Dưới chân núi Võ Đang có bốn bóng người đang chui vào trong một rừng cây. Lưng họ đều đeo trường kiếm, nhìn thân pháp cũng khá cao, một tên trong bọn chúng mang theo một cái bọc lớn, đi chưa được vài bước, phía trước thình lình xuất hiện một thân ảnh mặt như quan ngọc, dáng người nhanh nhẹn, sau lưng đeo Thất tinh bảo kiếm.
- Tống Tử Đô?
Bốn người nhất thời dừng lại.
- Ban ngày ban mặt mà các ngươi dám cướp bóc dưới chân núi Võ Đang, thật là to gan lớn mật!
- Ngươi muốn gì?
- Để lại bốn cái mạng của các ngươi đi!
Tống Tử Đô thản nhiên nói. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Leng keng leng keng" bốn người đồng thời rút trường kiếm ra, cười lạnh một tiếng:
- Bốn huynh đệ Truy Hồn Tuyệt Mệnh kiếm chúng ta từ lâu đã nghe đại danh của Võ Đang Tống Tử Đô, hôm nay cũng muốn kiến thức một chút Thái Hư Kiếm Pháp của núi Võ Đang xem thế nào!
Bốn người đồng thời lướt tới, bốn thanh trường kiếm đâm thẳng vào những nơi yếu hại trên người Tống Tử Đô, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Chỉ bằng vào một chiêu này đủ biết ngay họ đều là nhất lưu cao thủ.
Tống Tử Đô cũng không rút kiếm, hai tay đẩy ra hai thanh trường kiếm hai bên, tiếp theo nghiêng người, hai thanh trường kiếm còn lại cũng sượt qua quần áo y. Bốn người xoay lại lưỡi kiếm và đâm tới lần nữa, sự phối hợp rất ăn ý chặt chẽ, không hề có sơ hở. Thân hình Tống Tử Đô nhanh nhẹn di chuyển trong tầng tầng kiếm ảnh, kiếm phong lần nào cũng chỉ sượt qua quần áo nhưng không thể gây thương tổn cho y một chút nào cả.
Đột nhiên bốn người cùng quát một tiếng, trường kiếm trong tay bạo thịnh phong mang, bốn thanh trường kiếm hóa thành một cái lồng như thiên la địa võng từ bốn phương tám hướng chụp xuống toàn thân Tống Tử Đô.
- Tứ kiếm tuyệt sát!
Hai mắt Tống Tử Đô chợt lóe hàn quang, "Cheng!" Thất Tinh bảo kiếm đã được xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm rung lên, bốn điểm kiếm phong như tia chớp băng qua lưới kiếm rồi đâm vào yết hầu bốn người!
Lồng kiếm như thiên la địa võng thoáng chốc bị tan biến. Bốn người đều trợn trừng mắt nhìn Tống Tử Đô, con ngươi như muốn lòi ra, họ nằm mơ cũng không ngờ rằng Tống Tử Đô chỉ cần một kiếm là đã đâm xuyên qua yết hầu bọn họ.
"Rầm!" Bốn người cùng té lăn ra đất, "Loảng xỏang" bao tải kia rơi xuống đất, miệng túi bục ra. Thì ra đó là một bao lớn kim ngân châu bảo, mã não, ngọc thạch rất có giá trị!
Tống Tử Đô không thèm nhìn liếc mắt một cái, xoay người bỏ đi. Bỗng một thân ảnh xuất hiện khiến y cả kinh. Có người nấp ở xung quanh đây vậy mà hắn hoàn toàn không phát giác ra được.
- Tử Đô, xem ra Thái Hư kiếm pháp của ngươi lại tiến thêm một tầng rồi!
Nguyên lai là đạo nhân che mặt.
- Tiền bối!
Tống Tử Đô lập tức khom mình thi lễ.
Đạo nhân che mặt gật đầu nói:
- Rất tốt, rất tốt, có thể trong một kiếm phá vỡ Tứ kiếm tuyệt sát rồi còn đâm thủng yết hầu của Tứ tuyệt kiếm. Tử Đô, ngươi đã đặt chân vào hàng ngũ nhất đẳng cao thủ rồi. Chỉ có điều so với trình độ của cao thủ đứng đầu thì còn có một khoảng cách xa, ngươi cần phải nỗ lực hơn!
- Đệ tử hiểu rõ! Tiền bối, đệ tử thu được tin Ma Thần tông vừa phát ra Ma Thần lệnh mệnh cho bốn đại trưởng lão đi giết Sở Phong!
Đạo nhân che mặt nói:
- Xem ra lần này Ma Thần tông quyết tâm trừ bỏ Sở Phong rồi, vậy cũng đỡ cho chúng ta tiết kiệm không ít công phu!
Tống Tử Đô nói:
- Đệ tử còn có điều không rõ, Sở Phong đã đối lập với chính đạo chúng ta, tại sao bọn Ma Giáo còn muốn truy sát hắn?
- Bởi vì bọn chúng cũng sợ Sở Phong!
- Nếu Sở Phong đã không theo chính đạo thì tự nhiên sẽ hướng về ma đạo. Bọn họ sao còn phải bức bách truy sát hắn như vậy chứ?
- Tử Đô, mặc dù Sở Phong không theo chính đạo nhưng hắn cũng không nhất định sẽ dấn thân vào ma đạo, ngươi không nên đánh giá thấp hắn!
- A! Ý tiền bối là Sở Phong không nhập chính tà?
Đạo nhân che mặt không đáp lại. Tống Tử Đô trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói:
- Tiền bối, ngài một mực muốn đệ tử giết chết Sở Phong, tất cả cũng chỉ là vì đệ tử sao?
- Tử Đô, ngươi muốn leo lên ngôi vị võ lâm minh chủ, hiệu lệnh thiên hạ thì nhất định phải trừ khử Sở Phong!
- Tiền bối, đệ tử cho rằng Sở Phong căn bản không có năng lực gì để ngăn cản đệ tử đăng ngôi vị minh chủ hết, trong thiên hạ cũng không có người nào có khả năng cản trở!
- Tử Đô, ngươi vẫn còn đánh giá thấp Sở Phong rồi!
- Tiền bối, không phải đệ tử đánh giá thấp Sở Phong mà thật sự đệ tử tự tin mình có năng lực này!
- Tử Đô, ngươi càng ngày càng tự phụ rồi, quá tự phụ chưa hẳn đã là chuyện tốt đâu!
Tống Tử Đô vội vàng khom người nói:
- Tử Đô sẽ ghi nhớ lời giáo huấn của tiền bối!
- Ừhm, Tử Đô, mấy ngày gần đây ngươi hành tẩu qua các đại môn phái có thu hoạch gì không?
- Bọn họ đã đồng ý chỉ cần ma giáo dám xuất thủ với cửu đại môn phái thì nhất định họ sẽ nghe theo hiệu lệnh để hợp lực vây công ma giáo. Chỉ là thái độ của Nga Mi là có chút thờ ơ!
Đạo nhân che mặt mỉm cười nói:
- Năm trăm năm trước, Linh Nữ chấp chưởng Nga Mi thống nhất giang hồ, các môn phái trong thiên hạ đều ngước mắt ngưỡng mộ. Ngay cả Thiếu Lâm và Võ Đang chúng ta cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh, oai phong biết dường nào? Cho dù Linh Nữ đã thiện hóa phi thăng nhưng uy thế trước kia vẫn giúp Nga Mi chấp chưởng võ lâm minh chủ hơn hai trăm năm nữa...Hiện nay muốn Nga Mi nghe theo hiệu lệnh của Võ Đang chúng ta thì tất nhiên là họ không cam lòng rồi!
Tống Tử Đô nói:
- Cô gái năm đó lợi hại như vậy sao?
- Tử Đô, ngươi có biết đạo di huấn kia không?
- Cha đã cho đệ tử xem qua rồi!
- Đạo di huấn kia chính là do Linh Nữ năm đó lưu lại!
- Cái gì chứ? Di huấn của sư tổ Nga Mi sao lại giấu ở Võ Đang chúng ta?
Tống Tử Đô cảm thấy giật mình.
- Không chỉ Võ Đang mà Thiếu Lâm cũng có một phần, cũng là do Linh Nữ lưu lại!
Tống Tử Đô càng thêm sửng sốt, đạo nhân che mặt lại nói:
- Bây giờ ngươi đã biết năm xưa Linh Nữ là tuyệt thế kỳ tài như thế nào rồi chứ? Di huấn của nàng từ năm trăm năm trước, đến giờ tam đại môn phái vẫn cất giấu, đời đời tương truyền, thờ phụng như thần!
Tống Tử Đô nói:
- Lẽ nào Sở Phong thực sự là người mà trong di huấn kia nói?
- Bất kể là đúng hay không thì hắn cũng là uy hiếp lớn nhất vơi ngươi. Hắn theo chính thì nhất định có thể hiệu lệnh chính đạo, cùng ngươi tranh phong; còn nếu hắn nhập tà thì chắc chắn sẽ nhất thống ma đạo, cùng ngươi đối chọi!
Tống Tử Đô không lên tiếng, nhưng hai mắt lóe lên vẻ cao ngạo khinh thường.
...