Thì ra gã tiểu thương này còn có chút bản lĩnh, biết xài tiểu xảo!
Sở Phong âm thầm cười, cũng không nói toạc ra mà nói nói với Lan Đình:
- Y Tử cô nương, chúng ta mua thêm một mũi tên nữa đi!
Lan Đình lại nói:
- Bây giờ ta cũng đâu còn đồng nào!
- Hả?
Sở Phong ngạc nhiên, Lan Đình hơi sẵng giọng:
- Ngươi mang đĩnh bạc mua hết tên trúc rồi, ta đâu còn ngân lượng nữa?
- Ặc, sớm biết thế thì để lại một mũi! A, có rồi!
Sở Phong đột nhiên nhớ tới mũi tên bằng vàng, vội vã móc ra từ trong người, cười nói:
- Còn có một cây nữa!
- À này! Công tử không thể dùng cái đó...
Gã tiểu thương vừa muốn ngăn cản, chợt thấy mũi tên của Sở Phong đang cầm là dùng vàng ròng chế tạo, liền đổi giọng nói:
- Nếu như công tử dùng mũi tên đó ném cũng được, nếu như ném trúng, hai người có thể cầm con thỏ xám này đi, mũi tên đó cũng trả lại cho công tử, nhưng nếu như ném không trúng thì mũi tên đó sẽ thuộc về ta nha?
- Được, cứ quyết định như vậy đi!
Sở Phong lập tức đáp ứng.
Hắn đưa mũi tên vàng cho Lan Đình nói:
-Y Tử cô nương, cô ném đi!
Lan Đình ngạc nhiên:
- Công tử, vật này...
- Không sợ, có tôi ở đây mà!
Lan Đình cầm lấy mũi tên, Sở Phong vẫn đứng ở phía sau nàng, tay trái vẫn ôm lấy eo nàng, tay phải thì nắm lấy ngón tay nàng. Nói:
- Tôi đếm một, hai, ba thì cô ném nha!
Vành tai mềm mại mẫn cảm của Lan Đình bị Sở Phong phả hơi vào, không khỏi mặt hồng lên, xấu hổ gật đầu.
- Một, hai, ba!
Hai người giống như tâm linh tương thông đồng thời vung tay, "Vù" mũi tên vàng vạch ra một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi thẳng về hướng cái miệng hũ bên cạnh con thỏ xám!
"Vèo!"
Gã tiểu thương lại bắn ra một hạt cát về hướng mũi tên vàng. Ngón tay bên tay trái Sở Phong đang ôm lấy eo Lan Đình hơi bắn ra, phát ra một đạo chỉ kình vô thanh vô tức, ngay tại trong nháy mắt hạt cát sắp chạm vào mũi tên đã bắn nó bay mất tích!
"Đốc!"
Mũi tên vàng rơi chính xác vào trong miệng hũ bên cạnh con thỏ gốm màu xám.
Lan Đình vừa mừng vừa sợ, quay đầu lại nhìn Sở Phong, cảm thấy hưng phấn không hiểu. Sở Phong giơ ngón tay cái lên nói:
-Y Tử cô nương thật lợi hại, một tên đã trúng!
Gã tiểu thương kia biết đã gặp phải cao thủ, cũng không dám giở trò nữa, huống hồ nói gì thì cũng thu được một thỏi bạc, thế là cầm lấy con thỏ gốm màu xám kể cả mũi tên vàng đưa cho Sở Phong, cười nói:
- Không ngờ tôn phu nhân cũng nhãn lực hơn người!
Mặt Lan Đình tức thì nổi lên mảng đỏ ửng, Sở Phong vội vàng nói:
- Tiểu ca đừng hiểu lầm, chúng tôi...
Gã tiểu thương ngẩn ra, vội vã nhận lỗi:
- Ta thấy hai vị trai tài gái sắc, như trời sinh một đôi, còn tưởng rằng... thật là xấu hổ! - Nói xong nhanh chóng lủi mất.
Sở Phong cất mũi tên vàng vào trong người, sau đó đưa con thỏ xám cho Lan Đình, Lan Đình nói:
- Sao công tử không nhận lấy nó?
Sở Phong nói:
- Thỏ gốm này vốn là một đôi, sao tôi nỡ chia cách chúng nó?
Lan Đình cầm lấy rồi đặt hai con thỏ gốm lên lòng bàn tay, chỉ thấy một xám một trắng, vô cùng tinh xảo, càng tuyệt diệu chính là trên đầu thỏ xám hơi nghiêng về hướng thỏ trắng, mà đầu thỏ trắng cũng hơi nghiêng về thỏ xám, đặt hai con cùng một chỗ giống như chúng đang tựa vào nhau, thực sự là trời sinh một đôi!
Hai người xem một lúc mới rời khỏi đó.
Lan Đình nói:
- Chúng ta quay về phủ Thừa tướng đi?
Sở Phong thấy du khách bắt đầu thưa thớt nên cũng gật đầu, đang muốn xoay người đi thì bên tai chợt nghe được một tiếng thở dài khẽ:
- Thực sự là náo nhiệt, có lẽ đã mười năm rồi kinh thành chưa có từng cử hành qua hội hoa đăng long trọng đến thế này!
Thanh âm ung dung uyển chuyển thoáng lộ ra vẻ ưu sầu, Sở Phong cảm thấy hơi quen tai, tiếp theo lại vang lên một giọng thanh thúy:
- Cũng là vì tiểu thư muốn... tiểu thư, chúng ta lén lút đi ra ngoài đấy, hay là về đi?
- Tiểu Thanh, đêm nay là đêm cuối cùng ta ở kinh thành, em để cho ta ở lại thêm một lúc đi!
- Tiểu thư...
Sở Phong đảo mắt nhìn lại thì thấy một cô gái vừa lúc xoay người lại, trên người khoác một chiếc áo khoác bằng lông cáo, mặt che lụa mỏng, chính là cô tiểu thư hỏi bệnh tại Đại Đồng, trên trán vẫn còn vương một nỗi buồn mơ hồ chưa dứt, Tiểu Thanh thì đi theo bên người nàng.
Nàng cũng nhận ra Sở Phong, hướng về Sở Phong hơi hạ thấp người, sau đó xoay người cùng Tiểu Thanh biến mất ở trong đoàn du khách. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Sở Phong đang muốn thu lại ánh mắt thì chợt thấy tại góc đường xa xa có bóng một mái tóc thật dài phất phơ.
- Thiên Ma Nữ? !
Sở Phong chấn động trong lòng, thân hình đã nhoáng lên lao về hướng mái tóc dài đó, tuy nhiên mái tóc này đảo mắt đã biến mất ở trong dòng người đông nghịt.
- Thiên Ma Nữ!
Sở Phong kêu gọi lách qua mấy con đường, đột nhiên thấy một mái tóc thật dài đang ở phía trước! Trong lòng hắn đập "thình thịch", phi thân lao tới, một tay nắm lấy ống tay áo của cô gái kia!
- Thiên Ma Nữ!
Cô gái kia hoảng hốt xoay người lại:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Sở Phong thoáng cái cứng đờ: không phải là Thiên Ma Nữ, cô gái này chỉ có mái tóc hao hao giống Thiên Ma Nữ thôi. Hắn nhìn mái tóc này lại nghĩ tới thân ảnh cô đơn và mái tóc dài thê lương của Thiên Ma Nữ.
Cô gái kia giãy khỏi tay Sở Phong, kinh hoảng bỏ đi.
Sở Phong ngơ ngác đứng một lúc, trong lòng đột nhiên thất kinh: Y Tử!
Hắn vội xoay người lại tìm Lan Đình, nhưng sau khi vòng qua mấy con đường hắn đã tìm không được chỗ mới vừa rời khỏi Lan Đình.
"... Ở đây ác nhân lộng quyền, vị bạch y đại phu bên cạnh ngươi trông yếu ớt, vạn nhất bị người bắt đi thì cũng đừng trách ta!" Sở Phong đột nhiên nhớ tới những lời này của Tiểu Thư, trong lòng càng hoảng sợ hơn!
-Y Tử cô nương! Y Tử cô nương!
Hắn vừa đi vừa la lên, tuy nhiên không có người trả lời, bởi vì phương hướng mà hắn đi vừa đúng là hướng ngược lại với Lan Đình.