Ngụy Đích mờ mịt mà đi tới, thân ảnh bạch y như tuyết có phần mỏng manh dưới bóng đêm mênh mông. Nàng không biết mình đã đi tới nơi nào, mỗi một chuyện xưa kia từng màn từng màn hiện lên trong đầu, Tây hồ gặp gỡ, ván cờ Cổ Đãng, Tây hồ sơn lâm, ngôi mộ giữa đồng hoang...
Đây là lần thứ hai trong đầu nàng xẹt qua tình cảnh như vậy, lần này lại làm cho lòng nàng như bị đao cắt.
Nàng đã lén lút sau lưng sư phụ đuổi tới đây, từ sau khi ở Nguyệt Nha tuyền nàng theo sư phụ Lãnh Nguyệt trở về Tích Thủy kiếm phái, liền bế quan khổ luyện tầng tiếp theo của Tích Thủy kiếm quyết, nàng quả nhiên thiên tư hơn người, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, Tích Thủy quyết đã tiến thêm một tầng!
Nàng vừa xuất quan, lập tức muốn tìm Thiên Ma Nữ, Lãnh Nguyệt thế nào cũng không chịu để cho nàng xuống núi, nhưng Ngụy Đích không để ý tới mệnh lệnh của Lãnh Nguyệt, đã lén lút hạ sơn, nàng nghe nói Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ đi đại mạc, vì vậy một đường truy tìm đến đây, kỳ thực nàng cũng không rõ lắm mình là vì truy sát Thiên Ma Nữ, hay là vì để gặp Sở Phong một lần!
Nàng thiên lý xa xôi đuổi tới đại mạc, khi ánh mắt đầu tiên thấy được Sở Phong, nàng mới phát giác mình thì ra không phải vì truy sát Thiên Ma Nữ, mình truy tung thiên lý chẳng qua là vì để gặp Sở Phong mà thôi, song giờ đây một chưởng đó của Sở Phong đã đánh nát trái tim nàng, nàng không hận Sở Phong, cũng không hận Thiên Ma Nữ, trong lòng chỉ có buồn bã đau thương.
Nàng không dám quay về Tích Thủy kiếm phái, bởi vì nàng không cách nào đối mặt với sư phụ Lãnh Nguyệt, nàng không biết có chỗ nào có thể đi nữa, chỉ có mờ mịt mà đi tới, nhưng mà nàng lại rất muốn gặp được sư phụ, Lãnh Nguyệt là người thân duy nhất của nàng, nàng rất muốn nằm ở trong lòng Lãnh Nguyệt, khóc to một trận!
"Lộc cộc lộc cộc" phía sau chợt truyền đến một trận tiếng vó ngựa vội vã, từ xa đến gần, còn mang theo một vài tiếng leng keng.
Tâm trạng Ngụy Đích bỗng dưng phát lên một tia kinh hỉ: nàng nghe ra đây là Ngọc Lung Điêu, bởi vì trên yên của Ngọc Lung Điêu có treo mấy miếng ngọc thạch, khi chạy sẽ va chạm vào nhau mà phát ra âm thanh leng keng.
Chẳng lẽ là Sở Phong tới tìm mình? Hai mắt Ngụy Đích lóe lên niềm trông mong vô hạn!
"Hí!"
Ngọc Lung Điêu lướt qua đứng ở phía trước người nàng, nhưng ngồi trên ngựa lại không phải Sở Phong, là một người bịt mặt, chính là tên công tử che mặt ngày đó ám toán nàng tại một rừng cây nhỏ ở Lạc Xuyên, bởi vì Ngụy Đích lập tức đã nhận ra đôi mắt xám đen kia lóe lên vẻ âm lãnh.
Gã nhìn vết máu ở khóe miệng Ngụy Đích, hai mắt hiện ra một tia cười âm hiểm, chậm rãi nói :
- Tiên tử đêm khuya đi một mình, chi bằng để bản công tử đưa tiễn tiên tử một đoạn đường!
Nói rồi phiêu thân xuống ngựa, thân pháp cực kỳ tiêu sái, giống như tuyết rơi trong gió.
"Cheng!"
Ngụy Đích rút ra Tích Thủy kiếm, nàng biết tên công tử che mặt này cực kỳ lợi hại.
Công tử che mặt hiển nhiên biết trên người nàng đang bị thương, cho nên cũng không nóng không vội, nhẹ giọng chậm rãi nói:
- Trích Tiên Tử đêm khuya đi một mình, muốn đi đâu nào? Nếu không chê, chi bằng tiên tử cùng tại hạ ngồi chung một ngựa, để cho tại hạ tiễn tiên tử một đoạn đường!
Hai mắt Ngụy Đích phát lạnh, cũng không đáp lại, đưa tay phải, một chiêu "Xuất thủy phù dung" đâm thẳng tới. Công tử che mặt lộn lại cổ tay, trên tay đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm, gạt nghiêng, ngăn lại Tích Thủy kiếm, khẽ cười nói:
- Tiên tử hà tất từ chối người thiên lý, người trong lòng tiên tử hiện giờ cũng đã cùng người khác tại trên hắc mã đầu tựa vai kề, tiên tử hà tất phải lưu luyến đến kẻ bạc tình này?
Trong lòng Ngụy Đích đau xót, nhuyễn kiếm trong tay công tử che mặt đột nhiên kéo đến liên tục vài đạo kiếm quang áp sát tới Ngụy Đích. Ngụy Đích vung lên trường kiếm, một chiêu "Hành vân lưu thủy" vạch tan vài đạo kiếm quang, nhuyễn kiếm của công tử che mặt thoắt cái thu lại, điểm liên tục hai chân Ngụy Đích, thân hình Ngụy Đích tung lên, đầu ngón chân điểm lên đầu mũi nhuyễn kiếm, một chiêu "Thanh đình điểm thủy", xoay người lướt qua đỉnh đầu công tử che mặt, không chờ thân hình rơi xuống đất, Tích Thủy kiếm như thiểm điện đâm tới giữa lưng công tử che mặt.
Công tử che mặt bước nhanh lên trước hai bước, quay người lại, nhuyễn kiếm chợt vạch ra một mảnh kiếm quang nhanh đến kinh ngạc chụp lên toàn thân Ngụy Đích, Ngụy Đích cả kinh, Tích Thủy kiếm vạch tới trước ngực, tức thì vạch ra vài tầng kiếm khí vây lấy mảnh kiếm quang kia, chính là chiêu "Kích thủy thiên lý", có điều vài tầng kiếm khí này rõ ràng là kình đạo không đủ, mảnh kiếm quang kia không chỉ đột phá vài tầng kiếm khí của nàng, lại còn tiếp tục đè tới nàng.
Thân hình Ngụy Đích phút chốc chớp động liên tục, sử ra Lăng Ba Vi Bộ độc bộ thiên hạ, tuy nhiên bộ pháp của nàng hiển nhiên cũng đã suy giảm mạnh, lần này vậy mà không thể xuyên qua màn kiếm quang vây quanh, mà tay trái của công tử che mặt đã lặng yên đưa tới.
Ngụy Đích đương nhiên biết ý đồ của y, mảnh kiếm quang đó chẳng qua là khói mù, tay trái y mới là cất dấu hậu chiêu lợi hại nhất, nàng không biết hậu chiêu này sẽ là thế nào, nhưng nhất định là một chiêu chế trụ mình, nhưng nàng đã không thể tiếp tục thi triển Lăng Ba Vi Bộ nữa.
Ngón trỏ tay trái của công tử che mặt duỗi ra, phảng phất như một bông tuyết thoắt cái thổi qua mảnh kiếm quang kia, điểm tới mấy chỗ đại huyệt trên người Ngụy Đích!
- Sở đại ca!
Ngụy Đích nhắm lại hai mắt, từ đáy lòng cất lên một tiếng hô hoán.
***
- Sở đại ca!
Sở Phong đang nằm tựa dưới một thân cây, trong mông lung nghe được một tiếng kêu gọi, thấy Ngụy Đích đang đi tới phía mình, vẻ mặt đau thương, hai mắt đẫm lệ trong suốt, buồn bã nhìn mình, tiếp theo lại chậm rãi đi xa.
Sở Phong bỗng dưng mở mắt ra, tâm trạng chợt dấy lên một tia bất an! Là mộng sao? Hắn không dám khẳng định, nhưng mà một tiếng gọi đó rõ ràng như vậy, dường như trực tiếp vang lên từ dưới đáy lòng.
Hắn quay đầu thấy Thiên Ma Nữ khẽ nhắm hai mắt, đã ngủ say. Hắn lẳng lặng đứng lên, ánh trăng còn rất thanh lãnh, hắn đi thẳng tới đầm nước kia, nhìn mặt đầm. Đầm nước vẫn rất tĩnh lặng, rất trong vắt, ánh trăng kia vẫn đang nằm ở trong mặt đầm, vẫn đang sáng tỏ thanh lệ như thế.
Hắn vì sao muốn tới nơi này, hắn không biết, hắn ngơ ngác nhìn mặt đầm, có chút ngỡ ngàng, có chút thương cảm.
Tây hồ lần đầu gặp gở, Cổ Đãng rút kiếm tương trợ, sơn lâm sinh tử một đường, hoang nguyên tưởng niệm hoài cổ, cổ thụ cùng thở chung một hơi, Thương Châu ngầm sinh tình ý, phân đường xá sinh đồng tử, u cốc không rời không xa cách...
Từng màn từng màn xẹt qua trong đầu Sở Phong, hắn để mặc cho những hình ảnh này quanh quẩn trong đầu, để mặc cho bản thân mình chìm đắm trong những hình ảnh này, không muốn tách rời.
Mặt đầm yên lặng chậm rãi hiện ra một thân ảnh, trong lòng Sở Phong bỗng dưng dâng lên một trận kích động, là Ngụy Đích!
Hắn đột nhiên xoay người, mang theo vẻ mặt kinh hỉ:
- Đích...
Hắn mới vừa mở miệng, nhưng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì người này một bộ hắc y, là Thiên Ma Nữ!
- Ngươi... đang nhớ tới cô ấy?
Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng hỏi.
Sở Phong lặng lẽ gật đầu.
- Ngươi nhất định tưởng người đến là cổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Thiên Ma Nữ, ta...
Sở Phong không biết nói cái gì.
Thiên Ma Nữ chỉ cười, đang muốn xoay người, Sở Phong đưa tay kéo lấy nàng, nói:
- Thiên Ma Nữ, ta...là ta đã phụ nàng.
Giọng Sở Phong có phần nghẹn ngào.
- Ngươi không có phụ ta, là ngươi đã phụ cô ấy.
- Đúng vậy, là ta đã phụ cô ấy...
Sở Phong lẩm bẩm nói.
- Hai người nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện!
Sở Phong lặng lẽ gật đầu.
Thiên Ma Nữ chợt nói:
- Hay là ngươi kể cho ta nghe từng chuyện mà hai người đã từng trải qua đi?
- Nàng muốn nghe sao?
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ gật đầu.