Cổ Đạo Kinh Phong

chương 372: tống giá tướng quân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Chương Đế lại nói với Hoa thừa tướng:

- Thừa tướng, hôm nay hoàng muội xuất giá, làm phiền thừa tướng phí tâm an bài?

Hoa thừa tướng nói:

- Cựu thần tự nhiên sẽ tận lực! Hoàng thượng, thần còn có một chuyện muốn khải tấu!

- Mời tấu!

- Kinh thành cách Tây vực đường xá xa xôi, hiện giờ loạn tặc nổi lên bốn phía, vì bảo vệ cho sự an toàn của công chúa, thần cả gan giới thiệu một tướng quân tống giá, trên đường hộ tống công chúa!

Nghiêm Hao lập tức nói:

- Vương thượng thư thân là Tiết sứ tống giá thì sẽ bảo vệ chu toàn cho công chúa, không cần tăng thêm một tên tướng quân tống giá làm gì?

Hoa thừa tướng không để ý tới Nghiêm Hao, bẩm tiếp với thiên tử:

- Hoàng thượng, Vương thượng thư là Lễ bộ Thượng thư, không rành võ công, vạn nhất gặp phải thảo khấu hay lưu tặc, e khó mà ứng phó. Chuyện hòa thân lần này quan hệ đến an nguy của Đông Thổ, xin hoàng thượng ân chuẩn!

Đông Chương Đế nói:

- Thừa tướng nói không phải không có lý! Huống hồ tăng thêm một tướng quân tống giá cũng có ích chứ không có hại. Không biết thừa tướng dự định giới thiệu người phương nào?

- Thần -- lấy tính mệnh giới thiệu vị hiệp sĩ thiếu niên đã gặp chuyện bất bình, cắt hai tai của Nghiêm thái tuế làm tướng quân tống giá!

- Chính là... Sở Phong?

Đông Chương Đế có chút ngoài ý muốn.

- Đúng vậy!

Nghiêm Hao lại nói:

- Hoàng thượng, Sở Phong ở kinh thành hành hung, đã là thân mang tội, há có thể đảm đương trọng trách tướng quân tống giá?

- Thái sư!

Hoa thừa tướng đột nhiên hét lớn tiếng, khiến cho Nghiêm Hao giật cả mình. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -

- Thái sư, hơn mười mấy ngày trước, Mông Cổ mượn thời khắc đại quân Tây chinh và Hung Nô giằng co nhau ở chân núi Thiên Sơn, phát động bốn bộ thiết kỵ, ý muốn tập kích bất ngờ Ngọc Môn quan, đốt sạch lương thảo, âm mưu cùng đại quân Hung Nô nội ứng ngoại hợp giáp công đại quân Tây chinh, may mà có Sở thiếu hiệp phái người thiên lý truyền tin thông tri cho Tịnh Hải tướng quân gấp rút tiếp viện, còn mình thì không ngại độc thân mạo hiểm, liều chết một mình ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ tại bên ngoài Ngọc Môn quan, Ngọc Môn quan mới may mắn được bảo toàn! Người xích đảm trung can như vậy chẳng lẽ còn không thể đảm đương nổi chức vụ này? Chẳng lẽ thái sư cho rằng tên Nghiêm thái tuế suốt ngày hoành hành làm ác, bị cắt hai lỗ tai mới có thể đảm đương hay sao?

- Ngươi... ngươi...

Nghiêm Hao tức giận đến nhất thời nói không nên lời!

Đông Chương Đế vội vàng nói:

- Hai vị ái khanh không cần tranh cãi nữa, lần trước tấu chương của Tịnh Hải tướng quân cũng đề cập qua người này, quả thực nghĩa đảm trung can. Thừa tướng, có thể để cho người này lên điện để trẫm xem qua được không?

Hoa thừa tướng ngẩn ra, ông biết lấy tính cách của Sở Phong nhất định sẽ không chịu gặp mặt thiên tử, vội vàng thưa:

- Hoàng thượng, công chúa đã sắp xuất giá, hoàng thượng muốn gặp hắn, sợ rằng sẽ bỏ lỡ giờ lành, chi bằng chờ hắn tống giá trở về rồi mới gặp mặt cũng không trễ?

Đông Chương Đế vừa nghĩ thấy cũng có đạo lý, thế là gật đầu nói:

- Nếu việc hòa thân lần này là do thừa tướng chủ trương thực hiện, việc tống giá cũng do thừa tướng cân nhắc hành sự đi!

- Đa tạ hoàng thượng! Vậy thần xin cáo lui trước!

- Thừa tướng, mời!

Sau đó Hoa thừa tướng lui trước để an bài công việc hòa thân, khi ra ngoài điện lại nghe được lời của Đông Chương Đế nói với chúng đại thần:

- Các vị khanh gia, trẫm dự định 15 ngày sau sẽ tuần hành Dương Châu để thể sát dân tình, ý của các vị thế nào?

Hoa thừa tướng vừa nghe, biết Đông Chương Đế lại mượn việc thể sát dân tình làm lý do để trắng trợn tuần du vui thú, lập tức xoay người lại vào điện, nói:

- Hoàng thượng, thiên tử tuần hành phí tổn rất lớn, hiện giờ quốc khố trống rỗng, vả lại chiến sự Tây vực còn chưa xong, thiên hạ bách tính khó khăn, thực sự không thích hợp để mà tuần hành. Năm đó Tùy Dương Đế ba lần tuần hành Dương Châu thưởng thức quỳnh hoa, khiến cho dân chúng lầm than, đến nỗi Đại Tùy bị diệt, hoàng thượng nên lấy điều đó mà làm gương. Thần còn nghe nói hoàng thượng chuẩn bị dốc tài lực quốc khố nhằm kiến tạo một tòa Lộc Linh đài, thần nghe, Trụ xây Lộc đài bị mất Thương, Kiệt xây Linh đài mất Hạ, hoàng thượng nay xây Lộc Linh đài, e là sẽ cách Kiệt Trụ không xa, thần liều chết can gián!

Những đại thần phía dưới vừa nghe Hoa thừa tướng lại dùng Kiệt Trụ tới để ám chỉ hoàng thượng, không dám thầm toát mồ hôi thay lão!

Đông Chương Đế nhìn thẳng Hoa thừa tướng, sắc mặt âm tình bất định, trên đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ!

Nghiêm Hao sau khi quan sát sắc mặt của Đông Chương Đế mới nói:

- Lời ấy của thừa tướng sai rồi! Thiên tử tuần hành chính là biểu lộ sự nhân đức của thiên tử với tứ phương, cho thấy sự uy nghi của thiên tử với bát cực, để cho thần dân thiên hạ biết được uy đức của hoàng thượng, thực sự ắt không thể thiếu! Về phần kiến đài cao, cái đó từ xưa đã có, thánh hiền thời cổ thường đăng cao để quan sát vân khí, định cát hung, Hoàng thượng xây Lộc Linh đài là noi theo thánh hiền, nhằm xem thiên tượng, xu cát tị hung, chẳng lẽ không nên ư? Động thái này của Hoàng thượng trên noi theo thiên ý, dưới thuận lê dân, thừa tướng có thể nào so sánh việc này của hoàng thượng với Kiệt Trụ được?

Những đại thần phía dưới lập tức vang lên tiếng phụ họa không dứt.

Đông Chương Đế nói:

- Thừa tướng, việc tống giá trẫm đã cho khanh quyết định, việc tuần hành thừa tướng chẳng lẽ cũng muốn cản trở?

- Hoàng thượng...

- Thừa tướng không cần nhiều lời! Thái sư, khanh lập tức sai người đặt mua thuyền rồng, hạ lệnh châu huyện bên trong 300 dặm chuẩn bị hiến thực!

- Thần -- tuân chỉ!

Nghiêm Hao khom người nói.

Hoa thừa tướng vừa tức giận lại bất đắc dĩ, chỉ có thở dài, bước thẳng ra khỏi điện.

Thừa tướng vừa đi, việc tuần hành đã rất dễ thương nghị, hoàng thượng sau khi thương nghị một lúc với thái sư, lại hỏi:

- Thái sư, việc Lộc Linh tiến triển thế nào rồi?

Nghiêm Hao vội vàng nói:

- Hoàng thượng yên tâm, thần đã sai người thiết kế xong kiểu dáng, chỉ chờ hoàng thượng xem qua thôi!

- Tốt! Mau mang bản vẽ lên đây cho trẫm xem!

- Tuân chỉ!

Nghiêm thái sư lập tức lấy ra từ trong ống tay áo một quyển bản vẽ rồi trình lên!

***

Lại nói Sở Phong sáng sớm thức dậy, Hoa Kinh, Hoa Tuấn đã đợi ở bên ngoài, trong tay đang cầm một bộ khôi giáp lóng lánh ánh vàng. Hai người vừa thấy Sở Phong liền dâng lên khôi giáp, nói:

- Sở huynh, khôi giáp này là thừa tướng cố ý sai người chế tạo cho huynh, Sở huynh thử xem có vừa người hay không?

Sở Phong cảm thấy rất thú vị nên lập tức mặc vào, không ngờ rất vừa người. Thân hình của hắn vốn thon dài cao thẳng, lại mặc thêm một bộ khôi giáp, thực sự là uy phong lẫm lẫm, nghiễm nhiên có dáng dấp của một đại tướng quân!

Thấy Lan Đình đang bước đến, Sở Phong bước lên phía trước hỏi:

- Y Tử cô nương, cô thấy hình dáng lúc này của ta thế nào?

Lan Đình quan sát Sở Phong, kinh ngạc nói:

- Sở công tử thật rất có dáng của một vị đại tướng quân!

- Thật sao?

Sở Phong nghe Lan Đình khen mình thì rất vui vẻ, nhưng khi vừa nghĩ đến sắp phải chia cách với Lan Đình thì lại ngước mặt nhìn nàng.

Hoa Kinh nói:

- Sở huynh, thời gian không còn sớm, ngựa đã được chuẩn bị xong rồi!

Sở Phong đi ra ngoài phủ Thừa tướng, Lan Đình cũng tiễn đến tận ngoài phủ, trước cửa quả nhiên đã chuẩn bị sẵn ba con ngựa cao to, một con trong đó đặc biệt hùng tráng uy vũ, Sở Phong liền nhảy lên, Hoa Kinh Hoa Tuấn cũng nhảy lên hai con ngựa khác.

Sở Phong quay đầu lại nhìn Lan Đình:

- Y Tử, tôi đi đây, cô...cẩn thận bảo trọng!

Lan Đình cũng nhìn hắn:

- Công tử yên tâm, công tử đi đường cũng phải cẩn thận!

Trong giọng điệu hai người đều lộ ra ý không nỡ.

Sở Phong kẹp lấy bụng ngựa, cùng Hoa Kinh, Hoa Kinh giục ngựa chạy đi!

Ba người rất nhanh đi tới trước cấm cung, đứng chờ đội ngũ tống giá công chúa xuất cung.

Cửa cung mở ra, hai đội binh sĩ bao quanh một chiếc xe ngựa to từ từ đi ra. Xe ngựa do bốn con tuấn mã kéo, xung quanh giăng đầy vải tơ lụa, trông hết sức lộng lẫy, hiển nhiên công chúa đang an vị ở bên trong. Cửa sổ xe được che bằng vải mành nên nhìn không thấy bên trong.

Vương Nguyên một thân quan phục, là sứ giả lần này nên cũng cưỡi một con ngựa cao to đi đến.

Hoa thừa tướng đi tới, Sở Phong và Vương Nguyên vội vàng xuống ngựa hành lễ, Hoa thừa tướng giới thiệu cho Sở Phong và Vương Nguyên:

- Vương thượng thư, vị này chính là tướng quân tống giá Sở tướng quân, vị này chính là sứ giả hòa thân Vương thượng thư. Dọc theo đường đi, hoàn toàn nhờ vào hai vị bảo hộ an toàn cho công chúa!

- Thừa tướng yên tâm, chúng tôi nhất định gắng sức bảo vệ công chúa chu toàn!

Sở Phong và Vương Nguyên hành lễ xong, Sở Phong phát giác Vương Nguyên hào hoa phong nhã, khắp người toàn là dáng vẻ thư sinh, hễ mở miệng là nói quy củ lễ tiết, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: thảo nào thừa tướng muốn tìm một tướng quân tống giá, người này quả thật chỉ thích hợp làm Lễ bộ Thượng thư!

Hoa thừa tướng lại giao một phong thư cho Sở Phong, nói:

- Sở tướng quân, đây là thư nhà lão phu đưa cho con trai Hoa Anh, khi Sở tướng quân đến chỗ của đại quân Tây chinh, xin chuyển giao giúp cho nó!

Sở Phong cầm lấy bức thư, nói:

- Thừa tướng yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giao thư tận tay Hoa nguyên soái!

- Được! Lão phu cũng không trì hoãn Sở tướng quân khởi hành, Sở tướng quân, mời!

Sở Phong phi thân lên ngựa, Hoa Kinh, Hoa Tuấn cũng phi thân lên ngựa, Sở Phong ngạc nhiên nói:

- Kinh huynh, Tuấn huynh cũng đi tống giá hả?

- Đúng vậy! Thừa tướng lệnh chúng tôi làm phó tướng cho Sở huynh, tiện đường chiếu ứng!

Sở Phong đại hỉ nói:

- Có hai vị làm bạn, trên đường cũng không thấy buồn chán, chúng ta khởi hành thôi!

Nói xong giục tuấn mã mở đường chạy trước, đoàn người cũng theo chân hắn bước trên con đường hòa thân!

-Hết Quyển 17-

Quyển 18: Hòa Thân Chi Lộ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio