Vô Song quay sang bảo Hương Chi đang đứng bên cạnh:
- Hương Chi, mau rót rượu cho mọi người!
Hương Chi liền cầm bình rượu rót đầy ly cho mọi người.
Sở Phong nâng ly đưa lên mũi ngửi, cảm thấy trong hương rượu nồng còn thoang thoảng mùi hoa vải, vô cùng đặc biệt, không nhịn được ngửa đầu uống cạn, rượu vào đến miệng càng thêm mát dịu, còn mang theo một chút vị chua chua ngọt ngọt, không khỏi khen một câu:
- Rượu ngon!
Vô Song trừng mắt nói:
- Sở đại ca, chúng ta còn chưa đối, sao huynh đã lén uống trước rồi?
Sở Phong ủy khuất nói:
- Ta là người vừa thấy rượu là thèm rồi, không khống chế được mới lén uống trước. Hương Chi, mau rót rượu!
Hương Chi lại vội vàng rót đầy ly cho Sở Phong, Sở Phong vừa ngửi thấy mùi rượu, hỏi:
- Vô Song muội tử, rượu này hình như còn có mùi vải?
Vô Song nói:
- Đây là rượu vải, dùng vải từ ba mươi năm trước tủ thành!
- Rượu vải ủ từ ba mươi năm trước?
Sở Phong cực kỳ ngạc nhiên.
- Đúng thế, rượu này đã cất giữ ba mươi năm, nếu không phải Thượng Quan Y Tử đến thì Thái Quân cũng không nỡ bỏ ra đâu, thế mà huynh đã lãng phí mất một ngụm rồi!
Sở Phong nghe vậy chỉ biết cười trừ.
Vô Song nói:
- Được rồi, vậy để ta ra câu đối trước, mọi người nghe cho kỹ nhé. Có rồi, Sở đại ca vừa nói rượu này có hương vải, vậy vế trên của ta là: Hoa hương bằng tửu tống!
- Hay!
Sở Phong khen một câu, Vô Song cảm thấy đắc ý, đúng lúc này có vài tiếng chim hót "chíp chíp" truyền đến, Thái Quân mở miệng nói:
- Lão thân trước tiên xin phụ họa một câu!
- A! Thái Quân nghĩ ra nhanh như vậy ư? Thái Quân nói mau đi!
Vô Song reo lên.
Thái Quân nói:
- Vế dưới của ta là: Điểu ngữ tùy phong truyền!
Vô Song vỗ tay nói:
- Đối hay! Điểu ngữ đối với hoa hương, Thái Quân vẫn còn rất minh mẫn nha!
Mọi người cùng phụ họa theo, Thái Quân được dịp cười đến toe tóe.
Vô Song nhìn sang phía Lan Đình nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, đến tỷ rồi!
Mọi người đồng thời nhìn sang Lan Đình, Lan Đình thoáng giương mắt, thấy trời đêm trăng thanh gió mát, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, in bóng thân ảnh của mọi người trên mặt đất.
Sở Phong thấy Lan Đình nhìn trăng sáng trên trời đêm có phần đăm chiêu, bèn ngẩng đầu lên nhìn, hắn khẽ động một chút làm cho thân ảnh trên mặt đất của hắn cũng động theo, Lan Đình thấy vậy bật thốt lên:
- Nguyệt ảnh tịch quân di!
Vô Song vỗ tay nói:
- Chữ 'Tịch' này của Thượng Quan tỷ tỷ thực sự là tuyệt diệu, đã nêu được toàn bộ ý cảnh, nếu là muội thì cũng không nghĩ ra được đâu.
Sở Phong cười nói:
- Muội đương nhiên là không nghĩ ra được rồi, muội chỉ biết ham ăn ham uống thôi, còn ham hơn cả ta nữa, một mâm Phượng Vĩ Tô cũng bị muội ăn quá nửa còn gì!
Vô Song trừng mắt:
- Sở đại ca, đến lượt huynh rồi, nếu không đối được sẽ bị phạt rượu!
- Hi, uống rượu chính là điểm mạnh của ta, ta xin tự phạt ba ly trước vậy!
Sở Phong đang muốn nâng ly nhưng Vô Song đã đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, nói:
- Người khác không đối được thì phạt rượu, còn huynh không đối được thì không được uống rượu!
- Ôi! Đây là đạo lý gì vậy?
- Đây là đạo lý của Đường môn chúng ta, huynh có đối hay không, không đối thì không cho uống rượu! Hương Chi, nắm chắc bình rượu, đừng cho ai lấy!
Hương Chi rất nghe lời đem bình rượu ôm vào trong ngực, còn đứng tránh xa Sở Phong, chỉ lo Sở Phong lấy được.
Sở Phong nhìn ly rượu trong tay Vô Song gãi gãi đầu, lại liếc mắt nhìn Lan Đình, rồi lại nhìn sang Phượng Vĩ Tô đang bốc khói nghi ngút, trong đầu chợt nảy ra một ý, đưa tay cầm một miếng Phượng Vĩ Tô đưa tới trước mặt Lan Đình nói:
- Tô hương noãn giai nhân!
- Không được!
Vô Song lập tức kêu lên.
- Vế trên của muội đã có từ 'Hương' rồi, sao huynh còn đối bằng từ 'Hương'? Không chỉnh lắm!
Sở Phong nói:
- Ta không đối với câu 'Hoa hương bằng tống tửu' của muội, ta đối với 'Nguyệt ảnh tịch quân di' của Y Tử cô nương cơ mà, Y Tử cô nương, cô nương nói chỉnh hay không chỉnh nào?
Vô Song kêu lên:
- Không được! Không được! Huynh chơi xấu, phải phạt rượu!
- Được thôi!
Rồi Sở Phong đoạt lại chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vô Song trừng mắt nói:
- Huynh...
- Vô Song, là muội nói muốn phạt rượu, cũng không phải là ta ăn gian à!
Vô Song không còn lời nào để nói, mới tức giận nói với Hương Chi:
- Hương Chi, không được rót rượu cho Sở công tử nữa!
Thái Quân cười nói:
- Nha đầu, Sở công tử đùa với cháu thôi. Nguồn:
Vô Song bĩu môi nói:
- Cháu nhất định không cho huynh ấy uống, muốn xem bộ dạng thèm khát của huynh ấy thế nào!
Sở Phong nhún vai, nói với Lan Đình:
- Y Tử cô nương, cô nương hãy nhận miếng Phượng Vĩ Tô này của ta đi, tay của ta đã mỏi lắm rồi nè!
Thì ra hắn còn đang cầm một miếng Phượng Vĩ Tô đưa trước mặt Lan Đình. Lan Đình đành nhẹ nhàng nhận lấy, Thái Quân nói:
- Được, lần này lão thân cũng ra một vế để cho mọi người đối, mọi người nghe kỹ nhé, vế trên của ta là: Tam đại Hạ Thương Chu!
Vô Song vừa nghe xong lập tức kêu lên:
- A, Thái Quân sao lại ra câu đối khó thế?
Thì ra vế trên thoạt nghe tưởng đơn giản, nhưng thực tế vô cùng khó đối, bởi vì chữ "Tam" lúc đầu chỉ số ba, cùng với "Hạ Thương Chu" cũng ba chữ tương ứng với nhau, do đó vế đối lại cũng phải có số ở đầu, nhưng lại không thể dùng chữ "Tam", mà vế đối lại phải có năm chữ không thể thêm cũng không thể bớt, do đó vô cùng khó đối.
Mọi người trầm tư suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không thể nghĩ ra vế đối lại cho chuẩn, Vô Song nhìn Lan Đình hỏi:
- Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ cũng không nghĩ ra vế dưới sao?
Lan Đình mỉm cười, nói:
- Tứ thi Phong Nhã Tụng!
Mọi người vừa nghe liền vỗ tay khen tuyệt, thì ra Phong, Nhã, Tụng đều là thơ trong "Kinh Thi", mà 'Nhã' lại chia thành 'Phong nhã' và 'Tiểu nhã', cho nên 'Phong', 'Nhã', 'Tụng' hợp lại gọi là tứ thi, quả thật là tuyệt đối.
Lúc này chợt có từng cơn gió nhẹ thổi qua, Sở Phong chợt có ý, nói:
- Ta cũng xin đối một câu thế này!
- Huynh cũng nghĩ ra rồi?
Vô Song thấy hơi bất ngờ.
Sở Phong nhẹ nhàng nói từng tiếng:
- Vế dưới của ta là: Nhất trận phong- lôi- vũ!
Mọi người không nhịn được cười rộ lên, Sở Phong tuy đối được câu này nhưng thật ra vế đối không được chỉnh lắm, Vô Song reo lên:
- Bây giờ chỉ có phong, không có lôi vũ trong đó, không chỉnh tí nào!
Sở Phong cười hì hì nói:
- Bắt đầu là phong, sau đó sẽ có lôi vũ!
Nói rồi liền len lén đưa ly về phía Hương Chi:
- Hương Chi, mau rót rượu!
- Không được rót! Nếu huynh nói lát nữa mới có lôi vũ thì đợi lôi vũ đến rồi mới rót!
Tuy rằng Vô Song la hét như vậy, nhưng Hương Chi vẫn mím môi rót đầy ly cho Sở Phong.
Đường Chuyết nói:
- Nếu... Sở huynh... đã đối... nhất trận... Phong Lôi Vũ', vậy... ta... cũng đối... phụ hoạ... theo một câu!
- Tam ca cũng muốn đối sao?
Đường Chuyết nói:
- Ta... đối... đối là: Nhất lao... Ngưu... Dương... Thỉ!
- Nhất lao Ngưu Dương Thỉ, chỉnh lắm, tam ca không hổ là tam thiếu gia của Đường gia ta!
Sở Phong bất bình nói:
- Ê, Vô Song muội, sao muội lại bất công như vậy? Câu của ta là 'Nhất trận phong lôi vũ' không phải giống với 'Nhất lao Ngưu Dương Thỉ' của tam ca muội sao, thế nào mà của tam ca muội thì chỉnh, còn của ta thì lại không chỉnh thế?
Vô Song bĩu môi nói:
- Của huynh không giống! Ngoại viện chúng ta có một cái chuồng rất lớn, bên trong chỉ nhốt bò, dê, heo, do đó vế đối 'Nhất lao Ngưu Dương Thỉ' của tam ca muội không chỉ chỉnh mà còn có thực, không giống của huynh 'Phong Lôi Vũ', chỉ có 'Phong', không có Lôi Vũ'!
Sở Phong không còn gì để nói, Lan Đình lại nói:
- Vô Song muội tử, tam ca muội đối 'Nhất lao Ngưu Dương Thỉ', từ 'lao' ở đây sợ rằng không phải là 'lao khuyên' như lời muội nói đâu!
- A? Vậy nó chỉ cái gì?
- Thời cổ mỗi khi đế vương tế tự xã tắc thường dùng thái lao, thái lao chính là dùng để phòng ba loại gia súc bò, dê, heo, 'lao' trong vế đối của tam ca muội có thể là 'Thái lao'.
Vô Song nhìn sang Đường Chuyết, Đường Chuyết cười nói:
- Y... Y Tử... quả nhiên... có tài học!
Sở Phong không nhịn được cười hô hô, Vô Song trừng mắt nói:
- Huynh đang cười muội đấy hả?
- Không có! Ta đang nghĩ tới cái chuồng nhốt bò, dê, heo kia thì không nhịn được cười thôi!
Vô Song bị Sở Phong chế giễu, liền tức giận nói:
- Hương Chi, ngươi không được rót rượu cho huynh ấy nữa! Có nghe chưa hả?
- Vâng! Tiểu thư!
Hương Chi vội vàng đáp lại.
Sở Phong nhún vai, Thái Quân cười nói:
- Vô Song thật là một nha đầu bướng bỉnh! Được rồi, lão thân cũng đối theo một câu thế này!