Ăn cơm trưa xong, Lâm Lan cho hạ nhân lui hết để Minh Doãn được yên tĩnh ngủ trưa, nghe nói nơi ngồi thi nhỏ hẹp, nằm không thẳng được chân, Lâm Lan không khỏi oán thầm: chẳng lẽ là kêu thiên tướng xuống nhậm chức Trạng Nguyên à, sao lại có trò hành hạ thể xác tinh thần như thế này chứ? Nói không cần ngủ là nói dối, nhìn qua Lý Minh Doãn có vẻ sáng láng, thật ra thì đã mệt mỏi vô cùng.
Lý Minh Doãn tự giác ôm chăn đi ngủ, Lâm Lan vội nói: "Hay là anh ngủ trên giường đi cho thoải mái."
Lý Minh Doãn ôm chăn ngơ ngác một lúc: "Vậy còn cô?"
Lâm Lan không chú ý tới trên mặt Minh Doãn đã nổi một tầng đỏ ửng, vẫn uống một ngụm trà hoa nhài, nói: "Tôi đi tới dược phòng, anh ngủ một mình đi."
"Ừ..." Lý Minh Doãn để chăn xuống, cởi áo ngoài ra lên giường nằm xuống.
Đệm thật mềm mại, lành lạnh, trên gối còn lưu hương thơm nhàn nhạt, đây là mùi thơm của Lâm Lan sao?
Lâm Lan đi tới, buông màn cho hắn, thấy sắc mặt Lý Minh Doãn có chút ửng hồng, hỏi: "Có phải nóng quá không? Có cần gọi Đông Tử tới quạt cho anh không?"
Lý Minh Doãn nhìn nàng một cái: "Tại sao nhất định phải gọi Đông Tử, không gọi nha đầu tới quạt?"
Ai nha, vấn đề này đúng là Lâm Lan chưa nghĩ qua, có thể trong tiềm thức nàng tồn tại suy nghĩ không để cho bất kỳ kẻ nào bò lên giường "trượng phu" của mình.
Lâm Lan giả cười, làm bộ dịu dàng hiền lành hỏi: "Xin hỏi Lý công tử thích nha đầu nào hầu hạ đây?
Có muốn gọi Bạch Huệ tới không?"
Lý Minh Doãn bị những lời sắc như dao của nàng chọc cười, cười mà cả người nổi da gà, vội nói: "Quên đi, tôi vẫn thích Đông Tử hầu hạ."
Lâm Lan nháy nháy mắt, tiếp tục kích động, chân thành nói: "Thật sự thích Đông Tử hầu hạ?"
Lý Minh Doãn trịnh trọng gật đầu: "Thật."
Lâm Lan cười ha ha một tiếng: "Tôi đi gọi Đông Tử."
Hàn Thu Nguyệt nhận được tin, nói Minh Tắc bị mang từ trong trường thi về, chợt cảm thấy tâm trí trống rỗng một hồi lâu, một mạch trở về, tới Lý phủ, lời muốn nói dâng trào, bất chấp chưa gặp lão gia, liền chạy thẳng tới Vi Vũ các. Minh Tắc đã uống mấy chén cháo, tinh thần có chuyển biến tốt. Đinh Nhược Nghiên ở một bên chăm sóc hắn cũng không biết nên nói gì, hỏi hắn thi được không thì chỉ sợ hắn càng thêm tổn thương, chỉ có thể an ủi hắn, để cho hắn không nghĩ tới bất kỳ điều gì vào lúc này, an tâm bồi dưỡng cơ thể cho tốt. Minh Tắc có chút cảm động, cảm thấy Nhược Nghiên thực quan tâm hắn.
"Thật ra thì ba phần trước ta thi không tệ, đến phần thi cuối cùng vì thể lực không đủ tinh thần xuống dốc, mới không làm được tiếp, nếu lần này thật sự thất bại, năm sau ta thi lại, nhất định có thể thi đỗ." Minh Tắc an ủi Nhược Nghiên.
Nhược Nghiên ôn hòa nói:"Người khác thế nào kệ họ, mình nghĩ mới là quan trọng, tôi vẫn ủng hộ anh."
Minh Tắc cảm động cầm tay Nhược Nghiên, dịu dàng thắm thiết, thề son sắt: "Nhược Nghiên, ta sẽ không phụ nàng."
Đinh Nhược Nghiên khẽ xoay người, nhưng nghĩ giờ phút này hắn cần người an ủi, lại mặc cho hắn nắm. "Minh Tắc... Minh Tắc của ta số khổ mà..."
Hàn Thu Nguyệt vừa khóc vào nháo loạn lên. Tâm tình Minh Tắc vừa có chuyển biến, nghe thấy tiếng kêu khóc này thì tựa như mây đen kéo đến, mẹ, mẹ làm thế này, ai không biết còn tưởng con chết rồi...
Minh Tắc buồn bực ngồi phịch xuống giường.
Xuân Hạnh nhắc nhở: "Phu nhân chậm đã, cẩn thận dưới chân..."
"Minh Tắc a Minh Tắc, đừng sợ, mẹ đây, mẹ đã về..." Hàn Thu Nguyệt hận không biết khinh công, ba bước mà đi như một bước.
Đinh Nhược Nghiên đứng dậy đón chào, Hàn Thu Nguyệt nhìn thấy nàng, đôi mắt đẫm nước bắn ra phẫn nộ, trong lòng Đinh Nhược Nghiên bất giác run lên. Hàn Thu Nguyệt hừ mạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào Minh Tắc đang ngồi trên giường, chỉ có mười mấy ngày không gặp, Minh Tắc đã gầy đến thế này. Bà ta đau lòng muốn chết, bước lên phía trước, ôm lấy Minh Tắc khóc lớn:
"Minh Tắc... Sao con lại gầy như thế này? Con muốn móc hết tim gan người mẹ này ư..."
Minh Tắc vỗ vỗ lưng mẹ: "Mẹ, không phải nhi tử vẫn đang rất tốt sao?"
Hàn Thu Nguyệt gạt lệ: "Còn dám nói vẫn tốt sao? Cũng tại mẹ không tốt, lúc con cần nhất thì không thể ở bên con, không thể đích thân chuẩn bị đồ đi thi cho con, khiến con ra nông nỗi này... Cũng là cha con già rồi hồ đồ, hai nhi tử, đứa nào cũng là ruột thịt, vậy mà một thì nâng hứng, một thì vùi dập..."
"Mẹ, mẹ đừng nói thế, cha nghe thấy lại có chuyện thị phi." Minh Tắc khuyên nhủ.
Hàn Thu Nguyệt không cam lòng, lại oán trách hai câu, cũng không dám nói lớn nữa, chỉ nói thầm cho nhi tử nghe. Khóc một hồi, Hàn Thu Nguyệt lau nước mắt, mặt lạnh như băng, trách cứ Đinh Nhược Nghiên:
"Từ ngày cô vào cửa nhà này, ta thân là mẹ chồng đối đãi với cô như thế nào, trong lòng cô hẳn là rõ ràng, cô và Minh Tắc xung đột, ta chưa hỏi nguyên do đã bênh vực cô, ta nói lần nữa cho cô biết, trượng phu chính là ông trời của nữ nhân, chỉ có tâm niệm như vậy, mới có thể là một nữ nhân tốt. Minh Tắc dự thi là chuyện trọng đại, ta để Minh Tắc cho cô chiếu cố, ta tín nhiệm cô như vậy, nhưng cô đã làm gì thế? Khiến cho Minh Tắc đói ngất xỉu ở trong trường thi, cô thử đi hỏi xem có bao nhiêu người đói quá ngất xỉu, hừ, Minh Doãn bị mất tiền đồ không nói, nếu để người ngoài biết chân tướng, mặt mũi Lý gia chúng ta biết giấu vào đâu..."
Đinh Nhược Nghiên sợ hãi quỳ xuống đất, yên lặng rơi lệ, không dám giải thích một tiếng, Minh Tắc thất bại, sợ là trong lòng mẹ chồng càng thêm hận Minh Doãn, nếu để cho mẹ chồng biết đồ đi thi của Minh Doãn cũng là do nàng chuẩn bị, có thể còn cho rằng nàng động tay động chân, cố ý hại Minh Tắc như vậy, Đinh Nhược Nghiên càng nghĩ càng sợ, lúc ấy là có hảo ý, không nghĩ tới kết quả lại khác biệt thế này.
Minh Tắc nhìn Nhược Nghiên bị mắng, hai mắt đẫm lệ, không khỏi đau lòng, vì nàng giải vây: "Mẹ... Mẹ đừng trách Nhược Nghiên, nàng đã hỏi qua bên nhà mẹ đẻ, năm đó anh của nàng dự thi cũng chuẩn bị đồ y hệt như thế, không ngờ năm nay lại kiểm tra nghiêm ngặt tới vậy, chuyện này không thể trách nàng."
Hàn Thu Nguyệt đang cực kỳ tức giận, đây không phải chuyện hai vợ chồng trẻ giận nhau, là tương lai đại sự của Minh Tắc, há có thể nói bỏ qua là bỏ qua.
"Con không cần vì nó giải vây, nếu là chuyện nhỏ, mẹ sẽ không nỡ nói nó." Hàn Thu Nguyệt lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao ngó nhìn Đinh Nhược Nghiên, đủ loại bất mãn với cô con dâu xông lên trong lòng.
"Nó không có dụng tâm, nếu nó có chút dụng tâm làm đồ ăn thì sẽ không hại con đến nước này. Nhược Nghiên, ta hỏi cô, cô có gì không phục không?"
Đinh Nhược Nghiên không dám cãi lại, cãi lại là muốn chết, nàng rưng rưng gật đầu: "Mẹ chồng dạy con dâu chí lý, con dâu không dám có nửa câu oán hận."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đủ phiền lắm rồi." Minh Tắc cầu khẩn.
Hàn Thu Nguyệt liếc hắn một cái: "Chuyện phiền còn ở phía sau kia, ta nghe nói lần này Minh Doãn thi rất tốt, sau này trong mắt cha con có khi nào chỉ có mình Minh Doãn không? Chuỗi ngày tốt lành mẹ con ta đến ngày kết thúc rồi."
Minh Tắc rầu rĩ nói: "Cũng không phải là không còn cơ hội phải không? Năm nay con thi không đạt thì lại thi lại, chẳng lẽ cha vì con không đỗ đạt mà không nhận nhi tử này sao?"
Minh Tắc bực mình ngã xuống giường, trùm chăn che đầu, không để ý mẫu thân nữa. Hàn Thu Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Con đúng là không có chút tiền đồ."
Mắng nhi tử cũng không có biện pháp, Hàn Thu Nguyệt quay sang Đinh Nhược Nghiên: "Cô quỳ ở chỗ này để tỉnh táo lại, ta đi tìm lão gia, quay lại sẽ nói sau."
Hàn Thu Nguyệt bực mình ra, bước chân hùng hùng hổ hổ. Minh Tắc nghe thấy mẹ đi, vội vàng tung chăn xuống giường đi tới đỡ Nhược Nghiên: "Mau đứng dậy đi, mặt đất cứng lắm."
Đinh Nhược Nghiên bướng bỉnh không chịu lên: "Tôi phạm sai lầm, đương nhiên phải chịu phạt."
Minh Tắc bó tay, không thể làm gì hơn là lắp bắp nói ra sự thật: "Thật ra thì chuyện này không thể oán nàng, ta không thích những thứ lương khô nàng chuẩn bị sẵn, ăn khô không chịu được, liền bảo phòng bếp làm đồ ăn mình thích thay vào, là tại ta suy nghĩ không chu toàn, khiến giám khảo thu lại hơn một nửa."
Đinh Nhược Nghiên kinh ngạc trố mắt, tức giận đấm lên người hắn:"Sao anh có thể làm như vậy? Hại tôi một mực đau lòng không thôi..."
Minh Tắc liên tục cầu xin tha thứ: "Cũng là lỗi của ta, nếu như mẹ hỏi lại, ta sẽ nói sự thật cho mẹ, không để mẹ làm khó nàng nữa."
Lý Minh Doãn ngủ một giấc no say, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái vô cùng. Đông Tử đã dựa vào cột ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
"Đông Tử, dậy đi..." Lý Minh Doãn đứng dậy gọi Đông Tử.
Đông Tử mơ mơ màng màng mở mắt, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ: "Nhị thiếu gia dậy rồi ạ."
"Mau đi xem giờ nào rồi." Lý Minh Doãn mặc áo đi hài.
Đông Tử chạy đi xem giờ, quay lại nói: "Nhị thiếu gia, cuối giờ thân rồi."
(Giờ thân: Tầm h chiều)
Ai nha, ngủ lâu như vậy ư. Đông Tử đi gọi đám người Bạch Huệ vào hầu hạ.
Lý Minh Doãn không thấy Lâm Lan, tiện miệng hỏi: "Nhị thiếu phu nhân đâu?"
Bạch Huệ nói: "Nhị thiếu phu nhân còn đang bận rộn bên dược phòng."
Lý Minh Doãn nhíu nhíu mày, nàng nói đi dược phòng, giờ vẫn bận rộn sao? Lâm Lan cười ha ha nhìn A Giao vừa chế xong, thí nghiệm cuối cùng đã thành công, nàng từng nhìn qua phương pháp chế biến ở hiện đại, làm vài lần thí nghiệm, so sánh với A Giao mua ở Đức Nhân Đường, cũng gần giống giống nhau. Lâm Lan nghĩ, nếu đi tới huyện Sơn Đông mở phòng chế A Giao, nhất định có thể sản xuất ra A Giao có phẩm chất tốt nhất.
Lý Minh Doãn vừa vào dược phòng đã thấy một mùi rất lạ, không khỏi cau mày: "Cô đang làm gì mà có mùi lạ vậy."
Lâm Lan đắc ý cầm A Giao mới chế cùng A Giao mua ở Đức Nhân đường: "Minh Doãn, anh nhìn xem hai khối A Giao này, khối nào màu sắc đồng nhất hơn?"
Lý Minh Doãn nhìn nhìn, nói: "Cái này tôi không hiểu, nhìn không khác nhau gì hết."
"Thế này là được rồi, đây là mua ở Đức Nhân đường, A Giao Đức Nhân đường rất nổi tiếng, anh cũng biết đấy, còn đây là A Giao tôi mới chế ra." Lâm Lan giới thiệu.
Lý Minh Doãn kinh ngạc: "Cái này là cô làm ra?"
A Giao Đức Nhân đường vốn được dùng làm cống phẩm, không nghĩ Lâm Lan có thể chế ra, lại còn không khác nhau là mấy.
"Thậm chí còn tốt hơn, tôi chuẩn bị đi Sơn Đông một chuyến."
"Đi Sơn Đông làm cái gì?" Lý Minh Doãn nghi hồ hỏi.
"Đương nhiên là đi tìm cách phát tài." Lâm Lan cười ra vẻ thần bí.
Lý Minh Doãn cầm A Giao nhẹ gõ đầu nàng, sủng nịch cười nói: "Tiểu yêu tham tiền..."