Giang Nam tiêu cục áp giải năm trăm vạn lượng bạc cứu trợ ngày đi đêm nghỉ, cũng một đường vô sự đi tới được huyện Phù Phong. Sở Phong và Diệu Ngọc cũng một đường âm thầm đi theo. Bọn họ thấy Giang Nam tiêu cục vào một quán trọ, thế là đến trọ ở một quán trọ nhỏ khác ở phụ cận.
Hai người vừa vào quán trọ, Sở Phong lập tức cảm thấy quán trọ này có gì là lạ, bố trí có phần không tầm thường. Chưởng quỹ vừa thấy bọn họ, liền vội vàng bước tới cúi người khom lưng nói:
- Hai vị khách quan có phải tới thuê trọ?
Ánh mắt thì không ngừng lén lút quét qua người Diệu Ngọc.
Sở Phong nhướng mày, nói:
- Cho chúng ta một phòng...
Ánh mắt Diệu Ngọc bỗng dưng chuyển hướng Sở Phong, Sở Phong vội vã sửa lời nói:
- Cho chúng ta hai phòng.
- Hai vị tới thực sự là khéo, tiểu điếm cũng chỉ còn hai phòng thôi, mời hai vị đi theo ta.
Sở Phong và Diệu Ngọc theo chưởng quỹ lên lầu hai, đi tới một gian phòng ở sát phía đông, chưởng quỹ đẩy cửa ra, Sở Phong thấy gian phòng này còn rất sạch sẽ ngăn nắp, gật đầu nói:
- Không tệ!
Sau đó đi tới trước của gian phòng ở sát vách, nói:
- Vậy ta sẽ mướn gian sát vách này đi.
Đang muốn đẩy cửa ra, chưởng quỹ lại vội ngăn cản nói:
- Công tử, gian này đã có khách thuê rồi.
Sở Phong ngẩn ra, hỏi:
- Một gian phòng khác ở đâu?
- Công tử mời đi theo ta.
Chưởng quỹ vẻ mặt cười bồi, dẫn Sở Phong đi tới một gian phòng cuối phía tây, Sở Phong ngạc nhiên nói :
- Sao lại một đông một tây?
Chưởng quỹ cười bồi nói:
- Công tử đừng để bụng, tiểu điếm vừa khéo chỉ còn lại có hai gian phòng này thôi.
Sở Phong chỉ đành đi vào, gian phòng này cũng coi như ngăn nắp, bèn nói:
- Chưởng quỹ, ngươi mau mang đến vài món ăn, còn có một bầu rượu, nhanh đi!
- Vâng, tiểu nhân lập tức sai người đưa tới!
Chưởng quỹ xoay người đi xuống lầu.
Diệu Ngọc ngồi trong gian phòng phía đông, đang ăn đồ chay. Cửa phòng lại vang lên "Cộc cộc" . Trên mặt Diệu Ngọc không khỏi thoáng lướt qua một nụ cười, đứng dậy đi tới mở cửa phòng.
Sở Phong vẫn đứng ở ngoài cửa, hai bàn tay, hai cánh tay, hai vai vẫn là mỗi bên bưng một đĩa thức ăn, trên đỉnh đầu vẫn là đội một bầu rượu, trên bầu rượu vẫn là để hai ly rượu, nét mặt vẫn cứ buồn cười khôi hài như vậy.
Sở Phong đi tới bên cạnh bàn, cũng không cần mở miệng. Diệu Ngọc đã giúp hắn lấy xuống từng đĩa thức ăn, đặt lên trên bàn. Dọc theo đường đi, một ngày ba bữa cơm, Sở Phong cũng là thế này bưng thức ăn đến phòng Diệu Ngọc ăn chung, Diệu Ngọc cũng quen mãi nên thấy bình thường.
Sở Phong vừa ngồi xuống vừa nói:
- Lần này đi xa một chút, ban nãy thiếu chút nữa đã sẩy tay rồi.
Diệu Ngọc khẽ cười nói:
- Công phu đội món ăn của ngươi cao như vậy, sao có thể sẩy tay được!
Sở Phong cười hì hì nói:
- Đa tạ Diệu Ngọc cô nương khích lệ!
Hắn vẫn như trước một tay cầm lấy một cái đùi gà, cắn một miếng, đưa tới trước mặt Diệu Ngọc nói:
- Có muốn thử một miếng không, không cần khách khí, dù sao vẫn là cô trả bạc!
Không chờ Diệu Ngọc trả lời, lại lập tức thu hồi đùi gà, nói :
- Bỏ đi, Nga Mi các cô ăn chay mà.
Nói rồi rót một ly rượu, lại đưa tới trước mặt Diệu Ngọc:
- Có muốn làm một ly không?
Tiếp theo lại lấy về ly rượu, hớp một ngụm, nói:
- Bỏ đi, cô sẽ không uống rượu mà!
- Ta...
Diệu Ngọc đột nhiên mở miệng, nhưng chưa có nói hết câu.
Sở Phong kinh hỉ nhìn Diệu Ngọc nói:
- Cô muốn thử một ly hả?
Diệu Ngọc cắn môi, không có lên tiếng, lại tự ăn món chay của mình.
Sở Phong cảm thấy hơi thất vọng, than tiếc một tiếng, hỏi:
- Diệu Ngọc, sư phụ cô có hay uống rượu không?
Diệu Ngọc nói:
- Ta chưa thấy qua sư phụ uống rượu.
- Hừ, cô ta không uống rượu, nhưng lại không cho phép cô uống rượu, thực sự là bá đạo mà!
- Không phải vậy, sư phụ không phải không cho phép ta uống rượu, là ta...
- Cô không cần nói đỡ cho sư phụ cô, cô ta chính là bá đạo!
- Sư phụ đối với ta rất tốt...
- Tốt cái rắm! Vừa không cho cô ăn thịt, vừa không cho cô ngươi uống rượu, còn bình thường hay quát to quát bé với cô nữa!
- Sư...
- Sư cái gì mà sư! Cô ta chính là đồ hung ác, ân oán bất phân, ngang ngược không nói lý...
Nhắc đến Vô Trần, Sở Phong lại thấy càng thêm tức giận, cứ một câu một câu lải nhải mãi. Diệu Ngọc cảm thấy buồn cười, chỉ đành làm bộ nghe không thấy, cúi đầu ăn một mình.
Sở Phong cuối cùng cũng ăn xong, vẫn như trước không có ý muốn rời đi, Diệu Ngọc hỏi:
- Hiện tại bạc cứu trợ đã tới huyện Phù Phong rồi, chúng ta nên hành sự thế nào?
- Vẫn là câu nói kia, âm thầm theo sát, tùy thời tiếp ứng!
- Có lẽ bọn chúng ngày mai sẽ động thủ.
- Cho nên đêm nay chúng ta cần phải dưỡng đủ tinh thần, ngày mai chuẩn bị gặp cái gọi là tứ đại thị vệ cấm cung xem thế nào!
Diệu Ngọc gật đầu.
Sở Phong đột nhiên nói:
- Diệu Ngọc, hôm nay chúng ta đã cùng là địch của thiên tử rồi, cô có sợ không?
Diệu Ngọc nghiêm sắc mặt nói:
- Nga Mi ta chỉ biết chính đạo mà đi!
- Được! Thật không hỗ là Nga Mi Diệu Ngọc! Một câu nói đã thấy sự khác biệt!
Diệu Ngọc khúc khích cười nói:
- Ngươi nghe qua tên của ta rồi sao?
- Đương nhiên nghe qua rồi, người khác đều nói: 'Vẻ đẹp của Nga Mi Diệu Ngọc, đó gọi là xuất trần thoát tục, bất nhiễm phàm trần!'
Diệu Ngọc mặt đỏ lên, nói:
- Ngươi đừng có mà dẻo mồm dẻo miệng! Sư phụ ta bảo ta không được dễ tin những kẻ dẻo mồm dẻo miệng!
Sở Phong nói :
- Cái này của ta đâu tính là dẻo mồm dẻo miệng, dẻo mồm dẻo miệng không phải như thế!
Diệu Ngọc ngạc nhiên nói:
- Vậy là thế nào?
- Cô muốn thử xem không?
Khuôn mặt Diệu Ngọc càng thêm đỏ, rất giận Sở Phong, lại không thể phát tác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Được rồi! Ta trở về phòng đây! Hiện tại ta với cô cách nhau một đông một tây, mỗi người một nơi, thấy rất không yên tâm, vạn nhất cô bị người khác ám toán...
Diệu Ngọc trừng mắt hắn một cái, Sở Phong nói thêm:
- Ta cũng không phải nói giỡn đâu, vừa rồi tên chưởng quỹ kia nhìn cô, ánh mắt đó rất không thành thật, quán trọ này có chút cổ quái, nói không chừng còn là một hắc điếm cũng nên. Này Diệu Ngọc, cô có chuyện gì nhớ phải lớn tiếng kêu to lên nha, lỗ tai ta rất thính, sẽ lập tức chạy qua cứu cô ngay!
Diệu Ngọc bật cười, nói:
- Kiếm pháp của ngươi thắng được ta rồi mới nói đi.
Sở Phong vừa đi ra khỏi phòng, vừa nói:
- Diệu Ngọc, ta là nói nghiêm túc đó, cô cũng đừng xem như nói giỡn...
Diệu Ngọc đã "Rầm" đóng lại cửa phòng.
Sở Phong nhún nhún vai, chỉ đành trở về phòng mình
Diệu Ngọc nằm ở trên giường, nhưng có phần chợp mắt không được, ngày mai sẽ phải có một trận kịch chiến rồi, hơn nữa là đối đầu với cao thủ tứ đại thị vệ cấm cung, nàng ít nhiều cũng có chút lo lắng, tuy nhiên nghĩ đến là có Sở Phong đi cùng, nàng lại cảm thấy có phần kiên định. "Diệu Ngọc, cô có chuyện gì nhớ phải lớn tiếng kêu to lên nha, lỗ tai ta rất thính, sẽ lập tức chạy qua cứu cô ngay!" Nhớ tới những lời này của Sở Phong, trên mặt Diệu Ngọc không khỏi thoáng hiện ra ý cười, nhưng ý cười đó của nàng mới vừa hiện ra, đột nhiên "Phực phực phực" vài cái, hai bên giường chợt bắn ra mấy sợi dây thừng, thoáng cái đã trói nàng tại trên giường!
Diệu Ngọc cả kinh, gian nhà này quả nhiên là hắc điếm! Tuy nhiên nàng cũng không hoang mang, thầm vận kình, "Phực phực phực" mấy sợi dây thừng đã bị nàng mạnh mẽ phá đứt, nhưng tấm ván giường lại đột nhiên lật lại, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người bị rơi xuống một bí đạo ngầm dưới mặt giường, muốn la lên cũng không kịp!
Thân thể Diệu Ngọc nhanh chóng trượt xuống dưới, nàng liền lập tức duỗi tay về phía sau, nắm chặt chuôi kiếm. Trước mắt đột nhiên lóe sáng, tiếp theo một tấm lưới tơ vàng bằng hàn thiết rất to phủ thẳng tới.
"Cheng!" một tiếng thanh thúy, Diệu Ngọc rút ra trường kiếm, vạch về phía trước một cái, theo đó thân thể "Vèo!" phá lưới thoát ra!
Trước mắt đang đứng một người, kinh ngạc nhìn Diệu Ngọc, chính là tên chưởng quỹ của quán trọ, hiển nhiên y không ngờ được Diệu Ngọc lại lợi hại như vậy, không chỉ phá đứt dây thừng trói giường, còn một kiếm chém đứt tấm lưới hàn thiết. Hai tên đại hán đang cầm hai bên tấm lưới cũng ngây ra như phỗng, bọn họ cũng là tiểu nhị của quán trọ.
Sau một khắc, mũi kiếm của Diệu Ngọc đã chỉ vào yết hầu tên chưởng quỹ, nhưng không có đâm xuống, mà hỏi:
- Các ngươi là người phương nào? Vì sao phải ám toán ta?
Nàng lại quên đi lời nói của Vô Trần đã nhiều lần dặn nàng: đối phó với hung đồ tuyệt đối không thể nhân từ nương tay!