Cổ Đạo Kinh Phong

chương 278: đường gia tam thiếu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lan Đình thấy người nhảy ra là Sở Phong thì trên mặt bất giác hiện ra một tia mỉm cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Vô Song nhìn thấy mới cười nói:

- Hèn chi vừa rồi Thượng Quan tỷ tỷ dọc đường cứ hay đãng trí, thì ra là vì nhớ Sở đại ca...

Lan Đình vội vàng trừng mắt với Vô Song, Sở Phong lại cười hì hì nói:

- Ta cũng nhớ Thượng Quan tỷ tỷ của của Vô Song tiểu thư lắm chứ...

Vô Song trừng mắt, nói:

- Cái gì Vô Song tiểu thư, huynh cứ giống như Thượng Quan tỷ tỷ gọi ta Vô Song muội tử là được rồi!

- Ha ha, không ngờ vừa vào Thục thì đã có thêm một muội tử, thực sự là cầu còn không được, cầu còn không được!

Vô Song lại nói:

- Sở đại ca, Thái quân nói cái gì với huynh vậy, mà sao bây giờ mới đến?

Sở Phong tròng mắt láo liên nói:

- Thái quân thấy ta đẹp trai, anh tuấn bất phàm, võ công lại cao, là một nhân tài nên có ý giới thiệu một cô nương tốt cho ta làm quen!

Vô Song vừa nghe, nhăn mày nói:

- Thái quân thật là, trước đây cứ hay nói ta quấn lấy bà, còn nói giới thiệu cho ta một gia đình tốt, hiện tại lại phiền đến huynh, Thái quân sao cứ thích làm bà mối thế nhỉ?

Sở Phong thấy nàng vậy mà tin là thật, lòng thầm nghĩ: "Tứ tiểu thư Đường gia này xem ra rất chân thật, sau này có lẽ không nên lừa gạt cô ta nữa!"

Đường Chuyết bên cạnh cười nói:

- Vô... Vô Song, Sở... Sở huynh chỉ ... nói giỡn...với muội thôi!

- Hả?

Vô Song trừng mắt nhìn Sở Phong, Đường Chuyết lại nói:

- Sở... Sở huynh... phong... lưu... hào phóng, sao...lại cần... Thái quân... chúng ta ... bận tâm chứ!

Vô Song trừng mắt với Sở Phong, nói:

- Là thật đúng không?

Sở Phong nói:

- Muội là nói chuyện Thái quân quan tâm đến ta, hay là chuyện ta phong... lưu... hào...hào phóng...hả?

Vô Song hừ mũi một tiếng, nói :

- Thì ra là một đại phôi đản, Thượng Quan tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý đến hắn nữa!

Nói xong kéo Lan Đình bỏ đi lên trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Sở Phong nhếch miệng cười, quay đầu nói với Đường Chuyết:

- Vừa rồi ta nhất thời ham vui bắt chước Đường huynh một câu, Đường huynh cũng đừng để ý.

Đường Chuyết vội vàng nói:

- Không...có gì, Sở... Sở huynh... cũng là vì... chọc ... Vô Song thôi.

Sở Phong hỏi:

- Đường huynh sao lại mắc tật nói lắp này?

- Từ...nhỏ...đã bị...rồi!

- Bây giờ Thượng Quan Y Tử đang ở đây, chi bằng đến mời cô ấy xem thử coi có thể điều trị được không?

Đường Chuyết cười thản nhiên, nói:

- Di chứng... trời... trời sinh, vô... pháp... điều trị, ta... cũng không... muốn... cưỡng cầu...làm gì!

Sở Phong cười ha ha, nói:

- Đường huynh thực sự là người rộng rãi!

Đường Chuyết cũng cười nói:

- Ta... tên là... Đường Chuyết, cái bệnh...nói lắp...này, đúng... hợp với tên ta!

Sở Phong phát giác ra Đường Chuyết mặc dù nói lắp nhưng tuyệt không ngốc, hắn nhìn ra tam thiếu gia Đường gia bộ dạng có chút ngốc nhưng lại có một tấm lòng hào hiệp kiên trì.

Sở Phong lại nói:

- Sao không thấy vị đại thiếu gia kia đâu?

- Huynh ấy... có việc...đi rồi!

- Ờ!

- Sở... huynh, lúc trước... đại ca...đã... mạo phạm với... huynh, Sở huynh... đừng trách!

Sở Phong cười nói:

- Đã xóa bỏ từ lâu rồi, đại ca ngươi rất hiếu thuận với Thái quân thì phải.

- Đúng...đúng vậy! Đại... đại ca... hiếu thuận... với Thái quân...nhất!

- Ồ? Nói như vậy, ngươi không có hiếu thuận với Thái quân bằng đại ca ngươi sao?

Đường Chuyết ngẩn ra:

- Ta...

Bỗng Sở Phong cười lên hô hô, Đường Chuyết cũng nở nụ cười, Vô Song đang đi phía trước nghe được tiếng cười của hai người, mới ngạc nhiên nói:

- Bình thường tam ca rất ít trò chuyện với người khác, càng hiếm thấy cười đến vui vẻ như vậy!

Lan Đình ngạc nhiên nói:

- Ta thấy Tam thiếu gia bình dị gần gũi, sao lại rất ít nói chuyện?

Vô Song khẽ than thở:

- Thượng Quan tỷ tỷ có điều không biết chứ, tam ca trời sinh bị tật nói lắp rất nặng, làm cho người nghe rất vất vả, cho dù người trong Đường môn cũng rất ít người đi trò chuyện với huynh ấy, lại càng sẽ không nói cười cùng, cho dù có cũng là bởi vì bận tâm đến thân phận Đường gia tam thiếu gia của huynh ấy thôi, trong lòng rất là phiền chán. Cho nên tam ca thường ngày không nói nhiều, ngay cả người hay thích trò truyện cùng nhất là muội cũng thế, không ngờ huynh ấy cùng với Sở đại ca lại hợp ý như vậy.

Lan Đình nói:

- Bởi vì Sở công tử căn bản không có coi Tam thiếu gia là người bị tật nói lắp.

- Xem ra Thượng Quan tỷ tỷ rất hiểu rõ Sở đại ca thì phải!

Lan Đình không nói gì, Vô Song lại nói:

- Thượng Quan tỷ tỷ đã suy nghĩ kỹ rồi chứ!

Lan Đình khó hiểu nhìn nàng, Vô Song nhìn về phía sau rồi nhỏ giọng nói:

- Sở công tử đó là một nhân vật rất phong lưu!

Lan Đình ngạc nhiên nhìn Vô Song, Vô Song hỏi:

- Tỷ không biết lai lịch của Sở công tử đó ư?

Lan Đình lắc đầu, Vô Song nói:

- Xem ra đêm nay muội sẽ phải chậm rãi kể từng sự tích oanh động của vị Sở công tử cho tỷ nghe mới được.

Sở Phong tuy ở đằng sau nhưng tai rất thính, nghe được Vô Song đang nói về mình, vội gọi to:

- Vô Song muội tử có phải đang nói xấu ta trước mặt Thượng Quan tỷ tỷ phải không? Người quang minh chính đại không nên làm chuyện mờ ám chứ?

Vô Song quay đầu lại hướng Sở Phong làm một mặt quỷ, nói:

- Huynh không có làm chuyện xấu thì sợ gì người khác nói? Có đúng không Thượng Quan tỷ tỷ?

Lan Đình mỉm cười, cũng không lên tiếng.

Bất tri bất giác, bốn người đi tới trước một thạch đình, thạch đình này ở trong một rừng cây, ngoại hình cũng được thiết kế rất giống một thân cây vải, vừa mang phong cách cổ xưa lại mang theo sự độc đáo tao nhã.

Trên cây cột hai bên thạch đình đều khảm nạm ngọc thạch, vừa nhìn liền biết là dùng để đề liên, nhưng không thấy có khắc chữ, mà trên đình treo ngang một tấm biển, chắc là dùng để khắc tên đình, nhưng cũng không có khắc chữ.

Sở Phong ngạc nhiên hỏi:

- Sao đình này không có tên?

Vô Song nói :

- Đình này từ khi xây thành vẫn chưa nghĩ ra tên và liên cú phù hợp, cho nên vẫn còn bỏ trống.

Lan Đình thấy trên mặt đất rơi rải rác rất nhiều hoa vải, mới ngạc nhiên nói:

- Sao ở đây rơi rụng nhiều hoa như vậy?

Sở Phong nhặt lên một bông hoa, vừa nhìn thì thấy chỗ cắt rất bằng phẳng, nguyên lai là bị kiếm cắt xuống.

Vô Song nói:

- Đây là nơi muội và tam ca luyện kiếm, cho nên mới có nhiều hoa rơi xuống như vậy.

Sở Phong cười nói:

- Hai người thì luyện được hể hả như vậy, chỉ đáng thương cho những bông hoa này thôi!

Vô Song đỏ mặt, nói:

- Cũng là do ta kiếm thuật không tinh. Tam ca múa xong một đường kiếm pháp nhưng không có làm rơi một cánh hoa nào, đến lượt ta múa thì lần nào cũng rơi vãi khắp nơi!

Sở Phong thầm giật mình, múa kiếm giữa rừng cây vải nở đầy hoa um tùm thế này nhưng lại không chém rơi một cánh hoa nào, xem ra vị tam thiếu gia Đường gia bên cạnh này có tạo nghệ kiếm pháp cực cao, nói không chừng còn cao hơn cả mình nữa, vừa nghĩ vừa cười nói:

- May là Vô Song muội tử không có không có chém cả cây xuống, không thì hiện tại có vải ăn thoải mái rồi.

Vô Song nói:

- Để muội nói cho Sở đại ca biết, nói đến vải thì vải Phù Lăng danh tiếng khắp thiên hạ, vải ở vườn Phi Tử này của chúng ta càng nổi danh nhất Phù Lăng, thế huynh có biết khu vườn này vì sao được gọi là Phi Tử không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio