Tại Yên Thúy môn, Dao Cơ bước nhanh đi vào đại đường rồi nói với Huyền Mộng Cơ:
- Môn chủ, tông chủ Ma Thần tông đến đây bái kiến!
- Rốt cuộc hắn cũng đến!
Huyền Mộng Cơ tự mình ra ngoài đón, vừa thấy Lãnh Mộc Nhất Tôn, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
- Không biết tông chủ đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, mời!
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, không nói gì.
Hai người đi vào và ngồi trong đại đường, Dao Cơ lập tức dâng trà. Lãnh Mộc Nhất Tôn hớp một ngụm, Huyền Mộng Cơ nói:
- Không biết lá thông Quảng An này có hợp khẩu vị với tông chủ?
Lãnh Mộc Nhất Tôn không lên tiếng, lại khẽ hớp một ngụm.
- Lá thông Quảng An sinh ra ở thác Long vùng Quảng An, màu sắc xanh đậm, mùi cam thuần, lại dùng thần thủy trên Yên Thúy sơn chúng tôi pha, có thể nói 'tám phần trà gặp mười phần nước, trà cũng thành mười phần'...
Huyền Mộng Cơ lại thao thao bất tuyệt nói về trà, Lãnh Mộc Nhất Tôn thì mặt tỉnh bơ, từ đầu chí cuối chưa nói qua một câu. Huyền Mộng Cơ đột nhiên cảm thấy đáy lòng phát lạnh, biết không thể nói tiếp nữa, thoáng chốc im lặng.
Đại đường nhất thời yên lặng, Dao Cơ đứng ở ngoài đại đường mà tim cũng nhảy lên "thình thịch", lòng bàn tay đã rịn ra mồ hôi. Cuối cùng ả cũng hiểu vì sao ngày đó Lãnh Mộc Nhất Tôn ngồi ở trên Khốn Hồn y, Huyền Mộng Cơ vẫn không dám ấn cơ quan!
Huyền Mộng Cơ gượng cười và nói:
- Không biết chuyện gì mà tông chủ phải tự mình đến đây?
Lãnh Mộc Nhất Tôn rốt cuộc mở miệng, thanh âm rất nhạt:
- Ta muốn hỏi một câu, việc hòa thân công chúa, môn chủ có xuất thủ hay không?
Huyền Mộng Cơ cười nói:
- Hòa thân công chúa chỉ có mấy trăm binh sĩ hộ tống, cho dù có thêm một Sở Phong, một đầu ngón tay của tông chủ cũng có thể khiến chúng hôi phi yên diệt, Yên Thúy môn chúng tôi sao dám nhúng tay vào việc của tông chủ?
- Nếu nói như thế, môn chủ dự định khoanh tay đứng nhìn hả?
Thanh âm của Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn rất nhạt, nước trà ở ly trong tay đột nhiên như vòng xoáy bắt đầu lưu chuyển, hơi nóng tỏa ra trên ly trà không ngờ bị vây ở miệng ly, không thể bốc lên một tia.
Huyền Mộng Cơ rùng mình, lập tức cười to "ha ha" và nói:
- Tông chủ tự mình đến đây, Yên Thúy môn ta sao dám khoanh tay đứng nhìn. Ngày tông chủ động thủ ta sẽ đích thân xuất hiện ở bên người tông chủ!
- Được! Ta sẽ không làm phiền môn chủ nữa, cáo từ!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhẹ nhàng buông chén trà xuống và xoay người đi ra khỏi đại đường.
Ly trà vừa buông xuống, nước trà trong ly vốn đang xoay tròn rất nhanh đột nhiên trong nháy mắt khôi phục vẻ yên ả, hơi nóng trong miệng ly cũng theo đó mà tản đi.
***
Lại nói đoàn người công chúa bất giác đã gần đến Ngọc Môn quan, xung quanh bao la là cát vàng, một khung cảnh tiêu điều hoang vu, Sở Phong đang ở bên cạnh xe ngựa, chợt công chúa hỏi:
- Sở tướng quân, bên ngoài gió Bắc rền vang, cát vàng cuộn bay, đã sắp tới Ngọc Môn quan rồi hả?
- Ừm! - Sở Phong đáp.
Công chúa lại nói:
- Phía trước là một mảnh hoang vắng?
Sở Phong trong lòng trầm xuống:
- Chỉ hơi hoang vắng thôi, có thể vực ngoại cũng không phải như vậy đâu...
Hắn cũng không nói gì tiếp, bên trong xe cũng không có truyền ra tiếng công chúa nói nữa.
Vào đêm, đoàn người rốt cuộc đến Ngọc Môn quan, tướng thủ Ngọc Môn quan đương nhiên đích thân khai quan nghênh tiếp, sau đó thu xếp nơi ăn trốn nghỉ cho mọi người.
Đêm đó, Sở Phong nằm ở trên giường, nhưng làm sao cũng không chợp mắt được, ra khỏi Ngọc Môn quan, rất nhanh có thể đến chân núi Thiên Sơn cùng đại quân Tây chinh hội hợp, công chúa cũng sẽ lập tức bị đưa vào trong quân tộc Hung nô, mang qua vực ngoại.
"Phía trước là một mảnh hoang vắng?" Trong đầu Sở Phong cứ quanh quẩn mãi câu nói lộ ra nỗi u oán này của công chúa.
Mấy ngày liền sớm chiều ở chung, hắn đã nhìn ra vị công chúa hòa thân này tuyệt không giống như những công chúa ở lâu trong cung, nuông chiều từ bé, tâm tư nàng tỉ mỉ, thân thiện thông minh, vả lại rất có chủ kiến, đáng tiếc thủy chung phải theo số mệnh an bài, hòa thân vực ngoại. Mặc dù nàng là công chúa Đông Thổ cao quý, một khi rời khỏi Trung Nguyên, gả vào tộc Hung nô, sợ rằng ngay cả cơ thiếp cũng không bằng, huống hồ cho dù may mắn được sủng ái, cũng khó tránh khỏi xương cốt tha hương, mộ phần lẻ loi nơi hoang mạc.
Đột nhiên hắn nhớ tới những lời nói của nữ tử che mặt trước mộ Chiêu Quân đêm đó, nghĩ đến nỗi cay đắng của Vương Chiêu Quân sau khi biên cương xa xôi, trong lòng không hiểu sao thấy đau xót, là hắn đang thương hại, đồng tình với công chúa, hay là quyến luyến đây, chính hắn cũng không thể phân rõ, hắn chỉ cảm thấy mình đối với vị công chúa này dần dần có một loại tình cảm không nỡ.
Hắn lại nghĩ tới những lời của Phượng tỷ từng nói:
- Ngay cả nội bộ tộc Hung nô cũng có người một lòng muốn dồn công chúa vào chỗ chết, cho dù công chúa bình an đến được Tây Vực, cũng không nhất định có mệnh tới vực ngoại thành thân cùng Thiền Vu!
Nếu như lời của Phượng tỷ nói là thật, mình một đường tiễn nàng hòa thân, há không phải là tự tay đẩy nàng vào biển lửa hay sao?
Sở Phong ra khỏi phòng, ánh trăng đêm nay cũng rất ảm đạm, thậm chí còn ảm đạm hơn cả ánh trăng đêm đó ở Trường An. Hắn đi tới giữa sân, không ngờ nhìn thấy một bóng dáng cô đơn đang nhìn lên hư không ở phương đông, bóng dáng lẻ loi, có vẻ nhu nhược mà bất lực.
- Công chúa!
Sở Phong khẽ gọi, giọng cơ hồ đã hơi khàn khàn.
Công chúa xoay người lại, vòng châu ngọc buông xuống từ Phượng Ngọc quan trên đầu vẫn che khuất dung nhan của nàng.
- Tướng quân cũng ngủ không được hả?
- Tôi...
Sở Phong không biết nên nói gì, bèn hỏi:
- Công chúa đang nhìn gì vậy?
- Ta muốn nhìn ánh trăng quan nội một lần cuối cùng, đáng tiếc ánh trăng đêm nay không sáng lắm, rất mờ!
Sở Phong trong lòng run lên, một khi xuất quan, có thể nàng sẽ không còn cơ hội để mà nhìn ánh trăng quan nội một lần nào nữa.
- Hình như tướng quân có tâm sự?
- Chẳng phải công chúa cũng đang lòng đầy ưu tư đó sao?
Công chúa nhẹ nhàng cất bước, bồi hồi dưới bóng cây, đoạn nàng nói:
- Người nói ngoài Ngọc Môn quan cát vàng nghìn dặm, một mảnh hoang vắng, quả thực là như thế, 'Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan'*, ngay cả gió xuân cũng không lọt ra ngoài được, sao không khiến lòng người bi thương?
Sở Phong cũng tiến tới dưới bóng cây đu đưa, nói:
- Công chúa có trách tôi đã đưa cô vào...
Công chúa khẽ cười:
- Đây là chức trách của tướng quân, ta vốn chính là công chúa hòa thân, vả lại dọc theo đường đi cũng may nhờ có tướng quân bảo vệ, còn thường xuyên cùng ta chơi cờ giải buồn, là ta nên cảm kích tướng quân mới phải!
- Công chúa...
- Được rồi, tướng quân có tâm sự gì, có thể nói ra được không?
- Tôi... nhớ tới một người, cô ấy ở ngay tại Thiên Sơn!
- Tướng quân lập tức sẽ đến Thiên Sơn, đến lúc đó không phải có thể gặp mặt rồi sao?
- Tôi chỉ biết cô ấy ở ngay Thiên Sơn, lại không biết cô ấy ở nơi nào? - Trong giọng nói lộ vẻ phiền muộn.
Công chúa nói:
- Người mà tướng quân nói, chắc là ý trung nhân của tướng quân?
Sở Phong yên lặng gật đầu, công chúa buồn bã nói:
- Tới cùng tướng quân còn biết ý trung nhân đang ở phương nào, còn ta thì... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sở Phong ngẩn ra:
- Chẳng lẽ công chúa đã có ý trung nhân?
- Bỏ đi, đã không có ngày gặp lại, ngay cả cái tên của hắn ta cũng không biết.
Sở Phong hơi khó hiểu, công chúa lại nói:
- Tướng quân lòng mang nhân hậu, nhất định có được 'hữu tình nhân chung thành quyến chúc'!(người có tình sẽ được sống chung một nhà)
Trong lòng Sở Phong lại run lên, nàng than thở cho số phận của mình, nhưng hy vọng người khác hữu tình nhân chung thành quyến chúc, chính như thừa tướng nói, nàng thật là một vị công chúa thông tuệ lương thiện.
Sở Phong nói:
- Công chúa, thừa dịp hãy còn ánh trăng, không bằng chúng ta như lần trước đánh một ván cờ, thế nào?
Công chúa nói:
- Lần này chúng ta sẽ không đấu cờ, để ta cùng Sở tướng quân đối ẩm mấy ly!
***
(*)Bài thơ [Xuất tái (Lương Châu từ)] của Vương Chi Hoán
Hoàng hà viễn thướng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương địch hà tu oán dương liễu
Xuân phong bất độ Ngọc môn quan
Dịch thơ(Tương Như)
Ra ải (Khúc Lương Châu)
Hoàng Hà, mây trắng liền nhau
Thành côi một mảnh, núi cao tiếp trời
Thổi chi "Chiết liễu" sáo ơi
Gió xuân đâu lọt ra ngoài Ngọc Môn.