Mộ Dung một thân tử y thướt tha đi vào, vẫn khoác trên người bộ áo choàng màu tím sậm, hắn thầm kinh ngạc khi thấy ngoài phòng đứng rất nhiều đệ tử Đường môn, tiếp theo thấy trên mặt đất đặt hai cổ thi thể thì hơi bị kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tao nhã như trước.
Trước tiên hắn khom người hướng Thái quân nói:
- Cô Tô Mộ Dung ra mắt Thái quân!
Thái quân gật đầu nói:
- Mộ Dung, phụ thân cậu có khỏe không?
- Gia phụ vẫn tốt, Thái quân có lòng!
Mộ Dung lại hướng Đường Ngạo, Đường Chuyết chắp tay nói:
- Đường huynh, Mộ Dung có lễ!
Đường Ngạo, Đường Chuyết cũng chắp tay đáp lễ.
Sở Phong ở bên cạnh đã sớm nhịn không được, vừa thấy Mộ Dung hành lễ xong thì lập tức băng lên, nắm lấy cánh tay Mộ Dung, hưng phấn nói:
- Mộ Dung đại ca, huynh cũng tới à?
Mộ Dung đột nhiên thấy Sở Phong thì vừa mừng vừa sợ, hai cánh tay hơi rung lên, giãy khỏi hai tay Sở Phong, nói:
- Sở huynh sao lại ở đây?
Sở Phong nói:
- Đệ và Thượng Quan Y Tử cùng đường đến đây!
Lan Đình vừa đi tới, Mộ Dung kinh ngạc nói:
- Thượng Quan Y Tử cũng ở Đường môn sao?
Lan Đình nói:
- Ta đặc biệt tới để bái vọng Thái quân.
Đường Ngạo mở miệng nói:
- Mộ Dung công tử đột nhiên đến thăm, chẳng hay là có chuyện gì?
Mộ Dung vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Mấy ngày trước, Mộ Dung gia có hai đệ tử bị chết một cách lạ lùng ở Kiếm môn, không biết vì sao cho nên ta tới...
- Chắc không phải là Mộ Dung huynh cho là Đường môn gây nên đấy chứ?
Đường Ngạo nhìn như đang nói đùa, nhưng giọng điệu lại lộ ra vài phần lãnh ý.
Thái quân quát lên:
- Ngạo nhi, không được vô lễ!
Mộ Dung liền nói:
- Đại thiếu gia đừng hiểu lầm, chỉ vì cái chết của hai người kia rất kỳ lạ, trên người không có vết thương cũng không giống bị trúng độc, vả lại trên mặt còn mang theo dáng cười kỳ dị, hình như cùng năm trăm năm trước...
Nói đến đây thì Mộ Dung bỗng dừng lại, đổi giọng nói:
- Ta chỉ là đặc biệt tới thông báo cho Đường môn một tiếng!
Đường Ngạo lạnh lùng nói:
- Cái gì mà năm trăm năm trước...
- Ngạo nhi!
Thái quân chống Ô Mộc trượng một cái, Đường Ngạo vội ngưng lại.
Thái quân nói:
- Mộ Dung, cậu xem hai cổ thi thể trên mặt đất đi!
Mộ Dung cúi người kiểm tra một lần, kinh ngạc nói:
- Thái quân, tử trạng của hai đệ tử Mộ Dung gia cũng giống như đúc hai người này, chẳng lẽ Đường môn cũng có người bị kẻ này hạ độc thủ?
Thái quân nói:
- Mộ Dung, giờ cậu đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện rồi chứ?
Mộ Dung gật đầu, nói:
- Đã biết đôi chút, nhưng lúc đó gia phụ vẫn chưa nói rõ, chỉ nói việc này là Đường môn rõ ràng nhất.
Hai người một hỏi một đáp, nhưng lại khiến cho mọi người không hiểu ra sao, Vô Song nhịn không nổi đã reo lên trước:
- Thái quân, rốt cuộc là chuyện gì thế, bà và Mộ Dung thiếu chủ nói gì mà cháu không hiểu gì hết?
Thái quân không có trả lời, chỉ nói:
- Quản gia, lập tức khiêng thi thể đi thiêu, bảo các đệ tử bên ngoài giải tán đi!
- Vâng! Thái quân!
Quản gia rất nhanh sai người khiêng thi thể đi, đồng thời cũng bảo các đệ tử Đường môn bên ngoài giải tán, phòng khách lại trở nên trầm tĩnh.
Thái quân đột nhiên nhắm mắt ngưng thần trầm tư, không khí trong phòng khách càng thêm trầm lặng, người trong Đường môn vẫn chưa bao giờ thấy thần sắc của Thái quân ngưng trọng đến vậy, mọi người không khỏi nín hơi tĩnh khí, lẳng lặng chờ đợi, ngay cả Vô Song thường ngày hay nhõng nhẽo cũng an tĩnh một chỗ.
Thái quân rốt cuộc mở mắt, chậm rãi nói:
- Cái gì muốn tới, trước sau cũng sẽ tới! Bọn họ rốt cuộc cũng xuất hiện!
- Ai?
- Yên Thúy môn!
- Yên Thúy môn?
Mọi người chưa bao giờ nghe qua cái tên xa lạ như vậy, không khỏi đều cảm thấy lạ lùng, Lan Đình mở miệng:
- Chẳng lẽ là kỳ môn Thục trung vào năm trăm năm trước?
Sở Phong nhìn nàng nói:
- Cô nương biết môn phái này?
Lan Đình nói:
- Từng có nghe nói, chỉ biết nó từng tồn tại cùng Đường môn, còn chuyện khác thì không rõ. Nguồn:
Thái quân gật đầu nói:
- Không sai! Năm trăm năm trước, giang hồ ngoại trừ tứ đại gia tộc, còn có nhị môn cùng tồn tại, một là Đường môn, một là Yên Thúy môn, cả hai cũng đều ở Thục trung, được xưng là Thục trung nhị môn, cùng Giang Nam tứ đại gia tộc diêu tương hô ứng(*). Nhưng năm trăm năm trước xảy ra một tràng kinh thiên biến cố. Trong một đêm, Yên Thúy môn bị diệt, Đường môn bị thiệt hại nặng, hầu như bị thất bại hoàn toàn, may mà sau đó tổ tiên Đường Ky Trữ lấy tài năng bất thế trùng chấn Đường môn, mới bảo trụ được Đường môn sừng sững không ngã tại Thục trung!
(*): Ở xa vẫn liên hệ, phối hợp với nhau.
Mộ Dung nói:
- Nghe gia phụ nói, lần biến cố kia Mộ Dung chúng ta cũng bị thương không nhẹ!
Đường Ngạo lại cười mỉa mai nói:
- Mộ Dung mặc dù bị thương nhưng rất dễ dàng lấy được Kiếm môn tại Thục trung , cũng kiếm được không ít nhỉ!
- Ngạo nhi!
Thái quân quát bảo Đường Ngạo ngưng lại, rồi bà nói:
- Hiện tại quan trọng nhất chính là điều tra rõ sự việc này có phải thật sự là do Yên Thúy gây nên hay không!
Mộ Dung nói:
- Mộ Dung lần này đến đây cũng là ý này, giả như thật là do Yên Thúy môn gây nên, nhất định là vì trả thù chuyện năm trăm năm trước, chúng nhất định có thể còn có hậu chiêu, cho nên phải nhanh chóng tra ra nơi ẩn náu của chúng!
Thái quân gật đầu nói:
- Các tiền bối Đường môn từng có nói, năm trăm năm trước, Yên Thúy môn thường hoạt động tại Vĩnh Xuyên và Lô Châu, nhưng địa điểm ẩn náu chính xác thì không ai biết được.
Mộ Dung nói:
- Nếu như thế, chi bằng chúng ta chia binh hai đường, một đường điều tra Vĩnh Xuyên, một đường điều tra Lô Châu?
Thái quân nói:
- Có thể được thiếu chủ tương trợ, Đường môn tất nhiên là cảm kích, như vậy đi, Ngạo nhi và Chuyết nhi sẽ đi Vĩnh Xuyên điều tra, còn Lô Châu thì làm phiền thiếu chủ.
- Được! Việc này không nên chậm trễ, Mộ Dung sẽ lập tức xuất phát!
Thái quân nói:
- Có vội mấy cũng không thể xong trong chốc lát được, ta thấy còn phải thương nghị trước một số chuyện, đợi ngày mai rồi hãy xuất phát.
Mộ Dung cũng thấy có lý, ngay sau khi mọi người thương nghị một hồi, Sở Phong liền kéo Mộ Dung đến Phi Tử viên thưởng thức vải, vừa đi vừa nói:
- Từ biệt từ lúc ở Qua Châu, đệ vẫn luôn nhớ tới đại ca!
Mộ Dung mỉm cười, đang muốn mở miệng thì phía sau nghe được Vô Song nói với Lan Đình:
- Thượng Quan tỷ tỷ, nghe đồn đại công tử Mộ Dung gia tao nhã tuấn mỹ, phong độ nhanh nhẹn, hôm nay vừa thấy quả thật không sai, thảo nào được tôn làm người đứng đầu võ lâm Tam công tử!
Sở Phong tai thính, nghe được liền cười nói với Mộ Dung:
- Đại ca, tứ tiểu thư Đường gia nói huynh tuấn mỹ kìa?
Mộ Dung không nói gì, Sở Phong tròng mắt láo liên, lại nói:
- À mà, Mộ Dung huynh không phải là còn chưa có ý trung nhân sao? Chi bằng để đệ nói với Thái quân một tiếng, bảo Thái quân gả tứ tiểu thư Đường gia cho huynh, môn đương hộ đối quá đi chứ!
Mộ Dung trừng mắt với Sở Phong, nói:
- Đừng làm bừa!
Sở Phong cười nói:
- Chỉ nói giỡn thôi, đại ca cũng không cần tưởng thật! Nhưng mà đại gia tộc các huynh không phải là rất thích làm thông gia sao? Nói thật chứ, tứ tiểu thư Đường gia cũng được lắm mà, đại ca có ý thì cứ nói cho đệ biết một tiếng, đệ sẽ đi nói cho Thái quân, Thái quân cũng rất thích đệ, việc này cứ giao cho đệ là được!
Sở Phong hăm hở nói không ngừng, thật giống như Mộ Dung đã nhờ hắn đến cầu thân với Đường môn vậy, Mộ Dung tức giận nói:
- Ngươi muốn kết hôn thì tự mình đi mà cưới!
Sở Phong nói:
- Không phải là đệ không muốn, chẳng qua đệ sợ người khác nói đệ muốn trèo cao dựa thế Đường môn thôi? Đại ca, tứ tiểu thư Đường gia thực sự rất tốt mà, hoạt bát ngây thơ, thân hình lại rất đẹp, đại ca có thể suy nghĩ thử xem...
Mộ Dung thực sự bị Sở Phong quấn lấy khiến y thực sự bó tay, đành nói:
- Ta đã có ý trung nhân rồi!
- Ồh, là ai thế?
- Ngươi không biết đâu!
- Ờ, đúng đúng! Ý trung nhân của đại ca nhất định rất đẹp, không chỉ xinh đẹp, còn phải là tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ mới có thể xứng với đại ca!
- Nàng không đẹp! Nàng rất xấu!
Mộ Dung tức giận nói một câu rồi trực tiếp bỏ đi lên trước.
Sở Phong ngẩn người: sao lại thế nhỉ, lẽ nào Mộ Dung đại ca có 'ánh mắt độc đáo' thích hàng lạ? Hắn nghĩ thế rồi vội vàng đuổi theo đi, nói:
- Đại ca, cái gọi là 'trong mắt tình nhân là Tây Thi', xấu một chút cũng không sao, không cần phải mất hứng mà...