Sở Phong và công chúa đi nửa ngày ở trên núi, nhưng vẫn chưa tìm ra đường xuống núi, mắt thấy trời đã gần tối, Sở Phong nói:
- Công chúa, xem ra đêm nay chúng ta phải ngủ lại trên núi rồi!
Công chúa mỉm cười nói:
- Cũng không sao, ta vẫn chưa thử qua ngủ trên đỉnh núi là thế nào.
Sở Phong thấy công chúa cũng không ngại, cũng thoáng yên lòng.
Hai người lại đi một lúc, vẫn tìm không được sơn đạo, trời thì đã tối, vả lại đột nhiên trở lạnh, còn nương theo tiếng gió rét vù vù.
Y phục chống lạnh của công chúa đều đặt ở trong thùng xe, trong lúc vội vàng trên người chỉ mặc một bộ y bào màu trắng thuần, có phần đơn bạc, trong cơn gió lạnh không ngừng run lên.
Hiện tại đã là mùa đông giá rét, lại ở gần Thiên Sơn, ban ngày thì còn đỡ, vừa đến ban đêm, gió lạnh đến thấu xương, hơi lạnh thấm vào người, thân thể công chúa mảnh mai thì làm sao chống đỡ được!
Sở Phong vội vàng tìm một chỗ cản gió, lại tìm chút củi đốt, nhóm lên một đống lửa để sưởi ấm, sau đó lại bắt vài con thú rừng, cắm lên hai cái chạng, vừa nướng vừa nói:
- Công chúa có lộc ăn rồi, công phu nướng của tôi có thể là thiên hạ nhất tuyệt, có một không hai, không cần bất cứ gia vị gì cũng có thể nướng ra ngọt chua đắng cay đấy!
- Thật sao?
Công chúa kinh ngạc mà mở to hai mắt.
- Đương nhiên!
Sở Phong đắc ý mà giở hai nhánh cây trong tay.
Công chúa thấy hắn nướng rất lý thú, nhịn không được nói:
- Sở tướng quân, để cho ta thử xem sao?
Sở Phong cười nói:
- Thường ngày công chúa ở thâm cung, nhất định chưa nướng thử qua, sẽ rất thú vị đấy.
Nói rồi đưa một nhánh cây cho nàng.
Công chúa tiếp nhận, cũng học theo cách của Sở Phong mà chuyển động nhánh cây để nướng.
Sở Phong thấy công chúa học theo mình, tròng mắt láo liên, thế là chuyển nhánh cây trong tay qua trái, công chúa liền chuyển nhánh cây trong tay mình qua trái theo, Sở Phong lại chuyển nhánh cây qua phải, công chúa cũng chuyển nhánh cây qua phải, tiếp theo Sở Phong chuyển liên tục nhánh cây chợt trái chợt phải, công chúa học không kịp, trợn mắt nhìn sang Sở Phong, lại thấy khóe miệng Sở Phong hiện ra tia cười giảo hoạt, bèn nói:
- Thì ra ngươi đang trêu ta?
Sở Phong cười nói:
- Công chúa sẽ không kéo tôi đi chém đầu đấy chứ?
Công chúa không lên tiếng, mà khẽ thở dài.
Sở Phong nói:
- Thật không ngờ công chúa hòa thân lại là cô?
Công chúa nói:
- Ta cũng không ngờ tống giá tướng quân lại là ngươi!
- Sớm biết là công chúa, ngày đó tại Đại Đồng tôi cũng không dám nói như thế kia!
- Tuy là lời nói đùa nhưng cũng là hảo ý, chỉ là bài thuốc kia thực sự không dễ sắc chút nào!
Hai người đều bật cười.
Sở Phong nói:
- Đúng rồi, công chúa, đêm đó vì sao cô lại ở Thanh trủng của Chiêu Quân vậy?
Công chúa nói:
- Ngày ấy là ngày giỗ của Vương Chiêu Quân, ta nghĩ đến sẽ giống như nàng, viễn giá tái ngoại, nhất thời thương cảm nên lén ra ngoài doanh trướng, đến Thanh trủng tưởng nhớ một chút, không ngờ gặp phải ngươi!
Sở Phong nói:
- Thảo nào Vương đại nhân ba lần đến thỉnh an công chúa, cung nữ đều nói công chúa vẫn còn đang ngủ say, thiếu chút nữa ta đã xông vào trong rồi!
Công chúa cười cười và nói:
- Lúc đó ta còn chưa có về kịp!
Sở Phong cười nói:
- Công chúa cũng thực sự là gan!
Công chúa nói:
- Đêm đó quả thực ta cũng gan thật, trước đây bất kể đi đâu đều có Tiểu Thanh đi cùng...
- Tiểu Thanh? Đúng rồi, sao công chúa không có dẫn Tiểu Thanh đi theo?
- Lúc xuất phát ta đã đuổi cổ đi rồi!
- Hả?
Sở Phong khó hiểu:
- Vì sao? Có cô ấy làm bạn, công chúa tại vực ngoại cũng không đến mức lẻ loi hiu quạnh mà?
Công chúa nói:
- Tướng quân là người trong giang hồ, đương nhiên không biết. Phàm là vương hầu gả con gái, nha hoàn thị nữ đi theo cũng tất thành của hồi môn, vô danh vô phận, cơ thiếp nô bộc còn không bằng, chỉ biết mặc cho người bài bố lăng nhục. Ta không muốn thấy Tiểu Thanh phải như vậy!
Sở Phong lặng lẽ chốc lát mới nói:
- Cô không muốn hòa thân vực ngoại?
Công chúa giọng buồn bã:
- Trong thiên hạ lại có vị công chúa nào chân chính nguyện ý hòa thân đâu?
Sở Phong nhớ tới những lời trước Thanh trủng lần trước của nàng, nhất thời trầm mặc.
Công chúa đột nhiên hỏi:
- Ngươi không phải cùng vị nữ đại phu kia tại Đại Đồng hành y sao, sao lại lên làm tống giá tướng quân rồi?
Sở Phong cười, nói:
- Nói đến thực sự ngẫu nhiên!
Thế là kể lại việc mình cùng Lan Đình đến kinh thành, xé xuống bố cáo của phủ Thừa tướng chữa bệnh cho thừa tướng phu nhân, sau đó thừa tướng khẩn cầu mình hộ tống công chúa hòa thân.
Công chúa nói:
- Thừa tướng là nguyên lão tam triều, lòng mang thiên hạ thương sinh, trung thành và tận tâm, đáng tiếc không được minh quân. Quân chủ tam triều, một đời ngu ngốc hơn một đời, nếu không có thừa tướng nỗ lực chu toàn, từ lâu Đông Thổ đã sụp đổ, họa loạn đã nổi lên bốn phía.
Sở Phong kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ nàng lại sẽ nói ra những lời như vậy.
Công chúa lại nói:
- Hiện nay họa loạn bốn phía, thiên hạ ly tâm, cho dù thừa tướng có dốc hết tâm huyết, sợ rằng cũng khó mà ngăn cơn sóng dữ, hy vọng lần này ta hòa thân, có thể tranh chút cơ hội thở dốc cho Đông Thổ!
Sở Phong trong lòng kịch chấn, có thể nàng đã sớm đoán được cuộc sống thảm đạm của mình sau khi hòa thân vực ngoại, tuy nhiên vẫn gánh vác sứ mệnh hòa thân, lặng lẽ tiếp nhận tất cả. Suốt một đường đánh cờ, tranh chấp, đối ẩm, Múa rối bóng bàn tay, đàn hát, chẳng qua là vì che giấu nỗi buồn phiền trong lòng mình, cũng là bất đắc dĩ!
Trong không khí đột nhiên truyền đến mùi khét khét, công chúa "A" một tiếng, vội rút nhánh cây lại, con thú trên nhánh cây đã bị cháy mất một mảng.
- Làm sao bây giờ?
Công chúa nhìn Sở Phong và nói:
- Công phu nướng của ngươi thiên hạ nhất tuyệt, có thể nướng cái bị cháy này thành không cháy không?
Sở Phong thất thanh bật cười:
- Tôi không có bổn sự này, nhưng tôi có thể ăn chỗ bị cháy vào bụng!
Nói rồi cầm lấy nhành cây của công chúa, rồi đưa nhánh của mình cho nàng.
Công chúa tiếp nhận, thấy con thú Sở Phong nướng vàng óng thơm nức,, không khỏi khen:
- Hảo thủ nghệ!
Sở Phong nói:
- Chỉ là trò thô tục, đâu thể sánh với cao đường mĩ vị, công chúa đừng chê cười!
Công chúa nói:
- Sở tướng quân cùng ta trải qua sinh tử, khi nói chuyện cũng đừng dùng lời khách khí như vậy. Truyện Sắc Hiệp -
Sở Phong ngẩn ra, cười nói:
- Vậy công chúa cũng đừng cứ gọi tôi là tướng quân, tới cùng thì cũng không có cái khiếu làm tướng quân, huống hồ hiện tại ngay cả khôi giáp cũng không có!
- Vậy thì ta gọi Sở công tử nhé!
Đêm đó, trên núi trở nên đặc biệt lạnh lẽo, còn có tuyết rơi lả tả, Sở Phong lại tìm kiếm thêm củi, nhóm lên cho lửa cháy hừng hực. Công chúa nằm tựa lên một khối đá bên cạnh đống lửa, nhưng vẫn lạnh run không ngớt.
Sở Phong cởi ra trường sam màu xanh và đưa cho công chúa:
- Công chúa không chê thì tạm thời mặc vào đi, tôi là người tập võ nên không có sợ lạnh!
Công chúa đã lạnh đến không chịu nổi, cũng không tính toán, cầm lấy trường sam phủ lên người, cuối cùng cũng thoáng chút ấm áp. Dọc đường nàng chịu đủ sợ hãi, vừa rồi ở trong hang động lại bị chấn kinh, hơn nữa đã đi trên sơn đạo cả nửa ngày, thể xác và tinh thần rất mệt mỏi, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ say.
Đêm khuya, tuyết càng rơi nhiều hơn, hàn khí cứ thế ập vào người, bên tai Sở Phong vang lên tiếng lạnh run lên bần bật, hắn mở mắt ra, trong ánh lửa chỉ thấy công chúa đang nằm tựa ở phiến đá, nhắm hai mắt, cả người co rúm lại không ngừng run rẩy, đôi môi run run, trông rất đáng thương.
Thân thể nàng phong phanh, phiến đá cũng lạnh lẽo, tuyết rơi rất dày, cho dù ngọn lửa có chạy mạnh cũng không thể chống đỡ được!
Sở Phong thương xót trong lòng, hắn đi qua rồi nhẹ nhàng ngồi ở bên người công chúa, ôm lấy công chúa tựa lên người mình, sau đó cầm lấy đôi tay đã bị đông cứng của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong mông lung công chúa cảm thấy có hai dòng nước ấm truyền vào từ lòng bàn tay của mình, cả người tức thì ấm áp dễ chịu, hàn ý lập tức tiêu tán. Nàng mở mắt ra, đột nhiên thấy mình đang nằm tựa ở trong lòng Sở Phong, giật mình nói:
- Sở công tử...
Đang muốn vùng vẫy đứng dậy, Sở Phong đã nói:
- Đừng nhúc nhích, công chúa không chịu nổi cái lạnh này đâu!
Công chúa quả nhiên không động đậy nữa, lẳng lặng nằm ở trong lòng Sở Phong, cảm thấy vô cùng ấm áp.