Thôn trưởng đưa cho Sở Phong chiếc hộp gỗ Nga Mi kỳ nữ tử lưu lại từ 500 năm trước, Sở Phong rất khó hiểu: vì sao nàng ta muốn để lại cho mình một chiếc hộp gỗ? Bên trong hộp gỗ rốt cuộc là chứa vật gì?
"Cạch!"
Sở Phong mở hộp gỗ ra, bên trong chỉ đặt một bức tranh cuộn tròn. Hắn lấy bức hoạ và mở ra xem. Là một tờ giấy trắng, mặt trên chỉ có một ảnh chân dung vẽ qua loa bằng vài nét mực, tuy nhiên trên khuôn mặt của bức chân dung này rõ ràng có một vết chỉ ngân, làm cho Phi Phượng và công chúa đồng thời giật mình hô lên!
Đó không ngờ chính là ảnh chân dung của Sở Phong!
Mặc dù nhìn qua chỉ là vài nét mực tùy ý, nhưng đã hoàn toàn thể hiện ra được thần vận kiên nghị cao ngạo, ngang tàng mà kiên cường của Sở Phong, thậm chí cái ánh mắt hoạt bát mà ngây thơ cũng bộc lộ ra hết, mà thần kì nhất chính nét vẽ chỉ ngân, giống như chính là từ trên mặt Sở Phong in lên vậy.
Sở Phong nhìn bức hoạ, trong lòng bỗng nhiên chấn động, tựa như nghe được từ trong bức hoạ truyền đến một tiếng hô hoán từ rất xa xôi, hình như trong xa xăm tiếng hô hoán về tình duyên của đời trước.
- Đây là do nàng ta vẽ sao? - Sở Phong thẫn thờ hỏi.
Thôn trưởng cũng hết sức kinh ngạc:
- Có lẽ là vậy. Có thể nàng ta sợ chúng tôi không nhận ra công tử cho nên đã vẽ bức chân dung này, tuy nhiên 500 năm qua chúng tôi chưa bao giờ mở ra, cũng không biết bên trong là cái gì!
Nhìn từ trên nét mực, hiển nhiên đã trải qua vô số năm tháng, Sở Phong dán mắt nhìn vào bức họa, tâm trạng bỗng dâng lên một cảm giác phiền muộn vô bờ, không cách nào hình dung được.
Thôn trưởng lại nói:
- Vị Nga Mi nữ tử đó còn nhắn lại bảo chúng tôi trợ giúp công tử rời khỏi nơi này!
Sở Phong liền thu bức họa lại vào trong lòng, rồi hỏi:
- Thôn trưởng, chúng tôi muốn ra khỏi Thiên Sơn nhanh thì nên đi thế nào?
Thôn trưởng nói:
- Sắc trời đã tối, không bằng công tử nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại lên đường?
Sở Phong vừa nghĩ cũng tốt, vì vậy thôn trưởng an bài một căn nhà cho ba người nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Phi Phượng và công chúa tất nhiên là ngủ trên giường, Sở Phong cười hi hi muốn bò lên giường, một đạo thương phong đã điểm lên ngực hắn:
- Tiểu tử thối, thành thật một chút đi!
Sở Phong nhún nhún vai, phi thân lên xà ngang, dự định làm quân tử leo xà nhà.
Ban đêm, Sở Phong trong mông lung tỉnh lại, thấy Phi Phượng đang nằm ở trên giường, đang ngủ say, nhưng không thấy công chúa đâu! Hắn liền nhảy xuống rồi đi ra khỏi nhà gỗ, thấy công chúa đang khoác chiếc áo lông chồn sương bồi hồi dưới bóng cây bồ đào.
Sở Phong không lập tức đi qua mà lại lẳng lặng đứng nhìn. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cành lá chiếu lên trên người công chúa, thực sự mỹ lệ động nhân.
Công chúa dưới bóng cành lá lốm đốm bồi hồi, thân ảnh bồi hồi đó hình như cũng đang bồi hồi một vẻ u sầu.
- Công chúa!
Sở Phong đi qua.
Công chúa xoay người, trong mắt hiện ra một tia kinh hỉ, nét u sầu trên trán cũng lập tức tan đi.
- Công tử!
Nàng khẽ hô.
- Sao đêm khuya mà công chúa còn bồi hồi dưới cây ở đây? - Sở Phong hỏi.
Công chúa quay đầu lại, trên trán lại hiện lên vẻ u sầu:
- Ta thấy đã nhiều ngày, công tử và Phi Phượng tỷ tỷ vì việc của ta mà nhiều lần gặp hung hiểm, mà ta lại...
Sở Phong liền tới gần và nói:
- Công chúa đừng nói như vậy...
- Công tử lại muốn nói ta trời sinh mảnh mai, ăn không được khổ, chịu không nổi mệt, có phải không?
Sở Phong cười cười nói:
- Công chúa, những lời này rõ ràng là công chúa nói mà!
Công chúa cũng cười cười, giơ ngón tay đang cầm một quả bồ đào, tỉ mỉ lột đi lớp vỏ mỏng tanh bên ngoài, lộ ra lớp thịt trong suốt bên trong, rồi đưa cho Sở Phong.
Sở Phong không cầm lấy, nhưng lại mở miệng, dí dỏm nhìn công chúa. Công chúa hơi đỏ mặt, xấu hổ đưa quả bồ đào vào miệng Sở Phong. Sở Phong vừa nhai vừa nói:
- Ta ăn nho trước tới giờ không lột vỏ, công chúa thực sự là tỉ mỉ!
Công chúa lặng lẽ nói:
- Việc ta có thể làm, có thể không chỉ những việc này!
Sở Phong chấn động, đưa tay ôm lấy eo công chúa, ôn nhu nói:
- Công chúa thông minh trí tuệ, biết được gấp ly rượu, biết được Múa rối bóng bàn tay, biết được ca hát, còn biết được lột vỏ bồ đào, so với ta còn giỏi hơn nhiều!
- Công tử cho là vậy thật ư!
Công chúa dịu dàng ánh mắt nhìn Sở Phong, tựa đầu lên ngực Sở Phong. Sở Phong ôm lấy vai công chúa, vỗ về mái tóc của công chúa, cười nói:
- Mà này công chúa, ta vì công chúa đã trải qua hung hiểm, mấy độ sinh tử, công chúa sẽ không dự định dùng một quả bồ đào để báo đáp ta đó chứ?
Hai má công chúa thoáng đỏ lên, cắn môi không nói gì, cũng không dám nhìn sang Sở Phong.
Sở Phong thấy kiều thái xấu hổ của công chúa, nhịn không được còn muốn trêu đùa hai câu, chợt mơ hồ nghe được trong nhà phía sau truyền đến một tiếng hừ nhỏ như muỗi, trong lòng máy động, liền nói lái đi:
- Hai ngày nay công chúa cũng không có chợp mắt, nên đi ngủ một giấc đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường!
Công chúa gật đầu, hai người trở về trong phòng, Phi Phượng vẫn nằm ở trên giường, hình như còn ngủ rất say. Công chúa nhẹ chân nhẹ tay lên giường, nhìn bóng hình Sở Phong trên xà ngang, rất nhanh đã khoan thai đi vào giấc ngủ. Mấy ngày liền bôn ba, nàng quả thực cũng rất mệt.
Nhưng nàng mới vừa ngủ, Bàn Phi Phượng đã ngồi dậy, ngắm nhìn Sở Phong trên xà ngang một cái, sau đó đi ra nhà gỗ, dưới bóng cây bồ đào bồi hồi giống như công chúa vừa rồi.
Sở Phong liền phi thân trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra khỏi nhà gỗ, rơi vào bên cạnh Bàn Phi Phượng, cười nói:
- Phi Phượng, muội làm gì vậy?
Phi Phượng bĩu môi nói:
- Công chúa có thể đi ở chỗ này, chẳng lẽ ta không thể?
Sở Phong biết vừa rồi nàng nhất định là nhìn thấy, quanh co nói:
- Phi Phượng, ta cũng không làm gì...
- Đương nhiên không làm gì, chỉ có ôm lấy eo công chúa, vỗ về mái tóc công chúa, nói giọng dịu dàng!
Sở Phong rất chột dạ, không dám nói gì.
Bàn Phi Phượng lườm hắn:
- Sao không nói gì đi, trong lòng có quỷ đúng không?
Sở Phong nói:
- Ta... chỉ an ủi công chúa vài câu...
- Ờ? An ủi vài câu mà phải ôm eo người ta, vỗ về tóc người ta như vậy hả?
- Phi Phượng, muội đừng ngang ngược như vậy mà?
- Hứ! Ta ngang ngược! Công chúa thì thông minh trí tuệ, biết gấp ly rượu, biết Múa rối bóng bàn tay, biết được khẩu kỹ, còn biết lột vỏ bồ đào, tốt hơn ta nhiều! Có phải vậy không?
Sở Phong vòng hai tay ôm lấy eo nàng và nói:
- Phi Phượng, muội ghen hả?
- Hừ! Ai ghen với ngươi! Ta muốn ăn bồ đào!
Sở Phong liền hái xuống một quả bồ đào rồi đưa tới bên mép Phi Phượng, Phi Phượng lại nói:
- Ta muốn lột vỏ!
Sở Phong ngẩn ra:
- Vừa rồi là công chúa lột vỏ cho ta...
Bàn Phi Phượng trừng mắt, Sở Phong không dám nhiều lời, phải nghe theo mà làm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hắn tay to chân to, nhiều lần "gian khổ" cuối cùng cũng lột đi được vỏ trái bồ đào, tuy nhiên cả thịt nho cũng bị hắn lột thành "trăm nghìn vết thương", nhìn qua có phần "thê thảm". Hắn xấu hổ đưa quả bồ đào tới bên mép Bàn Phi Phượng, bộ dạng bất an chờ Bàn Phi Phượng oán trách.
Bàn Phi Phượng bật cười khì một tiếng, cắn lấy quả nho vào miệng, ăn rất ngọt ngào, gắt giọng:
- Thực sự là một tiểu tử ngu xuẩn, ngay cả lột vỏ cũng không biết!
Nói xong nàng đưa tay hái xuống một quả bồ đào, nhẹ nhàng lột vỏ từ trên đỉnh xuống, sau đó một vòng một vòng quanh trái bồ đào, rất nhanh, thịt bồ đào trong suốt trơn bóng đã lộ ra ngoài.
Sở Phong kinh ngạc, cảm thấy có phần khó tin.
Bàn Phi Phượng đưa trái bồ đào đến bên mép Sở Phong, mang theo mệnh lệnh quát lên:
- Há mồm!
Sở Phong liền hé miệng, cắn quả bồ đào vào trong miệng, oa! Thực sự là ngọt tới đáy lòng. Hắn nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa đào của Bàn Phi Phượng, cười nói:
- Không ngờ Phi Tướng Quân cũng tỉ mỉ như vậy?
Bàn Phi Phượng đỏ mặt, giận lườm Sở Phong một cái:
- Ngươi chỉ biết nói người ta ngang ngược!
Giọng điệu như giận như làm nũng, thần thái như giận như xấu hổ, hai mắt lại nhu tình như nước, Sở Phong nhìn thấy mà tim nhảy cứ gọi là "thình thịch".