nghe cuộc điện thoại từ một số, Mary nhanh chóng đón taxi đến địa chỉ.
"Mary, tôi ở đây này."
Thấy được chỗ Trúc Ly, Mary tiến đến.
"Sao, hôm nay sao lại có nhã hứng mời tôi đi uống nước?"
"Thì dù gì chúng ta cũng có quen biết nên mời cô đi chơi tí thôi."
"Tốt nhỉ, tôi nhớ chúng ta đâu có thân."
Nhân viên của quán ra.
"Dạ, chị dùng gì ạ?"
"Cho chị một cà phê không đường."
"Vâng."
"Sở thích quái đản ấy vẫn không thay đổi nhỉ."
"Ý cô là sao?"
"Nhìn bề ngoài thì trông cao sang, tao nhã, nhưng bên trong thì lại đen đúa, đắng ngắt như cái sở thích."
"Đối với những người có đầu óc đơn giản, hay nói thẳng ra là ngu đần như cô, tôi cũng không có thời gian để nói về sở thích hay tính cách."
"Cô...."
"Sao, đang tức giận cơ? Muốn cắn người hả gì đây?"
"Tôi là người chứ không phải loài chó mà dùng từ cắn ở đây, thật là thiếu tế nhị."
"Ồ, thế cơ? Nãy giờ, tôi cứ tưởng trước mặt tôi là một con chó, một con chó cái ngu ngốc...haha"
Trúc Ly tức giận đập bàn, bản tính của cô vốn thuộc loại tiểu thư mà, ai xúc phạm đến một tí là đã nhe nanh múa vuốt rồi.
Nhưng bây giờ, là vì đại cuộc, cô phải hạ giọng, phải kiềm chế, sao này có cơ hội, chắc chắn cô sẽ trả vốn lẫn lời.
"Sao? Định dùng bạo lực để giải quyết tôi sao? Tôi cảm thấy lạnh sống lưng quá đi, tôi sợ quá đi."
"Coi như những chuyện trong quá khứ của chúng ta, đều xóa bỏ, chúng ta...có thể làm bạn chứ?"
"Trước giờ tôi chả bận tâm đến những đứa chẫn dài não ngắn. Đặc biệt là những đứa không đủ khả năng để níu chân đàn ông mà lại ghen tuông như một con chó dại. Có vấn đề gì thì cứ nói, đừng có ở đấy mà vòng vo, mất thời gian quá."
Cái đánh giá của Mary về con người của Trúc Ly không phải là tự nhiên mà có.
Cách đây một năm.
Khoảng thời gian bọn họ sống ở Anh, lúc ấy, trong một buổi tiệc lớn, những vị khách tham dự đều là con cháu của những ông `tai to mặt bự´, khét tiếng về lĩnh vực kinh doanh đều tham dự, Nguyên, Mary, Vĩ và Trúc Ly đều có mặt, do họ đều nằm trong những đối tượng mà buổi tiệc hướng đến.
Mary khoác tay Nguyên trong bộ trang phục rất chi là cuốn hút, quyến rũ, lúc này, anh thử qua lại với Mary, theo sự sắp đặt của ba mẹ.
Tính cách Minh Vĩ vốn đào hoa, hễ đã ngắm cô nào thì đeo đuổi và khiến nàng gục ngã. Và trong buổi tiệc ấy, Mary đã được anh ngắm ngầm. Anh cứ theo cô mà buôn dưa tám chuyện, thậm chí anh còn mời cô nhảy một bản trong bữa tiệc. Nguyên thì chả bận tâm việc của Mary, nên cứ chú tâm trò chuyện với đối tác.
Và trong bữa tiệc ấy, trong sự trang trọng ấy, có một cặp đôi đang hòa huyện vào những những giai điệu thăng trầm của những nốt nhạc.
Có người đang hưởng trọn cái gọi là ngọt ngào của biết bao cô nàng mơ ước, khát khao, mà chả quan tâm, cứ dõi mắt theo bóng dáng kia, xem thái độ, biểu hiện ra sao, và chỉ nhận lấy sự thất vọng ê chề. Trong lòng không ngừng trách cứ, tại sao? Tại sao bản thân đã yêu một cách cuồng nhiệt, yêu với tất cả sự bùng cháy của con tim, mà cái con người kia vẫn tỏ vẻ thời ơ như vậy? Cô có lỗi lầm gì? Phải chăng đã đặt tình yêu không đúng chỗ? Nhưng cô là ai chứ? Cô sẽ không từ bỏ những gì mà bản thân đã ao ước, đã khát khao để sở hữu. Cô tự nhủ với bản thân, là phải làm cho anh hối hận khi lại đối xử với cô như thế, và sự trừng phạt của cô, đã vô tình tạo ra một vết nhơ lớn, trong cuộc đời của chính bản thân mình.
Phía xa, có một người, một người đang rất khùng, phải nói là sự giận dữ trong cô, có thể lên đến nghìn độ. Hồ Trúc Ly, cô là ai chứ? Cớ sao lại để kẻ khác hớt tay trên, cô có cách riêng của mình, diễn nhiên là cô không ngu đến nỗi bay đến đấy, tát vào mặt của con ả đang ân ái cùng `anh trai´ của mình, trong một bản nhạc xả giao. Cô lấy quyền gì chứ? Lí do gì chứ? Em gái sao? Yêu anh trai sao? Thật nực cười!
"Đây có phải là thiếu gia của Đỗ tổng, Đỗ Gia Nguyên."
"Vâng, là tôi."
"Nghe thiên hạ đồn rằng: Đỗ gia là một tập đoàn hùng mạnh, rất có tiếng trong giới kinh doanh, ai hợp tác làm ăn, cũng phải kiên nể, mười phần thì đã nhường đến ba, bốn phần. Còn thiếu gia Đỗ lại càng nỗi trội, một chàng trai tuấn tú, giỏi giang, không ỷ vào thế lực gia đình để tiến xa trong giới kinh doanh đầy cạm bẫy này, mà lại rẽ sang một hướng khác."
"Cô đây quá khen, tôi nào đâu có được cái tài mọn đó."
"Anh đây cứ khiêm tốn. Tai nghe không bằng mắt thấy, và chính con mắt này, đã giúp tôi tường tận. Thật sự thì Đỗ thiếu gia đây không hề hoàn hảo như lời đồn đại, mà chả khác nào một thằng mù mang vẻ phong lưu."
"Ý cô là sao?"
"Anh hỏi tôi là sao ư? Thật nực cười! Anh thấy hay giả vời không thấy vậy?"
Có vẻ, lúc này Nguyên đã bắt kịp vấn đề.
"Nếu như tôi nói thấy thì sao? Mà không thấy thì sao?"
"Nếu như anh không thấy thì anh nên cần nhìn để thấy. Còn nếu như thấy rồi mà vẫn lẳng lặng thì tôi không biết bảo anh là một chàng trai có tấm lòng vị tha, rộng lượng, hay là một kẻ ngu, kẻ đần đây nữa."
"Và chắc chắn là rơi vào ý thứ hai."
"Anh...ý anh là sao đây?"
"Câu này tôi phải là người hỏi mới đúng. Lạ nhỉ! Nếu như người yêu của tôi, đã đi đâu, thân thiết cùng ai, tôi không chú ý, bận tâm, thì mắc gì một cô em gái như cô lại lo lắng, hoang man đến thế chứ?"
"Anh..."
"Theo sự suy đoán của tôi, thứ nhất, là cô là một con người hết sức tốt bụng, tốt đến nỗi dư hơi mà lo chuyện nhà người ta. Thứ hai, trong cô, đang tồn tại một tình cảm, trái với luân thường đạo lí, yêu chính anh trai của mình, đúng không?"