Sở Phong đi ở trên đường lớn, vốn cho là dọc theo đường đi thế nào cũng có một phen tinh phong huyết vũ, hắn cũng muốn đặt bản thân đặt mình trong màn tinh phong huyết vũ, để sát phạt tất cả! Nhưng ngoài ý muốn, sự việc hình như nổi lên sự biến hóa vi diệu. Không chỉ người truy sát hắn chợt giảm bớt, thậm chí có rất nhiều bang hội môn phái không biết tên tuổi, cái gì Bạch Hổ bang, Thanh Long môn, Hắc Sơn trại, Phi Đao môn. . đại loại như thế, đều nhao nhao chủ động tìm tới Sở Phong nỗ lực mời hắn gia nhập, thậm chí còn không tiếc nhượng lại ngôi vị bang chủ, môn chủ, dù sao thì chỉ cần Sở Phong đồng ý lưu lại là được, cho dù không chịu lưu lại, chỉ cần ghi tên báo danh thôi bọn họ cũng đã lòng tràn đầy vui mừng cảm kích rồi.
Nguyên là sau khi trải qua biến cố liên tiếp, Sở Phong đã thành nhân vật tiếng tăm vang dội, một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người sớm đã đem hắn loan truyền thành một nhân vật kinh khủng võ công thâm bất khả trắc, vừa chính vừa tà. Những người trước kia muốn giết Sở Phong, bất kể là vì Chấn Giang Bảo báo thù, hay là vì cướp đoạt Thiên Linh châu, cũng không dám tùy tiện tìm tới cửa nữa. Hiện tại Sở Phong lại trở thành nhân vật quyền thế rất mạnh của những môn phái không tên tuổi đó. Bọn họ cũng vì muốn trên giang hồ tạo ra tiếng vang, đâu thèm quản Sở Phong là nhân vật nào chứ. Có hai bang hội vì tranh đoạt Sở Phong gia nhập, thậm chí đã đánh nhau to, may mà Sở Phong cuối cùng cũng đáp ứng bọn họ, ba năm bảy đảm nhiệm bang chủ môn phái này, hai tư sáu đảm nhiệm môn chủ môn phái kia, lúc này mới xem như là đã dẹp được loạn. Giang hồ có khi chính là kỳ quái như vậy, luôn khiến cho người khác không lường tới được. Sở Phong quyết định ai đến cũng không cự tuyệt, cái gì phó bang chủ, phó môn chủ, tổng đường chủ, đại đương gia, tổng đà chủ, cái gì cũng làm tuốt, ôm một đống lớn danh hiệu!
Tuy nhiên Sở Phong cũng biết, bản thân mình kỳ thực lại càng thấy hung hiểm, bởi vì hiện tại hoặc là không có người tìm tới cửa, một khi tìm tới cửa rồi, đều sẽ là cao thủ nhất lưu thượng thừa, bọn họ danh đao minh thương thì Sở Phong cũng không thấy lo sợ bao nhiêu, nhưng nếu như âm thầm tập kích, Sở Phong đúng là sẽ ăn không tiêu.
Ngày hôm nay, Sở Phong đi tới vùng sông Hoài, sau khi khoác trên người một đống lớn danh hiệu nào là bang chủ môn chủ đương gia đà chủ, tâm tình phiền muộn của hắn cũng đã hòa hoãn rất nhiều, thậm chí còn mang theo vài phần đắc ý, vài phần vui sướng.
Hắn thản nhiên đi ở trên đường, phía sau đầu đột nhiên phát lên một tia hàn khí như ẩn như hiện, tia hàn khí đó quả thực giống như lợi kiếm xuyên thấu vào tim. Sở Phong bỗng xoay người, cả người sợ run lên!
Một bóng đen gầy còm đưa lưng về phía hắn đứng ở phía ngoài cách hai trượng, Sở Phong hít một hơi lãnh khí, hắn hoàn toàn không biết tên này đã đi theo phía sau hắn lúc nào, càng đáng sợ chính là bóng đen trước mắt này tuy đưa lưng về phía hắn, nhưng hoàn toàn là một thanh hàn kiếm tùy thời sẽ xuất vỏ, bất kể hắn di động thế nào, mũi kiếm đều là trực chỉ yết hầu của mình, Sở Phong quả thực lạnh cả sương sống!
Bóng đen đó đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng, Sở Phong cũng là không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Sở Phong cũng không phải không muốn động, mà là không dám động, bởi vì bốn phương tám hướng đều coi như có vô số thanh kiếm đang chỉ vào mình.
Hai người cứ đứng như vậy khoảng thời gian một nén nhang, bóng đen kia trước sau vẫn là đưa lưng về phía Sở Phong, không hề động, ngay cả chéo áo cũng không có hất lên nửa phân.
- Tốt!
Bóng đen đột nhiên mở miệng, mà đồng thời trong lúc đó, kiếm quang cũng đã nhấp nhoáng, không ai biết kiếm quang của y là bắn ra từ đâu. Sở Phong nghiêng người, vung kiếm lên để ngăn cản hầu như là một hơi liên tục, tốc độ cũng đã là nhanh nhất, nhưng mũi kiếm của hắn thậm chí ngay cả kiếm phong của người nọ cũng không thể chạm vào nửa phân, bóng đen đã lui về chỗ cũ, vẫn đưa lưng về phía hắn như trước, phảng phất như căn bản chưa bao giờ di động đi một chút nào.
Một sợi tóc từ bên tai Sở Phong bay xuống, cũng chỉ có vẻn vẹn một sợi, Sở Phong chưa bao giờ thử qua tử vong thì ra cách bản thân gần như vậy, một khắc đó là đáng sợ như vậy, hắn kinh hãi đến nỗi thậm chí đã không biết được sợ. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn chưa thấy được diện mạo của bóng đen!
Bóng đen hất tay về phía sau một cái, một cái mộc bài bay tới Sở Phong. Sở Phong đưa tay tiếp được, mộc bài dài không tới nữa ngón tay, màu đen sẫm, ở giữa có một điểm ảnh màu đỏ tươi, nhìn qua có vài phần kinh khủng.
- Chỉ cần ngươi gia nhập Huyết Ảnh lâu của ta ngươi chính là phó lâu chủ của Huyết Ảnh lâu, trong thiên hạ không người nào có thể giết được ngươi!
Thanh âm lạnh lẽo, không có nửa phần khí tức. Truyện Sắc Hiệp -
Sở Phong biết người trước mắt cũng không có kiêu ngạo, cũng nhìn ra người này không thích dây dưa, lập tức cũng không dài dòng, nói:
- Tại hạ không có ý gia nhập, lâu chủ hãy mời cao nhân khác!
Góc tay áo của bóng đen chợt hất lên, nói:
- Dọc đường đi, những môn phái a miêu a cẩu khác ngươi đều đồng ý gia nhập, vì sao không chịu gia nhập Huyết Ảnh lâu của ta!
- Bởi vì ta đối với những môn phái đó căn bản không để vào mắt!
Bóng đen không nói gì, hình như đối với câu trả lời này của Sở Phong cảm thấy hài lòng:
- Khi ngươi cải biến chủ ý, có thể treo mộc bài ở bên ngoài bất cứ lúc nào!
Nói xong một chữ cuối cùng, bóng người đã tiêu thất không thấy.
Sở Phong cười, tiện tay để mộc vào bên trong áo.
Hắn đi về phía trước được một đoạn, đột nhiên nghe được hai tiếng quát, hai thanh hàn đao một tả một hữu đang chém thẳng đến. Sở Phong lóe lên thân hình, ha ha cười nói:
- Lại là hai tỷ muội Đông Doanh các em à, oan hồn bất tán mà!
Tập kích hắn chính là hai tỷ muội sát thủ Đông Doanh Thiên Tuyết, Thiên Diệp.
Bọn họ vẫn một thân y phục võ sĩ Đông Doanh như trước, che mặt, tay cầm chỉ có thanh cương đao võ sĩ. Hai người không để ý tới Sở Phong, hai thanh hàn đao lại bổ qua, Sở Phong cũng không dám chậm trễ, tả chưởng liền ngăn, hữu chưởng dẫn vòng, "Keng" hai thanh đao đã bị hắn dẫn dắt chạm cùng một chỗ! Hai người thất kinh, không ngờ võ công của Sở Phong bỗng đột nhiên tăng mạnh, quát một tiếng, song đao đan vào nhau chém ngược đến.
- Đảo lưu song nghịch trảm? !
Sở Phong đã thấy qua Thiên Diệp sử ra chiêu này, nhưng hiện tại là hai người đồng thời thi triển, uy lực đâu chỉ gấp mười! Hắn xoay chuyển thân hình, song chưởng lật về phía trước, vượt lên ngược lại đao phong, vững vàng nghịch chuyển đao phong dời đi, còn chém tới hai người Thiên Tuyết, Thiên Diệp. Thiên Tuyết, Thiên Diệp quá hoảng sợ, vội vàng thu lại đao phong, xoay người vội vàng thối lui.
Một chiêu "Xung ba nghịch chiết" này của Sở Phong không chỉ tinh diệu, cũng rất hiển lộ công lực, nếu không phải Thiên Tuyết, Thiên Diệp phản ứng nhanh, sớm bị đao phong của mình chém trúng!
Sở Phong thấy được hai con bé Đông Doanh này hình như cũng không có ý giết mình vì vậy cũng không rút kiếm, liền lấy song chưởng nghênh tiếp, nhưng không yếu thế chút nào.
Thiên Diệp đột nhiên lướt mình nhảy tới, quát lên:
- Tiểu tử! Còn không rút kiếm, dám coi khinh chúng ta!
Sở Phong hắc hắc cười nói:
- Ta vốn đang dự định chỉ dùng hai chân đối phó với hai em, hiện tại sử xuất song chưởng, đã khá là nể tình rồi.
- Ngươi...
Tỷ tỷ Thiên Tuyết nói:
- Đừng nhiều lời vô ích với hắn, chính sự quan trọng hơn!
Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng, từ trong người lấy ra một miếng mộc bài, hất tay về phía Sở Phong, Sở Phong đưa tay tiếp được, thấy mộc bài này nhỏ xấp xỉ như mộc bài của Huyết Ảnh lâu, bên ngoài có cạo vết gió thổi.
Thiên Diệp lạnh lùng nói:
- Đây là Thần phong lệnh, nếu như ngươi đồng ý gia nhập Thần Phong Môn ta, không chỉ xóa bỏ việc ở sông Tiền Đường, chúng ta còn có thể cam đoan ngươi tránh bị người trong thiên hạ truy sát!
Sở Phong cười ha ha, cười rất điên cuồng.
- Ngươi cười cái gì!
Thiên Diệp cả giận nói.
- Ha ha ha ha! Huyết Ảnh lâu muốn ta làm phó lâu chủ, cũng phải là đích thân lâu chủ tới mời vài ba lần, Thần Phong Môn các ngươi lại tùy tiện phái hai con nhóc tới, xem Sở Phong ta là người nào chứ!
- Ngươi...
Thiên Diệp còn chưa mở miệng, Sở Phong lại lập tức nói:
- Tuy nhiên, nếu như các em đồng ý làm thiếp cho anh, mỗi ngày châm trà rót nước, giặt quần áo, anh có thể sẽ suy nghĩ thêm!
- Lớn mật! Ngươi dám vũ nhục tỷ muội chúng ta!
Sở Phong lạnh lùng nói:
- Năm đó người Đông Doanh các ngươi xâm hại Trung Nguyên ta, món nợ này còn chưa tính toán với các ngươi nữa, hiện tại lại còn dám bảo ta gia nhập vào Đông Doanh các ngươi! Các ngươi nếu không khẩn trương trở về Đông Doanh, coi chừng ta một chân san bằng xứ Phù Tang các ngươi!
- Ngươi!
Thiên Diệp vừa tức vừa hận, vung lên hàn đao muốn lao tới, Thiên Tuyết kéo lại ống tay áo nàng nói:
- Đừng tranh luận với hắn nữa, chúng ta nhanh trở về phục mệnh!
Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng, theo Thiên Tuyết xoay người rời đi, đi được vài bước, bỗng dừng lại, xoay người quát với Sở Phong:
- Ngươi tốt nhất là gia nhập với chúng ta, bằng không cho dù những người khác không giết ngươi, Thần Phong Môn cũng sẽ lấy tính mệnh của ngươi!
Nói xong, phi thân cùng tỷ tỷ dần dần tiêu thất thân ảnh.
Sở Phong cười, tay cầm Thần phong lệnh từ từ bóp lại, bụi gỗ như phấn từ khe hở chậm rãi bay ra, khi mở hai tay, đã không còn thứ gì.