"Thầy bỏ tay em ra coi, có gì từ từ nói, hay em lại làm gì đắc tội với thầy à?"
"Em không làm gì đắc tội với tôi cả, mà em đang hạ thấp danh dự của chính bản thân em"
Buông tay Lệ Vy ra, Gia Nguyên bắt đầu giãi mã mọi thắc mắc cũng như bung tỏa cái cơn giận trong đầu.
"Thầy nói gì thế,Em chả hiểu gì cả"
"Vậy tôi hỏi em, em đến nơi này làm gì? Nói nhanh, liền và ngay lập tức"
Nhìn thấy cái bộ dạng ông thầy có phần nực cười, cớ sao lại khác xa với cái hình ảnh điềm tĩnh đứng đắn trên lớp chứ, Ông thầy đang lo cho an nguy của mình sao, mà cái hạng như ổng thì biết để ý đến ai, ông ta chỉ quan tâm đến những lí luận nhảm nhí mà tự mình đặt ra mà thôi.
"Em đi đâu làm gì chả có liên quan gì đến thầy cả, mà đã không liên quan thì lí do gì em phải báo cáo ngọn ngành mọi sự với thầy chứ"
" Em đừng quên là tất cả các sinh viên nói chung và cả em nói riêng đang trong sự quản lí của tôi, và chính vì cái quyền hành ấy, mà tôi đủ tư cách để kiểm soát mọi hành vi của em cũng như là yêu cầu em trả lời những câu hỏi liên quan đến vấn đề mà tôi thắc mắc"
"Thầy cũng đừng quên là cái quyền hành này chỉ có hiệu lực trong trường học, còn đây là ngoài đời nên em không cần báo cáo về công việc của cá nhân, miễn sao nó không vi phạm pháp luật, và không ảnh hưởng đến chất lượng học tập là oke"
Tức, nghẹn, ức, cô ta đang trả đũa mình sao, dám dùng giọng điệu với những lí sự rất ư là khó ưa mà đôi co với anh sao, đúng là chán sống rồi mà.
"Tối nay đề nghị lớp phó soạn chi tiết nội dung của những yêu cầu tiếng anh, nhằm ví như là một dàn bài để các sinh viên khác dễ dàng tham khảo, tôi mong ngày mai lớp phó sẽ hoàn thành và triển khai những nội dung mà tôi yêu cầu một cách tốt nhất. Và mỗi ngày trước khi đến lớp, mong em cứ tuần hoàn cái công việc này, mỗi lần như vậy sẽ là một bài học mới, và trước khi đứng lên để triển khai vấn đề tôi sẽ gửi mail qua cho em, để em có giả thuyết mà đi đến kết luận một cách rành mạch, vừa hội tụ giữa yếu tố súc tích mà cần phải thuyết phục và lôgic, tôi nghĩ yêu cầu này rất là liên quan đến học tập, nên em không có lí do gì để từ chối, bởi đó là nhiệm vụ, là trách nhiệm mà em cần phải thực hiện, em nhỉ!"
"Thầy..thầy...thầy đừng có mà lấy chuyện chung mà trả thù riêng..à không....thầy đừng có mà lấy chuyện công mà trả thù tư..cũng không phải...nói chung là thầy đừng có giận cá chém thớt"
Nhìn cái bộ dạng tức tối của cô mà anh mắc cười đến chảy cả nước vãi, chắc là đang tức lắm đây, ai biểu ra vẻ phách lối với ta, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của bổn tọa, Gia Nguyên nghĩ thầm trong bụng
"Tại sao lại bắt em làm những việc ấy, trong khi đó là việc của thầy, thầy đúng là nực cười"
Nói dứt câu mới thấy mình lỡ lời, nhưng lời đã thốt ra thì làm sao nuốt lại được, lỡ phóng lao thì theo lao thôi chứ biết sao giờ, với lại cái yêu cầu mà ổng đặt ra rất ư là quá đáng nên khó mà thi hành.Nhìn cái khuôn mặt vừa giận vừa sợ mà lòng anh sáng như đèn pha ô tô, cố giấu đi sự hả hê, nói chuyện với cái giọng điệu rất ư là bình thường.
"Nực cười sao? Nực cười chỗ nào? Em phân tích tôi nghe thử xem"
"Em...em..."
Lúng túng, Lệ Vy đang rất lúng túng và rối bờ khi phải đối lí với ông thầy lão luyện ranh ma này, Gia Nguyên biết chứ! anh thừa thắng xông lên
" Tôi xin trân trọng nói cho em biết rằng, những gì tôi nói không có gì là nực cười hay nực khóc gì cả, tôi biết trách nhiệm của một giảng viên như tôi phải soạn giáo án một cách đầy đủ trước khi đứng lớp, nhưng tôi nghĩ sự cộng tác giữa người với người sẽ giúp cho tiến độ công việc nhanh chóng và thuận lợi hơn, cũng như đạt được hiệu quả cao hơn dự kiến, và em là một lớp phó, em phải có trách nhiệm hợp sức cùng tôi, đưa kết quả học tập của lớp lên một đỉnh cao mới, ngoài ra, còn giúp bản thân đánh giá trình độ khả năng, và còn giúp ích rất nhiều cho tương lai về nghề nghiệp của em, bởi em cũng là một cô giáo văn trẻ trong tương lai, theo như tôi biết, đúng không?"
Ầy...quá đúng đi là đằng khác, nhưng Lệ Vy cảm thấy có sự trả thù cô trong cái hành động ngỡ như là ý nghĩa lắm.
"Thôi được rồi, em làm sao có đủ gan mà từ chối nhiệm vụ cấp trên đã ban bố chứ, không thi hành thì có bữa mất đầu như chơi chứ chả giỡn"
Gì chứ? Cô cũng có cái kiểu nói chuyện khôi hài này sao? Vậy mà anh không phát hiện, anh cũng dùng cái giọng điệu giỡn cợt mà đáp trả.
" Nhà ngươi biết vậy là khôn ngoan, chớ dại khờ mà trái lời trẫm, trẫm chém là chết....haha"