Chu Tín bất đắc dĩ cười cười, vợ trước hắn qua đời vì khó sinh, hắn làm sao không khẩn trương lo lắng được đây. "Xin mượn lời tốt lành của công tử."
Chu Tín cười nói. Lý Minh Doãn cúi hạ thấp người: "Hầu gia phúc trạch thâm hậu, nhất định con cháu đầy đàn."
Hai người bèn nhìn nhau cười, Chu Tín dù sao cũng là nam nhân, không tiện nói chuyện sinh đẻ, mặc dù trước mắt đây là chuyện hắn quan tâm nhất, cho nên, nói sang chuyện khác.
"Ta có một người bạn ở ngoài thành có tòa biệt viện, thanh tịnh mà tao nhã, phong cảnh xung quanh hữu tình, là một nơi đáng tới, nếu Lý công tử cảm thấy hứng thú, ta sẽ nói với người bạn kia, Lý công tử có thể mang Lý phu nhân tới đó thanh tĩnh mấy ngày."
Dừng một chút Chu Tín bổ sung: "Bằng hữu kia của ta là người ngoại thế."
Lý Minh Doãn lập tức hiểu ý, Hầu gia đang nhắc nhở hắn, sau khi yết bảng tốt nhất nên tránh ra ngoài một chút, hơn nữa còn nói rõ bằng hữu kia là người ngoại thế, không liên quan đến phân tranh trong triều, Lý Minh Doãn liền nói: "Vậy thì đa tạ Hầu gia rồi."
Chu Tín mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ, Lý phu nhân quả nhiên là vợ hiền, mà Lý công tử không chỉ là xuất chúng bình thường, là một người rất thông tuệ, cái lão Lý Thượng Thư càng già càng hồ đồ, tương lai Lý gia dựa cả vào Lý Minh Doãn rồi.
Trong phòng sinh, cơn đau bụng của Kiều Vân Tịch mỗi lúc một tăng lên, thần kinh mọi người nhất loạt căng thẳng theo.
"Phu nhân, hiện tại bắt đầu, khi cơn đau nhất tới, người hãy dùng sức, nào, đã thấy đầu em bé rồi, tóc đen nhánh nhé." Trán Lâm Lan đã toát mồ hôi nhưng vẫn nở nụ cười nói.
Kiều Vân Tịch cắn chặt răng, gương mặt kiên định nhìn Lâm Lan, nghĩ thầm: Nhìn thấy đầu em bé rồi, hẳn là sẽ nhanh thôi.
"Phương mama, thừa dịp cơn đau bụng đã qua, mau giúp phu nhân uống vài hớp súp." Lâm Lan phân phó.
"Dạ..." Phương mama vội vàng sai người bê súp.
Mấy bà đỡ vốn nghĩ vị Lý phu nhân này không có bản lãnh gì, kết quả mọi người cười cười nói nói nhàn nhã tản bộ, cũng lấy danh là đã giúp phu nhân mở cửa mình.
Lâm Lan hỏi Phương Hủy: "Kéo, vải bông sạch đã chuẩn bị xong chưa?"
Phương Hủy gật đầu: "Đã chuẩn bị tốt theo lời Lý phu nhân phân phó."
"Chút nữa nhìn ta ra hiệu thì đưa tới."
Mặc dù ở thời đại này Lâm Lan mới chỉ đang đỡ đẻ cho người thứ hai nhưng kiếp trước lúc thực tập ở khoa phụ sản, nàng là đệ nhất đỡ đẻ, thường được các bác sĩ trong khoa phụ sản khen ngợi. Cũng biết ở cổ đại, phần lớn sinh con dựa vào kéo, miệng vết thương không theo quy tắc, không những khó khép lại mà tương lai sẽ ảnh hưởng tới chất lượng sinh hoạt vợ chồng, hôm nay nàng tốt bụng dạy những bà đỡ này một phen, coi như tạo phúc cho phái nữ cổ đại.
Lâm Lan khuyên Vân Tịch dùng hết sức, không ngừng khích lệ nàng, xem ra vẫn chưa có tiến triển gì hơn.
"Vị mama này, phiền bà qua đây, giúp đỡ xoa bóp bụng, từ trên hướng xuống dưới, từ hai bên hướng vào giữa, đúng, cứ như vậy..."
"Vị mama này, phiền bà đứng đấy, đúng, phải giữ chặt..."
Lâm Lan an bài đâu vào đó, ra hiệu bảo Phương Hủy đưa kéo.
Phương Hủy vội vàng đưa kéo. "Phu nhân, dùng lực tiếp đi, sẽ nhanh thôi."
Sau nhiều lần nhất tề phối hợp, Lâm Lan thuận lợi kéo đứa bé ra.
Phương mama mừng rỡ: "Sinh rồi sinh rồi, là một tiểu thế tử, thật sự là tiểu thế tử..."
Một bà đỡ nhận lấy em bé, vỗ nhẹ vào mông em bé, lại dùng ngón tay xoa xoa miệng đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất thời oa oa khóc lớn.
Mọi người đang chờ chực ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy tới sảnh bẩm báo Hầu gia.
"Hầu gia... Phu nhân sinh rồi, sinh rồi... Mẫu tử bình an..."
Chu Tín thốt nhiên đứng dậy: "Sinh rồi? Mẫu tử bình an?"
"Vâng, mẫu tử bình an, phu nhân sinh một tiểu thế tử..." Hạ nhân vui mừng hớn hở báo.
Chu Tín còn tưởng mình nghe nhầm, vui mừng tới độ chân tay luống cuống, hô lớn một tiếng: "Ban thưởng, hết thảy đều có thưởng..."
Lý Minh Doãn nghe vậy thầm thở phào nhẹ nhõm, giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi, nữ nhân sinh con thật không dễ dàng gì.
"Hầu gia phúc lớn." Lý Minh Doãn đứng dậy chắp tay chúc mừng.
Chu Tín cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Lý Minh Doãn: "Cùng vui, cùng vui."
Lý Minh Doãn ngạc nhiên, ngài có nhi tử sao ta lại cùng vui? Nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười, Hầu gia đây đang cao hứng quá mà. Đứa bé đã sinh xong nhưng còn rất nhiều việc phải xử lý, nếu như không xử lý tốt, có thể dẫn đến một loạt hậu quả, nghiêm trọng có khi còn mất mạng, Lâm Lan vẫn bận rộn trong phòng sinh hơn nửa canh giờ nữa, cuối cùng cũng đã chu toàn.
Nhìn Kiều Vân Tịch đã mê man ngủ, lúc này Lâm Lan mới có cảm giác mình cũng đã mệt mỏi cực độ. Ra khỏi phòng sinh, Chu Tín ôm đứa bé được quấn chăn cười tít cả mắt.
"Lý phu nhân, lần này thật là đa tạ phu nhân." Chu Tín thấy Lâm Lan đi ra ngoài, đem con giao cho bà vú, hai tay chắp lại thi lễ, chân thành nói cám ơn.
Lâm Lan vội hoàn lễ: "Hầu gia nói quá lời, đây là chuyện Lâm Lan phải làm."
"Vợ ta..." Chu Tín rất muốn vào xem tình hình Vân Tịch, lại sợ bây giờ không phải lúc.
Lâm Lan mỉm cười nói: "Phu nhân vẫn mạnh khỏe, hiện giờ đang ngủ, Hầu gia có thể đi vào."
Chu Tín nghe xong định rảo bước đi vào, nghĩ nghĩ lại quay đầu nói: "Lý phu nhân, Lý công tử đang chờ ở bên ngoài."
Lâm Lan ngơ ngác, Lý Minh Doãn chạy tới đây làm gì? Giờ đã nửa đêm rồi, hắn đến từ lúc nào? Lâm Lan mang theo Ngân Liễu nhanh chóng đi ra ngoài, quả nhiên thấy Lý Minh Doãn đang đứng trong sân đợi nàng.
"Sao chàng lại tới đây?" Lâm Lan vừa rồi căng thẳng, giờ mới thả lỏng chút, lời nói có vẻ mệt mỏi.
Lý Minh Doãn nhìn nàng mệt mỏi, nhẹ nhàng nói: "Ta tới đón nàng."
"Chàng không yên lòng y thuật của ta sao." Lâm Lan miễn cưỡng nói.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Lý Minh Doãn rất thành khẩn gật đầu: "Có chút."
Lâm Lan vô lực liếc mắt: "Hiện giờ thì sao?"
Lý Minh Doãn cười nói: "Sợ rằng sau này sẽ có nhiều người mời nàng đi đỡ đẻ."
Lâm Lan nghĩ mà sợ: "Đây đúng là một việc hao tổn sức lực."
Nhất là đỡ đẻ cho loại người có thân phận cao quý thế này, không thể phạm bất cứ sai lầm nào, trong lòng áp lực vô cùng lớn, Lâm Lan quyết định, sau này có ai tới mời nàng đỡ đẻ, trừ phi nàng đã theo dõi quá trình mang thai, bằng không, không rõ tình hình mà đi tới đỡ đẻ, nguy hiểm quá lớn, hiện tại thân phận nàng không phải một cô gái nông thôn, là vợ Lý gia, gây chuyện không tốt sẽ làm liên lụy không hay tới Minh Doãn.
Ra khỏi phủ, Lý Minh Doãn đỡ Lâm Lan lên xe, phủ Tĩnh Bá Hầu còn phái thêm một chiếc xe ngựa, Lý Minh Doãn để cho Ngân Liễu ngồi xe ngựa Chu phủ về, mặt khác Tĩnh Bá Hầu còn đưa một phần hậu lễ, mặc dù hắn liên tục từ chối nhưng thịnh tình Tĩnh Bá Hầu không thể chối từ, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Lý Minh Doãn tính toán đợi tiểu thế tử đầy tháng... sẽ tặng một phần hậu lễ lớn. Lâm Lan vừa lên xe thì mắt đã nhắm lại, gật gà gật gù.
Nhìn nàng mệt mỏi như vậy, Lý Minh Doãn không khỏi đau lòng, ôn nhu nói: "Lâm Lan, ăn chút gì nhé? Tôi bảo Quế tẩu làm cháo tổ yến cho cô rồi..."
"Ừ... " Lâm Lan mệt tới độ chỉ muốn ngủ.
"Ăn chút gì rồi hãy ngủ được không?" giọng Lý Minh Doãn nhỏ nhẹ như dỗ dành đứa bé.
"Anh đừng ầm ĩ nữa... Tôi muốn ngủ... Tôi muốn đi ngủ..." Lâm Lan nói mớ, ngủ mất rồi. Lý Minh Doãn than thở, bê cháo tổ yến, đưa tay kéo nàng qua, để nàng gối đầu lên tay mình, Lâm Lan mơ mơ màng màng cọ cọ đầu trong ngực hắn.
Xe ngựa chạy một mạch, Lâm Lan ngủ rất say sưa, cảm giác có gối ôm thật thích. Cảm giác giấc ngủ này thật quá đỗi ngọt ngào, lúc Lâm Lan tỉnh dậy, theo bản năng muốn vươn tay duỗi chân cho đỡ mỏi, phát hiện cánh tay không thể nhúc nhích, nàng bừng tỉnh mở mắt ra, đảo đảo con ngươi vài vòng, một lúc lâu mới có phản ứng, đây không phải là trong xe ngựa sao? Mà nàng... Không phải là ngủ trên giường lớn mềm mại, tay không phải ôm gối ôm lớn mà là cánh tay của một người... Bên tai truyền đến tiếng đập trầm ổn, tâm Lâm Lan chợt nhảy dựng lên bang bang bang.
Ông trời ơi... Nàng ngủ gục trong ngực Lý Minh Doãn. Lâm Lan chậm chạp ngước lên nhìn, thấy cái cằm xanh xanh màu râu mới mọc, hắn đang nhắm mắt ngủ, hô hấp đều đặn. Lâm Lan cảm thấy đầu óc trống rỗng, lại nhìn thấy có chút nắng sớm chiếu qua màn xe vào, trời đã sáng rồi, nàng nhớ được lúc nàng ra khỏi phủ Tĩnh Bá Hầu đại khái là khoảng giao giờ sửu và giờ dần, lúc này chắc hẳn đã qua giờ mão, tại sao hắn không đưa nàng về nhà ngủ mà lại ôm nàng ngủ trên xe ngựa thế này...
(giờ Sửu: -h. giờ Dần: -h, giờ Mão: -h. Chắc anh ôm chị ngủ khoảng hơn h tới h sáng.)
Cảm giác có chuyển động trong lồng ngực, Lý Minh Doãn mở mắt ra, cúi đầu nhìn Lâm Lan, trầm giọng nói: "Cô tỉnh rồi à?"
Lâm Lan không dám nhìn hắn, vội vàng ngồi thẳng dậy, làm bộ như sửa sang lại xiêm y để che giấu lúng túng của mình. Lý Minh Doãn xoa xoa cánh tay đã tê dại, chau mày lại: "Đầu của cô nặng quá đi."
Lâm Lan đỏ mặt lên, trừng mắt lườm hắn: "Đầu của anh mới nặng ấy."
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng cười một tiếng, vén rèm che xe rồi nhảy xuống, thoải mái vận động một phen. Lâm Lan oán thầm một trận, sau đó cũng theo xuống. Hả... Chỗ này là chỗ nào vậy? Đập vào mắt là một mảnh sân cỏ xanh mượt, xa xa có thể thấy được vài nóc bếp đang tỏa khói.
"Đây là chỗ nào thế?" Lâm Lan đi tới bên Lý Minh Doãn hỏi.
Lý Minh Doãn nhíu mày, "Tôi cũng không biết, cái này phải hỏi Văn Sơn."
Văn Sơn? Lâm Lan nhìn chung quanh, rốt cục phát hiện một bóng người ở dưới cây đại thụ phía xa, người dựa hẳn vào gốc cây, gối tay ngủ vùi.
"Sao lại đưa tôi tới đây? Làm gì mà không về nhà?" Lâm Lan phàn nàn.
Lý Minh Doãn nhìn nàng cười không ngừng, cười tới độ lòng Lâm Lan bắt đầu thấy sợ hãi.
"Hỏi anh đấy." Lâm Lan trừng mắt.
"Vốn là về tới Lý phủ rồi nhưng cô không chịu xuống xe, tôi không có cách nào hơn là bảo Văn Sơn đánh xe ngựa đi đâu đó, rốt cuộc tới chỗ này." Lý Minh Doãn thong thả nói.
Vành tai Lâm Lan nóng lên, tựa hồ trong mộng có người muốn cướp gối đầu của nàng, nàng gắt gao ôm lấy, còn nói mấy câu như là... bỏ ra, để im... Thật là mất mặt mà.
Lâm Lan vội vã lảng sang chuyện khác: "Hôm nay không phải là ngày yết bảng sao? Lúc nào sẽ dán vậy?"
Lý Minh Doãn ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Hiện tại chắc đã dán rồi."
Lâm Lan vội la lên: "Vậy chúng ta vẫn còn ở nơi này làm gì? Mau đi về coi bảng..."
Vừa nói Lâm Lan vừa chạy nhanh như chớp đi gọi Văn Sơn: "Văn Sơn, dậy mau, mặt trời chiếu tới mông ngươi rồi đó..."