Dưới màn đêm, Sở Phong và Bàn Phi Phượng ôm nhau ngồi ở bên doanh trại, từ sau Vân Mộng trạch, chớp mắt đã mấy tháng, hôm nay đột nhiên được gặp lại, sao không thân mật.
- Tiểu tử thối, thời gian ta không có ở bên, ngươi có lúc nào cũng nghĩ đến người ta hay không?
- Có! Mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ!
- Gạt người!
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Vậy vì sao bây giờ mới đến Thiên Sơn tìm người ta?
Sở Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Phi Phượng, muội không biết đấy thôi, sau khi muội đi rồi ta bị truy sát suốt, đánh cho thật khốn khổ!
Bàn Phi Phượng nói:
- Ngươi còn nhớ rõ đã từng đáp ứng ta ba chuyện không? Thứ nhất, mọi chuyện không được cậy mạnh!
Sở Phong oan uổng nói:
- Phi Phượng, ta không cậy mạnh, là họ liên tiếp truy sát ta mà!
- Thứ hai, không được dẻo mép với người khác, nhất là con gái!
- Ta... ta đã rất khắc chế... - Sở Phong đã nói hơi giả dối.
- Thứ ba, trong lòng chỉ có thể có ta, không được có những người khác!
- Ta...
Sở Phong không dám tranh biện, đây là điểm mà hắn phụ Bàn Phi Phượng nhất.
- Hừ! Hiện tại trong lòng ngươi chỉ chứa Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ, nào còn chỗ cho người ta nữa?
- Không! Phi Phượng, trong lòng ta vẫn đều có muội mà!
- Thật không, vậy nếu như ta bảo ngươi quên Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ, ngươi có đáp ứng không?
Sở Phong thoáng cứng đờ, thẫn thờ nhìn Bàn Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:
- Bỏ đi, chỉ biết ngươi sẽ không đáp ứng! Ta hỏi ngươi, ngoại trừ Trích Tiên Tử và Thiên Ma Nữ, trong lòng ngươi còn có cô nào nữa không?
- Không có!
- Thực sự không có?
- Thực sự không có!
Bàn Phi Phượng như cười như không nói:
- Không phải chứ, ta nghe nói ngươi và Thượng Quan Y Tử dưới Thái Sơn hợp lực trị ôn dịch cho thôn dân, còn cùng cô ta một đường nhập Thục?
Sở Phong liền nói:
- Đó là... cô ấy phải giúp ta trị bệnh đau ngực!
- Bệnh đau ngực?
- Đúng vậy, trong ngực ta đôi khi không rõ tại sao sẽ đau, rất nghiêm trọng đấy, có một lần thiếu chút nữa đã đau đến chết!
Sở Phong thương cảm nói.
- Hừ! Đừng giả bộ thương cảm!
- Thật mà Phi Phượng!
- A, thực sao, để ta xem!
Bàn Phi Phượng nắm lấy tay thọi lên ngực Sở Phong một đấm, Sở Phong tức thì "ai ui!" vô cùng khoa trương hô to, hù cho đám binh sĩ đang nhìn lén từ đằng xa giật cả mình.
Bàn Phi Phượng khì cười:
- Xem ra thực sự là rất đau, có cần người ta giúp ngươi xoa không?
- Cần cần! - Sở Phong đương nhiên mừng húm.
- Bụp!
Bàn Phi Phượng lại tặng cho hắn một đấm lên ngực:
- Biết là ngươi gạt người!
Sở Phong nắm lấy hai bàn tay nàng và nói:
- Phi Phượng, muội cứ đấm đi, đấm mạnh lên, cho dù đấm nát tim ta cũng cam tâm tình nguyện!
- Mồm mép láu lỉnh!
Bàn Phi Phượng miệng thì nói như vậy, nhưng cứ mặc cho Sở Phong nắm lấy hai nắm tay mình.
Sở Phong nhìn thẳng hai mắt nàng và thâm tình nói:
- Phi Phượng, ta rất nhớ muội, rất muốn nghe muội gọi ta là tiểu tử thối, rất muốn nhìn muội trừng mắt với ta, rất muốn nhìn muội bĩu môi với ta, là thật đó Phi Phượng!
Hai người tại Vân Mộng trạch nhiều lần trải qua sinh tử, sao lại không biết tâm ý đối phương. Bàn Phi Phượng tựa đầu gối lên ngực Sở Phong và nói:
- Ngươi chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt người ta thôi!
Hai người quấn lấy triền miên, Bàn Phi Phượng dụi ngón tay lên thái dương Sở Phong rồi nói:
- Tiểu tử thối, ngươi cũng thật to gan, dám đảm đương tống giá tướng quân, cũng không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng!
Sở Phong nói:
- Ta cũng bị người ta làm khó thôi mà!
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:
- Hứ! Mỗi ngày cùng một công chúa như hoa như ngọc đương nhiên làm khó ngươi rồi, ngươi làm tống giá tướng quân nhất định rất hả hê chứ gì?
Sở Phong ủy khuất nói:
- Phi Phượng, muội không biết trên đường nguy hiểm cỡ nào đâu, Mông Cổ này, tộc Hồi này, Mật Tạng này, Đại Lý gì gì đó các kiểu chặn đường giết ta, tại Thập cửu chiết cốc nhá, Ma Thần tông, Huyết Ảnh lâu, Thần Phong môn, còn cả Yên Thúy môn cũng tới, thiếu chút nữa ta đã bị rơi xuống dốc núi rồi, muội cũng không chịu tới giúp ta một tay!
- Ai nói ta không tới?
- Muội có đến hả?
- Ta chỉ chậm có một bước!
- Này Phi Phượng, cứu người như cứu hoả, phải cấp tốc chứ, sao muội có thể tới trễ như vậy!
Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:
- Ta ở trước Thần điện trên đỉnh Thác Mộc Nhĩ thủ hộ Thánh hỏa, vừa nghe ngươi sắp đi qua Thập cửu chiết cốc liền phi ngựa chạy đi, ngươi biết đỉnh Thác Mộc Nhĩ cách Thập cửu chiết cốc xa bao nhiêu không? Ta ngựa không dừng vó chạy một ngày một đêm, cả một giọt nước còn chưa uống, cổ họng muốn bị khát cháy, nhưng ngươi còn trách người ta đến trễ!
Sở Phong vội ôm chặt lấy eo nàng, dịu dàng thỏ thẻ:
- Phi Phượng, ý của ta không phải như vậy, ta không thấy muội cho nên ảo não mà!
Bàn Phi Phượng nói:
- Ta đi chậm một bước, nhưng cứu được người trong lòng ngươi đó thôi!
Sở Phong nghi hoặc nhìn nàng, Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:
- Thiên Ma Nữ của ngươi thiếu chút nữa rơi vào tay Thanh Bình Quân rồi đấy!
- Hả?
Sở Phong thất kinh:
- Thiên ...Thiên Ma Nữ bị làm sao?
- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? - Bàn Phi Phượng bĩu môi.
- Phi Phượng, muội nói mau đi, cô ấy tới cùng là bị làm sao? - Sở Phong liều mạng lắc lư hai tay Bàn Phi Phượng.
Thế là Bàn Phi Phượng thuật lại việc gặp phải Thiên Ma Nữ, Sở Phong cả kinh nói:
- Cô ấy... bị thương rất nặng hả?
- Rất nặng, còn nôn ra máu nữa!
"Thịch!" Sở Phong nện mạnh một quyền lên một phiến đá:
- Thanh Bình Quân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai mắt hắn đột nhiên lòe ra vẻ hung tàn như dã thú!
Phiến đá từ từ nứt ra từng mảnh, sau đó từng mảnh từng mảnh vỡ vụn.
Lần đầu tiên hắn phẫn nộ như vậy, ngay cả Bàn Phi Phượng cũng bị khiến cho giật mình, buồn bã nói:
- Ngươi yên tâm, cô ấy không có việc gì, ta đã cho cô ấy một viên Tuyết liên đan. Nhưng cô ấy bước đi hình như rất thương tâm, bóng hình đó thực sự rất cô đơn!
Sở Phong cả người cứng đờ, hắn biết Thiên Ma Nữ vì sao thương tâm, bởi vì mình đã lừa dối nàng, mặc dù chỉ là một lời nói dối nho nhỏ lơ đãng, nhưng thường thường lại là trí mạng.
Hắn thẫn thờ nhìn phương xa đen như mực, thân ảnh đơn côi của Thiên Ma Nữ đang độc hành giữa trời đêm hay sao? Trong lòng hắn đau xót, nàng vẫn là một đường âm thầm bảo vệ mình, rồi lại một lần vì mình mà bị thương, hơn nữa lần này còn bị thương tâm.
Nàng tiếp tục đang phiêu bạt sơn lâm ư? Nàng còn có thể tới tìm mình nữa không?
Bỗng nhiên Bàn Phi Phượng đứng lên và nói:
- Ta muốn về Thiên Sơn!
- Phi Phượng, muội...
Sở Phong thẫn thờ nhìn Bàn Phi Phượng, vừa muốn giữ lại nhưng lại không dám giữ, loại tư vị này khó chịu nhường nào thì chỉ có chính hắn biết.
Bàn Phi Phượng biết tâm tư của hắn, hai tay nàng ôm lấy khuôn mặt hắn, nói giọng dịu dàng:
- Sở đại ca, muội chỉ trở về một chuyến thôi, muội sẽ trở lại tìm huynh mà!
- Phi Phượng, đừng đi!
Sở Phong ôm chặt lấy Bàn Phi Phượng, thực sự hắn thấy hơi sợ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Bàn Phi Phượng nói:
- Sở đại ca, ngày mai sau khi huynh đưa tiễn công chúa xong thì đừng có đi, chờ muội trở lại tìm huynh!
Nói xong phi thân nhảy lên Hỏa Vân mã, vung lên kim thương, Hỏa Vân mã như một đám mây đỏ tiêu thất ở trong màn đêm.
Sở Phong nhìn đến thẫn thờ, không ngờ mấy tháng chia lìa, lại không bằng nửa ngày gặp lại.