Huyết Ban báo liên thanh rống giận, nhìn Sở Phong và Bàn Phi Phượng, hai mắt lập lòe hung quang vàng xanh, hữu trảo cào cào lên băng viên trên mặt đất, tiếp theo ngồi xổm xuống, lại muốn vọt người lao tới!
"Cạch!"
Trên người Bàn Phi Phượng bỗng rơi ra một cây mộc trâm, có phần giống như Nga Mi thích, chính là cây mộc trâm ngày đó có được tại Cửu Ngao Thần động!
Nháy mắt Sở Phong cảm thấy cây mộc trâm này có một loại cảm giác quen thuộc rất khó hiểu, thế là cúi người nhặt lên.
Huyết Ban báo đang rống giận muốn lao tới, đột nhiên nó thấy cây mộc trâm trong tay Sở Phong thì đình chỉ gầm rú, thân thể còn chậm rãi lui về phía sau.
Sở Phong vô cùng kinh ngạc, bèn giơ cây mộc trâm bức về hướng Huyết Ban báo, Huyết Ban báo chậm rãi ngồi xổm xuống, nằm sấp trên mặt đất, nhìn mộc trâm, trong miệng không ngừng khẽ hừ "ư ư", hung quang hai mắt chậm rãi tan biến, thậm chí chảy ra nước mắt.
Sở Phong cảm thấy kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Bàn Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng nói:
- Mộc trâm này là của Nga Mi Linh Nữ sư tổ 500 năm trước!
- Nga Mi kỳ nữ tử?
Sở Phong vừa sợ vừa kinh ngạc, Bàn Phi Phượng mới kể lại việc tại Cửu Ngao Thần động, Sở Phong càng cảm thấy kinh ngạc, quay đầu lại nhìn sang Huyết Ban báo và nói:
- Không ngờ 500 năm sau Huyết Ban báo này còn kính nể như vậy đối với một cây mộc trâm của nàng ta, năm đó Nga Mi kỳ nữ tử thực sự là thần uy. Nói như vậy, con Huyết Ban báo này chẳng lẽ đã sống 500 năm?
Bàn Phi Phượng nói:
- Cửu Thần ngao và Huyết Ban báo đều là truyền thuyết của Thiên Sơn, thì ra đều là sự thực. Truyền thuyết Huyết Ban báo trăm năm không dài một thước, con Huyết Ban báo này chiều cao hơn một trượng, sợ rằng không dưới nghìn năm!
Sở Phong thè lưỡi, từ từ đưa mộc trâm tiếp cận Huyết Ban báo, muốn đuổi nó đi, nào ngờ Huyết Ban báo dùng đầu cọ cọ vào mộc trâm, có vẻ vô cùng thân mật, trong miệng kêu "ư ư" liên tục, tựa như thấy người thân cửu biệt gặp lại vậy.
Sở Phong nhịn không được thò tay vỗ lên Huyết Ban báo, không ngờ Huyết Ban báo không có phản kháng, Sở Phong lại vỗ vỗ đầu nó, Huyết Ban báo vẫn không có phản kháng, Sở Phong vui mừng, lại nhẹ nhàng vỗ về nó.
Bàn Phi Phượng thấy vậy thì cảm thấy hiếu kỳ, cũng đi qua, đưa tay vỗ về lông gáy Huyết Ban báo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Công chúa cũng xuống Túc Sương, khiếp đảm đi tới, cũng không dám tới quá gần.
Sở Phong nói:
- Công chúa cũng sờ con báo này đi, nó rất nghe lời!
Công chúa rụt rè nhìn Huyết Ban báo, không dám đưa tay, Sở Phong lại đột nhiên bắt được bàn tay nàng sờ lên đỉnh đầu Huyết Ban báo, công chúa sợ đến kinh hoảng la "a" lên, sắc mặt thoáng tái xanh, bàn tay tựa như bị điện giật liều mạng vùng vẫy muốn rút về, nhưng Sở Phong không bỏ, cầm lấy tay nàng khẽ vỗ về lên đầu Huyết Ban báo.
Công chúa kinh hoàng chỉ chốc lát, thấy Huyết Ban báo quả nhiên để mặc cho mình xoa, chậm rãi ổn định tâm tình, cũng ngồi xổm xuống hiếu kỳ khẽ vỗ về Huyết Ban báo.
Hề hề! Ba người vây quanh Huyết Ban báo, tựa như những đứa trẻ ngươi vỗ đầu, ta kéo cái cổ vỗ về chơi đùa, quả là chơi đến lý thú.
Cái lỗ tai của loài báo thông thường đều tương đối ngắn, Sở Phong thấy con Huyết Ban báo này hai lỗ tai vừa to vừa dài, rất có khí thế, nhịn không được hai tay nắm lấy hai lỗ tai nó xách lên trên.
Bàn Phi Phượng giật mình, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Tiểu tử thối, chọc giận nó thì không dễ chơi đâu!
- Không sợ! Nó rất ngoan!
Sở Phong cứ giựt giựt hai lỗ tai Huyết Ban báo, cảm thấy thú vị, lại còn muốn cưỡi lên nó làm mã kỵ. Hắn thấy mình nghịch con Huyết Ban báo này thế nào thì nó cũng không tức giận, mới lẩm bẩm:
- Nếu như kéo mạnh râu của nó, không biết nó có nổi giận hay không đây!
Nói rồi đưa tay thật nắm lấy chòm râu hai bên miệng Huyết Ban báo kéo ra bên ngoài!
Bàn Phi Phượng bị động tác của Sở Phong khiến cho ngẩn người!
Chòm râu hai bên miệng chính là tối kỵ của dã thú, đừng nói kéo mạnh, coi như là chạm một chút cũng sẽ cuồng tính đại phát, tiểu tử này quả thực không biết sống chết!
Tuy nhiên Huyết Ban báo vẫn không phát giận, Sở Phong giựt giựt râu mép hai bên miệng nó, cảm thấy vô cùng thú vị, môi hai bên miệng Huyết Ban báo cũng bị nhếch lên, lộ ra bốn cái răng nhọn như dùi thép.
Sở Phong nhìn bốn cái răng nanh, hình như đang suy nghĩ cái gì.
Bàn Phi Phượng vừa nhìn vẻ mặt của hắn, thầm nghĩ: tiểu tử này chắc không phải là muốn nhổ răng của Huyết Ban báo đấy chứ!
Nàng đang nghĩ ngợi, Sở Phong đã vươn hai ngón tay cầm lấy một cái răng, hù cho Bàn Phi Phượng sợ quá phải vỗ đét lên ngón tay hắn, quát:
- Tiểu tử thối, có phải muốn chọc giận nó thì ngươi mới an tâm không hả!
Sở Phong chỉ phải thu ngón tay về, nhìn mộc trâm trong tay và nói:
- Phi Phượng, mộc trâm này muội cho ta được không?
Phi Phượng bĩu môi:
- Ngươi thích thì cứ cầm đi! Vốn ta muốn trả nó lại cho chưởng môn Nga Mi, nhưng cô ta lén lút lên Thiên Sơn chúng ta, ta sẽ không cho cô ta nữa!
- A? Vô Trần xông lên Thiên Sơn?
- Hừ! Cô ta còn muốn trộm Thánh hỏa ở thần điện chúng ta!
- Thánh hỏa thần điện?
- Chính là Thánh hỏa cháy trong tế điện, quan hệ đến toàn bộ Phi Phượng tộc chúng ta!
- Vì sao Vô Trần muốn lén lên thần điện?
- Ai biết! Chắc muốn nhìn Thánh hỏa!
- Vì sao Vô Trần muốn nhìn Thánh hỏa?
Bàn Phi Phượng tức giận:
- Sao ta biết được? Có lẽ cô ta ở núi Nga Mi quá lâu nên thấy buồn bực, cho nên đi tới Thiên Sơn coi Thánh hỏa!
Sở Phong nhún nhún vai, thu hồi mộc trâm rồi nói:
- Xem ra con Huyết Ban báo này sẽ không chặn đường chúng ta nữa đâu, chúng ta đi thôi!
Huyết Ban báo quả nhiên không ngăn cản họ nữa, ba người đi ra khỏi cửa sông băng, cảnh tượng mờ mờ ảo ảo phía trước vẫn còn không rõ ràng. Trên mặt đất hai bên cửa ra bố trí rất nhiều hố bẫy, miệng mỗi cái hố đều to như cái mâm, sâu chừng nửa thước.
Những hố bẫy này xếp thành đường vòng cung hai bên cửa ra, rất có quy luật, hình như cấu thành đồ án gì đó, tuy nhiên đồ án quá lớn, không thể thấy rõ được.
Đi qua vùng hố bẫy này, cảnh tượng mờ mờ ảo ảo phía trước thoáng chốc trở nên rõ ràng, trước mắt quả nhiên là một thôn xóm. Bên trái là từng gian nhà chằng chịt chỉnh tề, bờ ruộng dọc ngang đan xen thông nhau, nghe thấy cả tiếng gà chó; bên phải là một vùng ruộng đồng, thông dân đang lui tới trồng trọt, trẻ con thì chơi đùa trên đồng ruộng, lão nhân phụ nữ thì dệt vải, một cảnh tượng thanh bình vui vẻ.
Kinh ngạc nhất chính là thôn này nơi nơi đều là gốc cây bồ đào(nho), từng chùm bồ đào chín đỏ treo lủng lẳng ở trên cây, tươi ngon mọng nước, tiện tay cũng có thể hái được, Sở Phong nhìn thấy mà chảy nước miếng, tiện tay hái lấy một chùm, lại bứt một quả bỏ vào miệng ăn, cảm thấy chua chua ngọt ngọt.
Người trong thôn thấy đột nhiên có ba người tới đây, còn dắt hai con ngựa, nhất thời đều xông tới, hiếu kỳ quan sát. Sở Phong cũng không tỏ ra yếu kém, cũng hiếu kỳ quan sát họ.
Lúc này một lão nhân râu dài tới ngực đi tới, nhìn sang ba người, ánh mắt thoáng chốc rơi vào vết chỉ ngân trên mặt Sở Phong, kinh hỉ nói:
- Công tử, rốt cuộc cậu tới rồi!
Sở Phong ngẩn người, lớ ngớ miệng nói:
- Ông...ông biết tôi hả?
Lão nhân nói:
- Công tử, chúng tôi đã chờ cậu 500 năm!