(*)hòa thân: hoà hiếu kết giao giữa các vương triều phong kiến và các tập đoàn thống trị các dân tộc ở biên giới.
Lại nói Sở Phong và Lan Đình ngồi xe ngựa rời khỏi Đại Đồng chạy về hướng kinh thành. Khoảng cách từ Đại Đồng đến kinh thành chưa tới một, hai ngày lộ trình, xe ngựa chạy cũng không nhanh, ngày hôm sau cũng đã đến kinh thành.
Hai người xuống xe bước trên con đường lớn ở kinh thành, sự phồn hoa náo nhiệt của nó quả thực Đại Đồng không thể sánh bằng. Chỉ thấy con đường rộng rãi sáng sủa, hai bên cửa hàng san sát, bảng hiệu cao to bắt mắt, phía dưới là các quầy hàng bày la liệt đủ loại, từ vật phẩm trang sức, đồ gốm, đồ thủ công đến các tiệm ăn, tiệm mặc, cửa hàng đồ chơi, đồ gia dụng, thậm chí rất nhiều thứ không biết để làm cái gì, nói chung cái gì cần có đều có, mà mỗi người trên đường đều quần áo ngăn nắp, đeo vàng mang ngọc, không giàu tức quý, còn có rất nhiều người dáng dấp như quan viên đi lại trên đường, hoặc ngồi kiệu hoặc ngồi xe, kèm thêm hai đội nhân viên đi theo để mở đường, nhìn qua có phần phô trương, hơn nữa đều dựng thẳng cờ hiệu, chữ viết ở trên thì cũng rất nhiều như "Nhạc", "Từ", "Trịnh", "Hứa", "Tô" , phấp phới tung bay.
Sở Phong hưng phấn nói:
- Kinh thành chính là kinh thành, quả nhiên náo nhiệt, ngay cả quan cũng đặc biệt nhiều!
Lan Đình nói:
- Những người này chỉ là quan ở các châu, họ vào kinh để báo cáo công tác. Chữ ở trên cờ hiệu đại biểu cho địa phương người đó nhậm chức, 'Nhạc' là Nhạc châu, 'Từ' là Giang Châu, 'Trịnh' là Trịnh Châu...
Sở Phong liền nói:
- Vậy 'Hứa' nhất định là Hứa Châu rồi!
Lan Đình cười khì:
- 'Hứa' là Hứa Xương!
- Thế thì 'Tô'...
- 'Tô' đương nhiên là Tô Châu!
Sở Phong cười ngu ngơ, hắn chợt nghĩ tới, quan mục Tô Châu vào kinh báo cáo công tác đã mời Mộ Dung thế gia thêu một bức [Hồi Loan Tàng Anh] để làm vật tiến hiến thiên tử, bởi vì không thấy [Hồi Loan Tàng Anh] nên Mộ Dung mới vội vàng chạy về Cô Tô, nếu Tô Châu mục đã đến kinh thành, xem ra Mộ Dung đại ca đã tìm được bức [Hồi Loan Tàng Anh] đó rồi.
Hai người đang đi, Sở Phong thuận mắt thấy dưới góc tường trên đường ngồi một đám ăn mày quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, có nam có nữ, có già có trẻ, đều là những người từ xứ khác lưu lạc tới kinh thành, so với những người đi đường quần áo gọn gàng thì hình thành sự đối lập rõ nét.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Tại sao ở kinh thành cũng có nhiều ăn mày như vậy?
Lan Đình nói:
- Thiên tai mấy năm liên tục, bách tính gian khổ, lại gặp phải chiến sự, sao không trôi giạt khắp nơi? Kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, họ không nơi nương tựa đương nhiên đều chạy tới đây! Đáng tiếc...
Lan Đình cũng không nói gì tiếp, Sở Phong cũng lặng lẽ, triều đình vô đạo, dân oán khắp nơi, hắn tuy biết vậy nhưng cũng chỉ lắc đầu thở dài, bộ dạng hưng phấn vừa rồi tức thì như bị xuống dốc không phanh.
Hai người đang đi, chợt thấy một đội quan binh đi tới. Họ ngửa tay đòi ngân lượng của những cửa hàng quầy sạp hai bên đường, ai mà hơi chậm chạp thì không phải bị đánh chính là bị đập phá, bộ dạng rất kiêu ngạo ngang ngược.
- Là cấm quân?
Lan Đình thấy trên quân phục của những tên quan binh này đều có ký hiệu của cấm cung.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Cấm quân trong cấm cung sao lại đi đòi tiền?- Vì vậy bèn hỏi một lão bá bán bánh điểm tâm ở bên cạnh là chuyện gì.
Lão bá nói:
- Họ đang trưng thu hạ lễ hòa thân!
- Hạ lễ hòa thân?
Sở Phong và Lan Đình đều cảm thấy khó hiểu.
Lão bá lại nói:
- Hai vị có điều không biết. Triều đình chuẩn bị gả thập cửu công chúa đến vực ngoại để hòa thân cùng với Hung Nô, những cấm quân này chính là thay mặt triều đình để trưng thu hạ lễ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nguyên là chuyện trước đó đã từng đề cập qua, đại quân Hung Nô tại vực ngoại đột nhiên xâm nhập Tây vực, vì vậy triều đình phái ra 40 vạn đại quân tây chinh tiếp chiến, song phương đại chiến tại dưới chân núi Thiên Sơn. Thiết kỵ Mông Cổ vốn dự định tập kích Ngọc Môn quan, đốt sạch lương thảo, ý đồ cùng đại quân Hung Nô nhập chủ Trung Nguyên, nào ngờ lại bị Thiên Ma Nữ và Sở Phong phá hủy kế hoạch nên đành phải lui về đại thảo nguyên. Đại quân Hung Nô và đại quân tây chinh vẫn còn đang giằng co nhau không dứt tại dưới chân núi Thiên Sơn, ngay tại thời khắc chiến đấu kịch liệt thì Hung Nô đột nhiên thỉnh cầu hòa thân. Vì dẹp loạn chiến sự, triều đình quyết định đáp ứng thỉnh cầu của Hung Nô, gả thập cửu công chúa cho Thiền Vu Hung Nô tại vực ngoại, đổi lấy chính là Hung Nô lui quân. Hiện giờ sắp tới lúc xuất giá, triều đình muốn châu huyện các nơi dâng lên hạ lễ, châu huyện các nơi đương nhiên sẽ không tự bỏ tiền túi, vì vậy hạ lệnh trưng thu từ bách tính, vả lại còn làm ngày một thậm tệ hơn, thừa cơ cướp đoạt thêm một khoản từ dân chúng.
- Lý nào là vậy!
Sở Phong cả giận nói:
- Cho dù trưng thu hạ lễ cũng do quan sai địa phương trưng thu, sao lại do cấm quân đứng ra đòi?
Lão bá nói:
- Quan sai địa phương đã trưng thu qua một lần, những cấm quân này là thấy kinh thành giàu có và đông đúc cho nên cũng thừa cơ đòi một khoản. Cấm quân của thiên tử, quan châu kinh thành cũng không dám quản, huống hồ tới cùng chỉ là một con đường!
- Thực sự là buồn cười! Buồn cười!
Lão bá lại hạ giọng nói:
- Không ngại nói cho hai vị biết, thu hạ lễ chỉ là ngụy trang, nghe nói đương kim thiên tử muốn xây một tòa Lộc Linh đài tại cấm cung, phí tổn rất lớn, vì vậy mượn danh hòa thân để thu ngân lượng, việc này toàn bộ kinh thành cũng biết. Đừng thấy kinh thành phồn hoa náo nhiệt, những người nghèo khổ ở đây cũng không ít hơn so với bên ngoài đâu, dù sao thì lần thu này không biết lại có bao nhiêu người phải bán ruộng bán nhà, bán con bán cái!
- Thực sự là vô đạo!
Sở Phong nhớ tới chuyện đương kim thiên tử còn từng âm thầm phái ra tứ đại cấm cung nội thị muốn cướp bóc ngân lượng cứu tế Lương Châu, cơ hồ muốn chửi ầm lên.
Lão bá thở dài:
- Việc này hai người đã biết thì nhất thiết đừng tiết lộ ra ngoài, nếu như để những quan châu huyện đó nghe được điều gì không lọt tai, lập tức sẽ bị nhốt vào đại lao, lúc nào mới được thả ra thì chỉ có trời mới biết. Tôi thấy hai vị là người từ nơi khác tới cho nên nhắc nhở hai câu, dù sao thì những việc không quan hệ gì tới mình cũng đừng để ý làm gì!
Sở Phong liền nói:
- Đa tạ lão bá chỉ điểm!
Hai người cáo từ lão bá, tiếp tục dọc theo con đường đi về phía trước, chợt thấy dưới một bức tường bên cạnh đang có rất nhiều người đứng quây lại xem cái gì, một đám chỉ trỏ nghị luận.
Thì ra trên tường dán một tờ cáo thị, bên cạnh còn có hai tên gia nhân trông nom, nhìn quần áo của hai người này hiển nhiên là hạ nhân rất có thân phận ở nhà đại quan.
Sở Phong chen vào để xem, thì ra là cáo thị của phủ Thừa Tướng dán. Nguyên là ngày gần đây thừa tướng phu nhân thường mắc chứng ho suyễn, đêm khuya càng ho khan không ngừng, hết sức khó chịu, đại phu kinh thành đều đã lần lượt xem qua, thiên tử cũng phái ngự y trong cung đến chẩn trị nhưng vẫn không thể khống chế bệnh tình, mắt thấy Hoa phu nhân ngày càng tiều tụy, thừa tướng chỉ đành dán cáo thị công khai xin giúp đỡ. Tuy nhiên cáo thị đã dán 7 ngày nhưng vẫn chưa có người nào dám bóc xuống để đáp ứng lời mời.
Sở Phong xem xong bố cáo liền nói với Lan Đình:
- Hoa thừa tướng là người hết lòng với bách tính, chẩn ngân Lương Châu lần trước có được hoàn toàn là nhờ sự cố gắng của thừa tướng, hay là chúng ta bóc xuống cáo thị đi?
Lan Đình gật đầu, thế là Sở Phong với tay xé xuống tờ cáo thị, dẫn tới những người đang vây xem nhao nhao một trận. Hai tên gia nhân thấy Sở Phong và Lan Đình khí vũ bất phàm cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn hai người đi thẳng đến phủ Thừa Tướng, vào phòng khách. Một người gia nhân trong đó nói:
- Hai vị chờ một lát, thừa tướng mới vừa hạ triều, tiểu nhân sẽ đi mời thừa tướng ra đây!- Nói xong xoay người đi vào hậu đường.
Một tên gia nhân khác thì bắt chuyện hai người ngồi xuống, sau đó có tỳ nữ dâng lên trà.
Sở Phong nhìn quanh khắp nơi, phủ thừa tướng cũng không bài biện hoa lệ, cũng treo không ít tranh chữ từ xưa, có vẻ mang đậm phong cách cổ xưa và tao nhã.
Rất nhanh, Hoa thừa tướng với một bộ triều phục đi ra!