Sở Phong tay trái bưng ly rượu, đứng lên nói:
- Được, vậy ta sẽ lấy một khúc [Tương Tiến Tửu](1) trợ hứng cho các vị!
Nói xong phi thân rời khỏi bàn tiệc, "Cheng" tay phải rút ra trường kiếm cổ, trường kiếm chỉ thẳng lên trời, rồi ngâm:
"Bạn chẳng thấy, nước sông Hoàng trên cao đổ xuống, chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về." Tiếp theo múa trường kiếm một vòng, trong miệng ngâm: "Lại chẳng thấy, thềm cao gương soi sầu tóc bạc, sớm mới tơ xanh chiều tựa tuyết." Tiếp đó nâng ly rượu bên tay trái hướng về ánh trăng, ngâm: "Đời thỏa chí hãy vui cho tận hưởng, chớ để chén vàng suông bóng nguyệt." Thu lại ly rượu, vung trường kiếm ra bên ngoài rồi quay lại, ngâm tiếp: "Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng, nghìn vàng tiêu hết lại có thôi. Giết bò dê rồi hãy cứ vui lên, ba trăm chén cần chỉ cạn một hơi."
Xoay trường kiếm một vòng, miệng tiếp tục ngâm:
"Bác Sầm, bác Đan! đừng bao giờ ngưng lại. Rượu dâng lên hãy hát khúc nghe cùng. Chuông trống tiệc ngon không đủ quý. Tỉnh làm chi, ta chỉ thích chí say dài. Xưa nay thánh hiền đều hiu quạnh, chỉ dân uống rượu mới hoài lưu danh."
Sở Phong vừa ngâm vừa múa kiếm, thân hình bay lượn, kiếm phong cũng theo câu thơ mà xoay chuyển, mà ly rượu trên tay trái cũng không có bị bắn ra ngoài đến một giọt.
"Đây ngựa gấm, áo cừu bông. Cần rượu hãy mang đi đổi lấy, bạn cùng ta tiêu nỗi sầu nghìn thu!"
Sở Phong dừng kiếm, ngửa đầu rồi nâng ly uống một hơi cạn sạch, giương tay phi ly rượu bay rơi đúng vào trên mặt bàn chỗ hắn ngồi ban nãy.
Thong thả, Sở Phong lại đầu múa kiếm, động tác rất chậm, chậm đến khác thường, nhưng vô cùng ung dung, lưu loát.
Vô Song khó hiểu hỏi Đường Chuyết:
- Sao Sở đại ca lại múa chậm như vậy?
Đường Chuyết động dung nói:
- Mau...thì... có gì khó? Chậm... mới...hiển lộ... công phu chân chính!
Rồi đứng lên, nói:
- Ta... tới... giúp vui... cùng Sở huynh!
Đường Chuyết rời khỏi bàn tiệc rồi rút ra trường kiếm, chếch mũi kiếm đâm tới Sở Phong, Sở Phong nghiêng mình rồi xoay cổ tay, mũi kiếm điểm vào vai trái Đường Chuyết, Đường Chuyết chợt thọt lại chân để nghiêng người qua phải, vừa lúc tránh đi mũi kiếm, đồng thời trường kiếm đâm tới cẳng chân Sở Phong, Sở Phong thu kiếm ngăn cản, tức thì hai người bắt đầu giao thủ.
Kiếm pháp của Đường Chuyết nhìn như vô cùng cổ quái, thậm chí có chút vụng về, cước bộ càng không ổn định, thân thể ngã đông ngả tây, hình như tùy thời cũng phải tè xuống đất, tuy nhiên mỗi một lần y ngả người thì cũng vừa lúc né qua kiếm của Sở Phong, mà kiếm của y xuất ra sau đó lại phối hợp với thân hình nghiêng ngả đến mức cực kỳ xảo diệu.
- Túy kiếm?
Sở Phong khẽ hô một tiếng.
- Sở huynh... hảo... nhãn quang!
Nguyên lai kiếm Đường Chuyết đang sử chính là Túy Kiếm đã tuyệt tích giang hồ từ nhiều năm, nghe đồn Túy Kiếm do Túy Ông Tử khai sáng, Túy Ông Tử hám rượu như mạng, mỗi khi say thì cũng phải đến vài tháng, nghe đồn có lần say đến nghìn ngày, nhưng từ trong cơn say rượu ngộ ra kiếm đạo, thế là mới sáng lập ra Túy Kiếm môn, nhưng lúc đó cửu đại môn phái cho rằng Túy Kiếm điên đảo quái dị, trái với lẽ thường nên đều không thừa nhận kiếm pháp đó, vì vậy Túy Ông Tử mang theo Túy Mính kiếm khiêu chiến chưởng môn cửu đại phái, cuối cùng đánh bại từng chưởng môn của cửu đại môn phái, từ đó, Túy Kiếm danh dương thiên hạ, tự thành một trường phái riêng. Đáng tiếc, thế hệ sau của Túy Ông Tử cũng có nhân vật nào có thể đem Túy Kiếm phát dương quang đại, dẫu có người xuất sắc thì thủy chung cũng vô pháp lĩnh ngộ chân ý thần vận của Túy Kiếm, khó thành đại khí. Túy Kiếm môn từ từ suy thoái, thậm chí cuối cùng còn hoàn toàn tuyệt tích trong giang hồ, võ lâm không còn mấy người nhớ đến.
Ngay lập tức một người thì sử Túy Kiếm, chiêu thức cổ quái, biến ảo khó lường, bộ vị khi xuất thủ thường khiến cho người khó mà dự liệu; một người thì sử Thái Cực kiếm, kiếm pháp dung hòa, lấy bất biến ứng vạn biến; chỉ thấy kiếm ảnh tung bay, một bên như linh xà xuất động, một bên như du long xuất hải, thật là khó mà phân giải.
Hai người tương đấu một hồi sau đó đều tự tách ra, Vô Song nhảy tới hưng phấn nói:
- Thật là lợi hại, chơi lâu như vậy mà một cánh hoa cũng không có bị chém rơi xuống!
Hai người cười ha hả, Đường Chuyết nói:
- Thái Cực... Kiếm pháp của Sở... Sở huynh... quả nhiên... bác đại tinh thâm!
Sở Phong cười nói:
- Túy Kiếm của Đường huynh cũng thật xuất thần nhập hóa, nếu như Đường huynh uống thêm vài ly nữa thì chắc ta đã sớm bại trận rồi!
- Sở huynh... nói... nói đùa rồi!
Vô Song kéo cánh tay Đường Chuyết nói:
- Tam ca, thì ra Túy Kiếm của huynh lợi hại như vậy, vì sao không dạy muội chứ?
Không chờ Đường Chuyết trả lời, Sở Phong đã cười nói:
- Luyện Túy Kiếm cần phải uống rượu, tam ca muội sợ muội tửu lượng không tốt sẽ say rượu gây sự, cho nên không chịu dạy muội chứ sao!
- Nói bậy!
Vô Song trừng hai mắt:
- Đường môn luận về tửu lượng, ngoại trừ Thái quân thì chỉ có ta thôi! Người nào dám nói tửu lượng của ta không tốt?
Mọi người không khỏi cười trộm.
Đêm đó, mọi người đều ra về trong vui vẻ, Sở Phong được an bài nghỉ ngơi trong một gian phòng bên cạnh hậu hoa viên, Lan Đình tất nhiên là bị Vô Song kéo vào hương các của mình để cộng chẩm đồng miên.
Vô Song và Lan Đình nằm ở trên giường, Vô Song không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, nàng hỏi Lan Đình:
- Thượng Quan tỷ tỷ, Sở đại ca vì sao lại cùng đường với tỷ nhập Thục?
Lan Đình nói:
- Việc này nói đến cũng khéo!
Vì vậy Lan Đình kể ra chuyện hai người hợp lực điều trị ôn dịch cho thôn dân tại chân núi Thái Sơn, Vô Song nói:
- Sở đại ca trượng nghĩa như vậy, thật không rõ vì sao người người trên giang hồ đều phải truy sát huynh ấy?
Lan Đình liền hỏi:
- Vô Song, muội nói võ lâm thiên hạ đều đang truy sát Sở công tử là xảy ra chuyện gì thế?
Vô Song mở to mắt nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ thật không biết vị Sở công tử đó bên cạnh tỷ là nhân vật ra sao ư?
Lan Đình lắc đầu, nàng quả thực không biết. Trên đường đi, Sở Phong chưa bao giờ nhắc tới chuyện của bản thân hắn, nàng cũng không hỏi, nàng không phải là không muốn biết, mà là nàng phát hiện Phong hình như đang lảng tránh, hoặc là đang trốn tránh những chuyện trước đây, cho nên nàng không hỏi, nhưng nàng biết Sở Phong tuyệt không phải là nhân vật tầm thường.
Vô Song nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ chỉ biết hành y tế thế nên không biết, vị Sở công tử bên cạnh tỷ chính là đại nhân vật chấn động nhất trên giang hồ hiện nay đó!
Thế là Vô Song bắt đầu kể lại từng chuyện một cho Lan Đình nghe, từ ván cờ Cổ Đãng, đến vụ diệt môn Chấn Giang Bảo, đến lễ chúc thọ tại Giang Nam tiêu cục, đến lần xông vào Vân Mộng Trạch, đến bị tính kế tại Hồi Long tự, đến chuyện bị đánh rơi xuống Hán Thủy, đến vụ đánh chết hà quái ở mỏm đá Thái Thạch Ki, đến phân đường Ma Thần tông, đến sự kiện hộ tống chẩn ngân, đến Mạc Cao Quật bị một kiếm xuyên tim, đến bị chưởng môn tam đại phái vây giết ở Nguyệt Nha tuyền, đến đơn thân độc mã ngăn cản Mông Cổ thiết kỵ, cho đến sự kiện đại náo Tịnh Từ tự.
Lan Đình nghe mà lòng tràn đầy sợ hãi, nàng vạn lần không nghĩ đến người như Sở Phong cả ngày chỉ cợt nhả, cười hi hi ha ha, nhưng sau lưng thì ra lại cất giấu nhiều chuyện chua xót đến như vậy.
Sau cùng Vô Song nói:
- Có người nói, Sở đại ca là con trai của Tinh Ma chủ, sự xuất hiện của huynh ấy sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho toàn bộ võ lâm, Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ có tin hay không?
Lan Đình lắc đầu:
- Tỷ không tin, Sở công tử không phải là người như thế!
- Muội thấy cũng không giống. À đúng rồi, muội thấy Sở đại ca hình như có ý với Thượng Quan tỷ tỷ thì phải?
- Đừng nói bậy! Muội không phải nói hắn đã thích Trích Tiên Tử cùng Thiên Ma Nữ rồi sao, với lại còn có Thiên Sơn Phi Tương Quân đang chờ hắn nữa mà?
- Đó đều là giang hồ suy đoán mà thôi, Thiên Ma Nữ giết người như cỏ rác, thèm máu thành tính, Sở đại ca sao sẽ thích ả được? Trích Tiên Tử muốn cùng bên cạnh Sở đại ca, sư phụ cổ tuyệt đối sẽ không đồng ý, huống chi Thiên Ma Nữ còn có mối thù không đợi trời chung với Trích Tiên Tử, hiện giờ hai người không phải là đã cùng rời bỏ Sở đại ca rồi sao?
Lan Đình bỗng nhớ tới câu Sở Phong viết trong bữa tiệc: "Điệp luyến hoa hương đãi tiên lâm!" Nàng Không khỏi lẩm bẩm:
- Thì ra là thế...
Vô Song khó hiểu hỏi:
- Là thế gì?
- Không có gì!
Vô Song lại nói:
- Muội thấy Thượng Quan tỷ tỷ cũng có ý với Sở đại ca đúng không?
- Đừng nói bậy, tỷ chỉ cảm kích vì Sở công tử đã làm bạn dọc đường nhập Thục...
- Thật không, sao muội lại không thấy giống tí nào?
***
Gian phòng bên Vô Song và Lan Đình đang hăng hái bừng bừng nói chuyện về Sở Phong thì tại gian phòng bên này, Sở Phong có lẽ bởi vì đã ngà ngà say nên nhất thời chợp mắt không được, hắn đành ra khỏi phòng, đi tới một giả sơn bên cạnh ao cá.
Cá trong ao này chỉ một loài Quyết Ngư duy nhất, cá to cỡ lòng bàn tay, có hàm răng rất sắc nhọn, chuyên lấy cá nhỏ làm thức ăn.
Sở Phong nhìn ao cá, chợt nhớ tới trượng pháp của Bách Trượng Thái quân, đang suy tư vì sao mình lại không tránh được trượng ảnh trùng trùng thì chợt thấy một con cá nhỏ thân dài bơi từ khe giả sơn ra, những con Quyết Ngư tức thì ào ào vây quanh, há mồm táp tới con cá kia. Con cá này cực kỳ linh hoạt, bơi qua lượn lại giữa hàng loạt hàm răng sắc nhọn, vậy mà nó đã thoát ra được vòng vây của đàn Quyết Ngư, lủi trở về cái khe giả sơn.
Hai mắt Sở Phong sáng ngời!
Tại thạch đình trong Phi Tử viên, kiếm quang chớp động, một thân ảnh đang múa kiếm dưới ánh trăng, chính là Đường Chuyết.
Chỉ thấy y đứng trước một gốc cây vải, tay trái cầm bầu rượu, tay phải nắm trường kiếm, thân hình ngả nghiêng, mà mũi kiếm liên tiếp đâm tới một đóa hoa trên đầu cành, tốc độ cực kỳ nhanh, cơ hồ không thấy được kiếm quang. Đường Chuyết thỉnh thoảng giơ lên bầu rượu uống một ngụm, nhưng trường kiếm một khắc cũng không ngừng đâm vào cánh hoa kia. Khi nhìn kỹ lại thì, nguyên lai trên đóa hoa có một con ong mật đang bay lượn, mà kiếm quang thì chớp động sượt qua con ong mật, hoặc trái hoặc phải, hoặc lên hoặc xuống, mặc dù con ong mật bay vòng quanh đóa hoa chợt trái chợt phải, nhưng mũi kiếm luôn luôn chỉ sượt qua bên người nó, nhưng lại không chút mảy may làm nó bị thương, thậm chí ngay cả đóa hoa bên cạnh cũng không bị chém rụng đến nữa cánh.
- Đường huynh, hảo kiếm pháp!
Đường Chuyết dừng kiếm, quay đầu lại nói:
- Sở... Sở huynh!
Sở Phong đã đi tới, nói:
- Thảo nào kiếm pháp của Đường huynh cao như vậy, thì ra tận nửa đêm cũng không quên luyện kiếm?
Đường Chuyết cười nói:
- Sở huynh... chê cười rồi, vừa rồi... cùng... Sở huynh đối kiếm, thấy... thu hoạch... được... rất nhiều, cho nên... thừa dịp ban đêm... lĩnh ngộ một chút!
Sở Phong nói:
- Vừa rồi cùng đường huynh đối kiếm, ta cũng cảm thấy thu được khá nhiều lợi ích, không bằng chúng ta lại tỷ thí một phen?
- Được... được!
Sở Phong "Cheng" rút ra trường kiếm, hai người bắt đầu giao thủ, bởi vì bốn bề vắng lặng, hai người lại buông thả tay chân nên nhất thời kiếm ảnh tung bay, không ai nhường ai.
Đường Chuyết nghiêng người, bốn đạo kiếm quang như say như không chụp tới Sở Phong, thân hình Sở Phong chớp động liên tục, còn vòng quanh bốn đạo kiếm quang, trở tay một kiếm chọc tới Đường Chuyết, Đường Chuyết chặn lại trường kiếm, thầm kinh ngạc sự tuyệt điệu của thân pháp Sở Phong.
Hai người kịch đấu đến một canh giờ thì mới thu kiếm, cảm thấy rất hể hả, Đường Chuyết nói:
- Thái Cực kiếm của... Sở... Sở huynh... càng phát ... càng... tinh thâm!
Sở Phong nói:
- Túy Kiếm của Đường huynh cũng càng có men say rối đấy!
Hai người bật cười ha ha, Sở Phong thấy tay trái Đường Chuyết còn cầm một bầu rượu, bèn hỏi:
- Đường huynh thường xuyên vừa luyện kiếm vừa uống rượu như thế sao?
Đường Chuyết cười nói:
- Không dối gạt... Sở huynh, vì... luyện... Túy Kiếm, ta... thường xuyên... mượn cảm giác say, đáng tiếc... vẫn... vẫn chưa... cảm giác... ra được sự thần túy...của nó!
Sở Phong nói:
- Ta nghe lão đạo sĩ lúc bình bát đại kỳ môn trong thiên hạ đã từng đề cập qua Túy Kiếm môn, lão nói Túy Ông Tử lúc phi tiên từng lưu lại một câu, hy vọng đệ tử có thể từ đó lĩnh ngộ được cảnh giới cao nhất của Túy Kiếm!
Hai mắt Đường Chuyết sáng ngời hỏi:
- Nói... thế nào?
- Tự say... mà không say, hình say... mà... ý không say, ý say... mà... thần không say, hình... ý... thần... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Đường Chuyết lẩm bẩm suy xét những lời này, ánh mắt dần dần lộ ra vẻ kinh hỉ, đột nhiên ngả người đâm tới hư không một kiếm, một kiếm một cái ngả người này hoàn toàn hiện ra dáng say rượu, mà kiếm phong vẫn trầm ổn tinh chuẩn, đột hiện kiếm khí, hiển nhiên đã đề thăng một tầng so với trước đây!
Sở Phong kinh hỉ nói:
- Đường huynh, một kiếm vừa rồi của huynh, sợ rằng đã bước tới cảnh giới 'Hình say mà ý không say' rồi đó!
Đường Chuyết thu kiếm, kích động nói:
- Đa... đa tạ... Sở huynh... chỉ điểm!
Sở Phong cười ha ha nói:
- Ta nào có bản lĩnh gì mà chỉ điểm cho Đường huynh, đây là lời nói của khai sơn tổ sư Túy Kiếm môn các người lưu lại đó chứ, chẳng qua không biết làm sao để cho lão đạo sĩ nghe trộm được thôi!
- Nói vậy... lão ... đạo sĩ... chính là... sư phụ ... Sở huynh?
Sở Phong vừa nghe trong lòng lại buồn bực, xem ra lại phải giải thích thêm một hồi, bèn nói:
- Lão đạo sĩ không phải là sư phụ ta, lão đạo sĩ là người dạy ta võ công, sư phụ ta không có dạy ta võ công.
Đường Chuyết có chút ngạc nhiên, tuy nhiên chỉ cười không có hỏi thêm.
Sở Phong nói:
- Đường huynh, hiếm khi đêm nay được hào hứng như vậy, chi bằng chúng ta lại mặc sức uống rượu một phen?
- Được... được! Hiếm khi... Sở huynh... không chê, ta... bồi... Sở huynh... thống ẩm... ba trăm ly!
***
(1):Tương Tiến Tửu(Lý Bạch), nguyên văn HV:
Quân bất kiến
Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi !
Hựu bất kiến
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử!
Đan Khâu sinh.!
Tương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính.
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,
Đãn nguyện trường túy bất nguyện tinh
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần Vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.