Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

chương 326: thành thật khai báo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Chàng ăn chậm kẻo nghẹn." Lâm Lan rất ôn nhu mà nói.

Lý Minh Doãn đã có mấy miếng cơm lót dạ, dĩ nhiên không vội nữa, cười híp mắt nhìn Lan Nhi, lại nhìn phần bụng tròn xoe của nàng, hỏi: "Hôm nay con có ngoan không? Có làm nàng mệt không?"

Lâm Lan cười dịu dàng: "Con nghe lời hơn chàng đấy."

Lý Minh Doãn ngượng ngập, Lan Nhi đang trách hắn về muộn đây.

Lý Minh Doãn vô tội nói: "Ta nào có?"

Lâm Lan cũng không nhiều lời: "Chàng từ từ ăn, ta đi dạo trong vườn vài vòng."

Nói xong gọi Cẩm Tú tới đỡ nàng.

"Nàng chờ ta một lát, ta xong rồi đây." Lý Minh Doãn vội ăn nốt chỗ cơm trong bát.

Lâm Lan mỉm cười nói: "Ăn cơm phải nhai chậm nuốt kỹ, như vậy mới dễ tiêu hóa."

Lâm Lan ra cửa, đã nhìn thấy Như Ý cầm quần áo Minh Doãn mới thay ngửi tới xuất thần. Lâm Lan không khỏi chau mày, một loại cảm giác rất không thoải mái tràn tới, tựa như lúc trước nàng biết Bạch Huệ gạt nàng may quần áo cho Minh Doãn, chẳng lẽ Như Ý nổi lên loại tâm tư này với Minh Doãn?

Cẩm Tú không có tim không có phổi, thấy Như Ý như vậy, điên cuồng kêu lên: "Như Ý, cô làm gì thế?"

Như Ý đang chuyên chú nghĩ, thình lình bị Cẩm Tú gọi, sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, là nhị thiếu phu nhân đi ra.

Như Ý cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng, cầm y phục đi tới bên nhị thiếu phu nhân, nhẹ giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân, người xem."

Lâm Lan nghi hồ nhìn Như Ý thần sắc ngưng trọng, nhận lấy khẽ khàng ngửi. Gì thế này! Là mùi hương, còn rất nồng đậm, khó trách Minh Doãn trở về liền vào phòng tắm rất lâu mới ra.

"Nhị thiếu phu nhân..." Như Ý đang đợi chỉ thị của nhị thiếu phu nhân.

Lâm Lan lặng yên chốc lát, thấp giọng nói: "Cầm đi giặt đi!"

"Vâng!"

"Khoan, em đi hỏi phu xe trước."

Như Ý đáp lời, cầm quần áo rời đi.

Lâm Lan phân phó Cẩm Tú: "Đi gọi Đông Tử tới, ta ở chòi nghỉ mát trong hoa viên chờ."

Đông Tử nghe nói nhị thiếu phu nhân tìm mình, liền biết là chuyện gì, đành nghĩ lí do thoái thác.

"Đông Tử. Hôm nay nhị thiếu gia xong việc giờ nào?" Lâm Lan ngồi trong chòi nghỉ mát, nhìn sang hồ cá, mạn bất kinh tâm hỏi.

"Hồi bẩm nhị thiếu phu nhân, hôm nay nhị thiếu gia bận rộn, giờ Tuất một khắc mới xong việc, lập tức về phủ." Đông Tử trấn định trả lời.

"Sao? Không có đi nơi khác?" Lâm Lan cho cá trong hồ ăn, nhìn cá chép rối rít tranh nhau thức ăn.

Đông Tử trịnh trọng nói: "Không có."

"Vậy mùi hương trên người nhị thiếu gia ở đâu ra?" Lâm Lan cho cá ăn xong, rút khăn tay lau tay, lúc này mới ngồi xuống, cười khẽ nhìn Đông Tử.

Đông Tử rùng mình, lộ tẩy rồi? "Không có. Không có à? Tại sao có thể có mùi hương? Nhị thiếu gia chỉ ở trong nha môn..." Đông Tử kiên trì trả lời.

Lâm Lan hướng hắn ngoắt ngoắt tay: "Ngươi đến đây."

Đông Tử bắt đầu thấp thỏm không yên, nhị thiếu gia không đứng gần biểu tiểu thư mà đã bị dính mùi nước hoa, hắn tiếp xúc thân mật với cô ta, chẳng phải là... Chân Đông Tử không dám bước về phía trước. Lâm Lan nhìn ánh mắt Đông Tử lóe lên, càng xác định Đông Tử đang nói láo. Nếu hắn không dám đi tới, Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là đi tới rồi.

Lâm Lan vòng quanh Đông Tử một vòng, cười nói: "Đông Tử, trên người của ngươi cũng có mùi hương."

Mặt Đông Tử trắng bệch, quỳ phịch xuống đất, khóc nức nở nói: "Nhị thiếu phu nhân, là tiểu nhân hồ hồ. Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, đã cùng gã sai vặt nhà Hộ bộ Thị Lang Chu đại nhân đi... đi chỗ không nên đi, là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân không giữ mình trong sạch, khiến nhị thiếu gia nhị, nhị thiếu phu nhân mất thể diện, kính xin nhị thiếu phu nhân xem xét đây là lần đầu tiểu nhân vi phạm, tha cho tiểu nhân lần này, ngàn vạn đừng nói cho nhị thiếu gia, bằng không nhị thiếu gia sẽ không tha cho tiểu nhân..."

Lâm Lan ngẩn ra, suy nghĩ lời nói của Đông Tử có mấy phần có thể tin. Đông Tử năm nay đã mười tám rồi, thiếu niên thanh xuân đối với người khác phái có tò mò, rục rịch chộn rộn, đi tìm hoa liễu là dễ hiểu... Nhưng nàng vẫn chưa tin Đông Tử biết làm chuyện như vậy.

"Đông Tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi không nói thật, để cho ta điều tra ra, đừng trách ta trở mặt." Lâm Lan lạnh lùng nói.

Đông Tử khẽ run rẩy, nhị thiếu phu nhân cực ít dùng giọng nghiêm nghị như thế này nói với hạ nhân, có thể thấy nhị thiếu phu nhân đang thực sự tức giận, có thể giấu diếm được không đây? Thật ra thì, chuyện này không phải là lỗi của nhị thiếu gia, trách là trách biểu tiểu thư tà tâm không chết, không biết thẹn... Nhưng mà...

Nhị thiếu gia đã đặc biệt phân phó không được nhiều chuyện, Đông Tử cắn răng, quyết tâm nói: "Tiểu nhân tuyệt không nói dối nửa câu, tiểu nhân biết sai nhận lầm, kính xin nhị thiếu phu nhân khoan thứ cho tiểu nhân lần này."

Lâm Lan biết Đông Tử trung thành với Minh Doãn, nếu Đông Tử quyết định giúp chủ tử nói dối, nàng không có biện pháp hỏi ra. Đang giằng co, Như Ý tới, thấy Đông Tử quỳ trên mặt đất, Như Ý đi tới bên cạnh nhị thiếu phu nhân, kề vào tai nói mấy câu. Đông Tử dựng tai lắng nghe nhưng không nghe ra được câu gì, trong lòng bồn chồn. Đang suy nghĩ thì thấy nhị thiếu phu nhân mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống, cứ như vậy cười khẽ nhìn hắn, nhìn thấy rõ sợ hãi trong lòng hắn.

"Đông Tử, ngươi đối với nhị thiếu gia quả nhiên là trung thành tận tâm, xem ra trong mắt ngươi chỉ có mình nhị thiếu gia là chủ tử." Lâm Lan không mặn không nhạt nói.

Đông Tử vội vàng dập đầu: "Tiểu nhân tuyệt đối không dám bất kính bất trung với nhị thiếu phu nhân."

Lâm Lan xoa xoa bụng, chậm rãi nói: "Phu xe đã khai báo, thật ra thì nhị thiếu gia sớm rời nha môn, đi Diệp gia, như vậy, ngươi còn muốn giúp đỡ giấu diếm sao?"

Như Ý thật là có biện pháp, đến hù lão Mã một chút đã hỏi ra, Minh Doãn đi Diệp gia không phải là đại sự gì, nhưng trên người hắn có mùi hương, thêm nữa hắn giấu đầu hở đuôi đủ loại biểu hiện, đã nói lên hành trình tới Diệp gia lần này không đơn giản.

Bởi vì Diệp gia có một người làm cho nàng nhức đầu, Diệp Hinh Nhi. Trong lòng Đông Tử rung lên, lão Mã thật vô liêm sỉ, không phải đã dặn là không được nói gì sao? Thôi thôi, xem ra là không thể gạt được nữa rồi.

"Nhị thiếu phu nhân, người đừng hiểu lầm, đích xác là khi nhị thiếu gia rời nha môn, vốn định về phủ, Thường Thắng của Diệp gia đến tìm nhị thiếu gia, nói là đại cữu gia có chuyện quan trọng tìm nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia lập tức đi Diệp gia, không nghĩ tới đại cữu gia không có trong phủ, là biểu tiểu thư sai Thường Thắng đi tìm nhị thiếu gia. Biểu tiểu thư giữ nhị thiếu gia ở trong phòng, nói rất nhiều điều không nên nói với nhị thiếu gia, nhị thiếu gia đã nghiêm túc cảnh cáo với cô ta, nhưng cô ta không nghe, còn muốn... còn muốn... Tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là ngăn biểu tiểu thư, để cho nhị thiếu gia thoát thân, tiểu nhân thề với trời, nhị thiếu gia không làm nửa điểm có lỗi với nhị thiếu phu nhân, cũng không nói nửa câu không nên nói... Nhị thiếu gia lo lắng nếu nhị thiếu phu nhân biết, sẽ suy nghĩ nhọc lòng, vì vậy căn dặn tiểu nhân gạt nhị thiếu phu nhân." Đông Tử ủy khuất đem hết thảy sự tình nói cho nhị thiếu phu nhân.

Như Ý hừ nói: "Biểu tiểu thư quá kỳ cục rồi, nào có tiểu thư đứng đắn nhà nào làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ thế này."

"Đúng đấy, nhị thiếu gia bị chọc tức, nhị thiếu gia đã phân phó tiểu nhân đi nói cho đại cữu gia một câu." Đông Tử oán giận nói.

Biết chân tướng, Lâm Lan tỉnh táo lại, nói với Đông Tử: "Đông Tử, ngươi trung thành với chủ tử không sai, nhưng ngươi đừng quên, ta và ngươi đều muốn tốt cho nhị thiếu gia."

Đông Tử gật đầu lia lịa: "Vâng vâng."

"Có một số việc, nhị thiếu gia không tiện ra mặt, vì vậy ta sẽ giải quyết, cho nên, sau này nữa có chuyện gì, không được nói dối ta."

"Vâng, vâng."

Lâm Lan nói: "Ngươi đi xuống trước đi! Đừng để nhị thiếu gia biết ta đi tìm ngươi."

Đông Tử thở phào nhẹ nhõm, ý nhị thiếu phu nhân là sẽ không truy cứu hắn chuyện này nữa.

Sau khi Đông Tử đi, Như Ý nói: "Nhị thiếu phu nhân, chúng ta không thể để biểu tiểu thư càn quấy nữa, lần này không xảy ra việc gì, vạn nhất lần sau xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Lâm Lan khịt mũi cười một tiếng: "Loại thủ đoạn thấp kém này cô ta chỉ có thể dùng một lần, em cho là nhị thiếu gia sẽ để cô ta làm lần thứ hai sao? Có điều, người này luôn là mối họa, để cho nhị thiếu gia tự mình xử lý đi, trước hết xem phản ứng bên Diệp gia rồi hãy nói."

Như Ý rất là xem thường: "Đúng là không biết xấu hổ, quỷ thấy cũng buồn."

Nhìn bộ dạng căm phẫn dâng trào của Như Ý, nghĩ đến vừa rồi chính mình hiểu lầm, Lâm Lan cảm thấy có chút xấu hổ.

Lâm Lan đang định đi về, Lý Minh Doãn tới tìm nàng.

"Ta biết ngay nàng ở đây, gió lên rồi, mau về thôi, cẩn thận bị lạnh."

Lý Minh Doãn cười khẽ bước vào chòi nghỉ mát.

Lâm Lan mỉm cười nói: "Có gió lạnh đâu. Năm nay khí trời nóng bức quá, đã sắp hết tháng tám rồi mà vẫn như giữa hè."

Lý Minh Doãn tới đỡ nàng: "Nắng gắt cuối thu không thể khinh thường."

"Đúng rồi, mai là ngày nghỉ của chàng à?" Lâm Lan hỏi.

"Đúng vậy. Tuy nhiên còn có chuyện phải xử lý, có lẽ sáng mai còn phải đi một chút." Lý Minh Doãn cẩn thận dìu nàng bước xuống.

"Vậy chàng về sớm một chút, chúng ta cùng đi Trần phủ."

Lý Minh Doãn nói: "Có phải Trần phu nhân sắp sinh?"

Lâm Lan cười nói: "Không phải là sắp sinh, mà là đã sinh, ngày hôm nay Nhược Nhi tới báo tin mừng, nói Chỉ Thiến sinh một thiên kim mập mạp, mẫu tử bình an, ta đã để cho Nhược Nhi đáp lời, nói ngày mai chúng ta sẽ tới chúc mừng."

Lý Minh Doãn nghe vậy mừng rỡ: "Thật hả? Nhất định phải đi chứ, ngày mai ta sẽ về sớm. Lần này tiểu tử Tử Dụ đắc ý rồi, tương lai con chúng ta phải gọi khuê nữ nhà hắn một tiếng tỷ tỷ."

Lâm Lan cười nói: "Cái này có gì mà đắc ý, chẳng phải hắn gọi chàng là lão đại sao."

Hai người vừa nói vừa cười trở về phòng. Như Ý thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy nàng còn tưởng rằng nhị thiếu gia có nữ nhân bên ngoài, may là không phải, nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân ân ái như vậy thật tốt!

Tới đây không khỏi nghĩ lại lúc nhị thiếu phu nhân hỏi nàng về Văn Sơn, mấy ngày nay không có động tĩnh gì, không biết nhị thiếu phu nhân suy nghĩ thế nào, có phải là Văn Sơn không ưng nàng? Hôm nay Văn Sơn đã là một đại quản sự rồi, nàng cũng biết nhị thiếu phu nhân làm việc không miễn cưỡng người, nếu Văn Sơn không thích nàng, nhị thiếu phu nhân sẽ không nhắc lại chuyện này.

aiz! Ngân Liễu cùng Ngọc Dung đều đã có hạnh phúc, nàng thì sao? Hạnh phúc của nàng ở đâu? Nghĩ tới đây, Như Ý không khỏi có chút mất mát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio