Ngày hôm sau, Sở Phong còn chưa tỉnh, bên giường đã đặt mấy món đồ vật lấy ra từ trong áo hắn.
Thiên Ma Nữ cầm lấy một miếng ngọc quyết, chính là miếng ngọc quyết trên mặt có khắc hình mặt trời cùng một mũi tên. Nàng sững sờ nhìn miếng ngọc quyết này, có một loại cảm giác như đã từng quen biết, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, từng màn, nhưng cũng không rõ ràng, dường như khi còn bé cũng thường có một miếng ngọc quyết như vậy lúc ẩn lúc hiện trước mặt...
Sở Phong mở mắt ra, thấy bên cạnh Thiên Ma Nữ đang thất thần nhìn miếng ngọc quyết kia, bèn nói:
- Nàng thích ngọc quyết này à?
Thiên Ma Nữ hồi phục lại tinh thần, nhưng không có lên tiếng, vẫn lẳng lặng nhìn ngọc quyết.
- Ta...
Sở Phong cơ hồ muốn nói "Ta tặng nó cho nàng đó", tuy nhiên trong đầu hắn lại lập tức vang lên lời dặn dò nhiều lần của phụ mẫu:"Miếng ngọc quyết này vô luận như thế nào, ngàn vạn lần không được tặng người khác!"
Thiên Ma Nữ nói:
- Miếng ngọc quyết này như đã từng thấy qua, nhưng mà....
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Sao lại thế được? Ngọc quyết này là ta đeo từ nhỏ, chưa bao giờ rời khỏi người!
Thiên Ma Nữ cười cười, đặt ngọc quyết xuống, cầm lấy một kim bài, ngạc nhiên nói:
- Lệnh bài cấm cung.
Sở Phong gật đầu nói:
- Là từ trên người một tên thị vệ cấm cung rơi ra. Lệnh bài này quả thật hữu dụng, những tên châu mục huyện quan ở Lương Châu thấy nó là cả người run lên, thở mạnh cũng không dám!
Sở Phong nhớ tới tình cảnh đêm đó cùng Diệu Ngọc đem miếng lệnh bài này đi hù họa tên châu mục Lương Châu Bốc Quý Nhân, không khỏi bật cười.
Thiên Ma Nữ ngạc nhiên nói:
- Ngươi cười cái gì?
- Không có... không có gì, ta chỉ là nghĩ tới bộ dáng kinh sợ của những tên quan lại kia khi nhìn thấy lệnh bài này, không khỏi buồn cười.
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Đây là lệnh bài được Hoàng Thượng ngự ban, thấy lệnh bài như thấy Hoàng Thượng, bọn họ trong lòng đương nhiên phải sợ hãi rồi!
Nàng để lệnh bài xuống, cầm lên một vật hình tròn nhỏ bằng tơ như ngón cái, kinh ngạc nói:
- Lưới Kim ô triền ti?
Sở Phong nói:
- Nàng biết món đồ chơi này?
Thiên Ma Nữ nói:
- Đây là vật mà Chú Kiếm môn chuyên dùng để đối phó với những cao thủ hàng đầu, nghe nói chỉ chế tạo ra được ba cái, hai cái được Chú Kiếm môn giữ lại, một cái khác thì lưu lạc giang hồ, bị Tồi hoa tam lạt thủ lấy được.
- Tồi hoa tam lạt thủ?
- Là ba huynh đệ, rất biết cách che dấu thân phận, vô cùng dâm ác, bọn họ chính là dựa vào tấm lưới này để đi bắt cóc huỷ hoại phụ nữ , người trong giang hồ căm thù đến tận xương tuỷ, chẳng qua là khổ nỗi không tìm ra được bọn chúng!
- Hừ! Ta cũng biết bọn chúng đáng chết!
- Ngươi đã giết bọn chúng rồi?
Sở Phong gật đầu, liền đem chuyện ở nhà trọ Phù Phong nói sơ qua.
Hai mắt Thiên Ma Nữ lóe lên hàn quang , nói:
- Bọn họ đáng chết!
Sở Phong nói:
- Nàng cũng cho là bọn họ đáng chết sao?
- Mười năm trước bọn chúng vốn đã phải chết, chẳng qua là một ý nghĩ sai của ta, liền thả bọn chúng đi, ngược lại để cho bọn họ lại đi hại không biết bao nhiêu cô gái!
- Bọn chúng đã từng ám toán nàng?
- Không phải, chẳng qua là để cho ta gặp được! Lúc đó ta mới xuất đạo, vào ở nhà trọ của bọn chúng, bọn chúng cũng biết cách quan sát nên không dám tính kế ta, lại tính kế một cô gái ở sát vách bên, nhưng bị ta nghe được. Ta vốn muốn giết bọn chúng , nhưng nghe bọn chúng cầu xin rất đáng thương, một chút mềm lòng liền tha cho bọn chúng!
- Ờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sở Phong đáp lại một câu, cảm thấy dường như có cái gì không đúng, nhất thời lại không nghĩ ra có cái gì không đúng.
Đúng rồi, Sở Phong nghĩ tới, mười năm trước nàng mới xuất đạo, nhưng Thiên Ma giáo mười năm trước đã hoành hành giang hồ, vậy là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ nàng còn chưa xuất đạo thì đã làm giáo chủ Thiên Ma giáo!
Sở Phong muốn hỏi, song vẫn không mở miệng được, hắn sợ gợi lên những chuyện cũ thương tâm trước kia của Thiên Ma Nữ, liền nói:
- Lưới Kim ô triền ti này quả thật cũng quỷ quái, một tấm lưới lớn như vậy, thế nhưng thu vào lại to không tới ngón tay cái!
Thiên Ma Nữ nói:
- Lưới Kim ô triền ti này không biết đã bắt được bao nhiêu cao thủ hàng đầu muốn vào Chú Kiếm môn lấy trộm thần binh, có thể nói là một trong những pháp bảo trấn môn của Chú Kiếm môn!
Sở Phong cười nói:
- Vậy nàng có thể thoát khỏi cái lưới này không?
Thiên Ma Nữ giương lên mái tóc dài, nói:
- Cho dù là ba cái Kim ô triền ti đồng thời chụp xuống, cũng không làm gì được Thiên Ma Nữ ta!
Sở Phong nhịn không được khen:
- Thiên Ma Nữ vẫn cứ là Thiên Ma Nữ, tràn đầy khí phách!
Thiên Ma Nữ cười cười, để Kim ô triền ti võng xuống, lại cầm lên một cái mộc bài.
Sở Phong nói:
- Đó là lệnh bài của Huyết Ảnh lâu.
- Huyết Ảnh lâu?
- Nàng đã nghe qua?
- Đây là Huyết Ảnh lệnh, nghe nói là lệnh bài của một tổ chức vô cùng thần bí trong giang hồ, rất ít người biết sự tồn tại của nó, cũng chưa bao giờ có người biết được khuôn mặt thật của Lâu chủ, bởi vì hắn luôn quay lưng về phía mọi người.
- Đúng là như vậy, ta còn hoài nghi mắt hắn vốn là mọc ở sau lưng.
Thiên Ma Nữ đặt xuống Huyết Ảnh lệnh, lại cầm lên một cái mộc bài khác, thất thanh kinh hô:
- Thần Thủy mộc lệnh!
Sở Phong nói:
- Nàng nhận ra mộc bài này?
Thiên Ma Nữ nói:
- Đây là Thần Thủy mộc lệnh trong truyền thuyết, là lệnh bài của Thần Thủy cung!
- Đúng vậy, chính là cung chủ của Thần Thủy cung đưa cho ta.
- Nói như vậy, Thần Thủy cung lại tái hiện giang hồ!
- Nàng từng nghe qua Thần Thủy cung?
Sở Phong hỏi.
Thiên Ma Nữ nói:
- Thần Thủy cung năm trăm năm trước đã từng hoành hành giang hồ, vừa chính vừa tà, một thời cực thịnh, nhưng không biết vì sao trong một đêm đã mai danh ẩn tích, từ đó cũng không còn xuất hiện trên giang hồ nữa!
Sở Phong lại không nghĩ vậy, nói:
- Ta thấy cũng bình thường thôi, bà cung chủ kia ngay cả khuôn mặt cũng không dám lộ ra cho người khác thấy, chẳng qua là cái ống trúc bà ta cầm trong tay lại rất thú vị!
-Trong tay bà ấy cầm ống trúc?
Thiên Ma Nữ giật mình nhìn Sở Phong.
- Đúng vậy, lại còn cố làm ra vẻ huyền bí với ta , không biết là có ý gì!
- Cái gì! Ngươi nói là cô ấy hướng ống trúc về phía ngươi? Ngươi có biết hay không cái đó chính là Thần Thủy tiễn đồng[1]?
Giọng điệu của Thiên Ma Nữ không phải giật mình, mà là khiếp sợ!
[1]: ống đựng tên.
- Cái gì tiễn đồng, không phải là một đoạn Tương phi trúc thôi sao! Ta còn bảo bà ấy dùng để làm cơm lam ăn nữa đấy.
Sở Phong cười nói.
Thiên Ma Nữ nhìn hắn, thật là có chút không nói thành lời, nửa ngày mới nói:
- Ngươi có biết bên trong tiễn đồng đó là vật gì không?
- Là gì?
- Thái nhất thần thủy!
- Thái nhất thần thủy?
- Ngươi chưa từng nghe qua?
- Chưa từng nghe qua!
Thiên Ma Nữ có chút bất đắc dĩ nhìn Sở Phong, thở dài, nói:
- Ngươi có biết hay không lúc đó ngươi đã bước một chân vào Quỷ Môn quan!
- Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Giọng điệu Sở Phong vẫn còn có chút không tin lắm.
Thiên Ma Nữ nghiêm mặt nói:
- Thái nhất thần thủy chính là kỳ thủy thần bí nhất trong thiên hạ, tương truyền là từ khi thiên địa sơ khai đã tồn tại, bởi vậy nó là thứ nước tinh thuần nhất trên thế gian, bởi vì tinh thuần, cho nên có thể xuyên qua bất kì vật gì trên thế gian, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng có thể xuyên qua. Một khi Thần thủy từ tiễn đồng bắn ra, lập tức hóa thành mưa bay đầy trời tập kích về phía trước, cho dù là cuồng phong bạo vũ, sấm sét lôi điện cũng có thể xuyên suốt qua, không người nào có thể tránh được, càng không có người nào có thể ngăn cản, cho đến khi rơi hết vào mặt đất mới thôi!
- Ngay cả nàng cũng không ngăn cản được?
- Đừng nói là ta, cho dù là thiên địa quỷ thần chỉ sợ cũng không ngăn cản được!
- Ặc, vậy chẳng phải là có thể sát thần diệt quỷ? Không kinh khủng như vậy chứ?
Sở Phong tặc lưỡi nói.
- So với ta nói còn phải kinh khủng hơn, cũng may là cô ta không có ý muốn giết ngươi, nếu không thì...
Sở Phong chợt nhớ tới cung chủ kia lúc gần đi có nói qua, đợi khi nào mình biết lai lịch của ống trúc này sẽ trở lại tìm cô ta. Đột nhiên sau lưng hắn không khỏi sinh ra một tia ớn lạnh, gượng cười nói:
- Vậy Thần Thủy cung chẳng lẽ không phải là thiên hạ vô địch rồi sao?
- Cũng không hẳn vậy!
Thiên Ma Nữ nói:
- Thái nhất thần thủy mặc dù lợi hại vô cùng, nhưng cũng chỉ có Tương phi trúc là có thể chứa được!
- Vì sao?
- Bởi vì trên Tương Phi trúc có thấm huyết lệ của Tương phi, cho nên mới có thể chưa được Thái nhất thần thủy!
- Ừh. Truyền thuyết là những vệt lốm đốm trên Tương Phi trúc chính là máu lệ của hai vị phi tử của Thuấn Đế thời viễn cổ là Nga Hoàng và Nữ Anh vẩy lên những cây trúc trên Cửu Nghi sơn mà thành, khó trách có thể chứa được thần thủy.
- Cho nên chỉ có dùng trúc Tương Phi trên Cửu Nghi sơn mới có thể làm Thần Thủy tiễn đồng, mà chỉ có thể dùng một lần, vô cùng hiếm có. Nghe nói năm đó, Thần Thủy cung cũng chỉ có Cung chủ cùng vài vị Thánh nữ hộ cung mới thật sự có thể sở hữu Thần Thủy tiễn đồng, mà những đệ tử còn lại, mặc dù trong tay cũng cầm tiễn đồng, nhưng chân chính có chứa Thái nhất thần thủy ở bên trong, cũng chỉ có một, hai phần mười, còn lại đều là dùng để đe dọa địch nhân. Nhưng cho dù là bọn họ cũng không biết được trong tay mình là đồ thật hay giả, cung chủ Thần Thủy cung cũng không nói cho bọn họ biết, có người nói có thể ngay cả Cung chủ cũng không rõ ràng. Chính bởi vì như thế, Thần Thủy cung năm đó mới có thể khiến cho cả võ lâm kinh sợ, nhưng cũng không có cách nào xưng bá!
Sở Phong hỏi:
- Vì sao Thần Thủy cung không có chế tạo ra số lượng lớn tiễn đồng?