Giả Do dẫn vài tướng lĩnh của quân Nhữ Nam đi vào lều, hướng về Hoa Anh hành lễ xong, hai mắt Giả Do lén nhìn Thanh Nhi, ánh mắt rất không an phận.
Hoa Anh nhíu mày, Thanh Nhi xoay người, vẻ mặt chán ghét, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên Giả Do len lén nhìn nàng như vậy.
- Chuyện gì? - Hoa Anh hỏi.
Giả Do nói:
- Chúng ta thỉnh cầu nguyên soái tăng thêm lương bổng! Hiện tại mỗi tướng sĩ đều ăn không đủ no, làm sao có sức lực để đánh trận?
Hoa Anh nói:
- Hiện giờ binh sĩ toàn quân đều thiếu lương, cũng không phải chỉ bộ Nhữ Nam của ngươi. Hung Nô chưa lui, lương thảo không đủ, tất nhiên phải hạn chế lương bổng!
Giả Do nói:
- Nguyên soái! Nếu chúng ta đã cùng Hung Nô hòa thân, ít ngày nữa Hung Nô sẽ rút quân, nguyên soái hà tất còn hạn chế lương bổng? Chẳng lẽ hòa thân bất thành?
Hoa Anh nói:
- Hung Nô thay đổi thất thường, mặc dù hòa thân, nhưng xảo trá khó dò, vạn nhất Hung Nô không lùi mà tiến tới, khi đó lương thảo hao hết, vậy làm sao mà đối kháng Hung Nô?
Giả Do lạnh lùng nói:
- Nghe nói tống giá tướng quân xông vào trong quân Hung Nô cướp công chúa, xin hỏi nguyên soái, có việc này không?
Hoa Anh cũng lạnh lùng nói:
- Bản soái chỉ phụ trách hộ tống công chúa tới quân Hung Nô, việc từ đó về sau thì không có quan hệ gì đến bản soái! Giả tướng quân muốn biết tống giá tướng quân có đi cướp công chúa hay không thì có thể tự mình đi đến chỗ Tả Hiền Vương để hỏi cho rõ!
Giả Do lạnh lùng nói:
- Nguyên soái, nếu như tống giá tướng quân cướp đi công chúa, khiến cho hòa thân bất thành, Hung Nô án binh không lùi, nguyên soái sợ rằng khó tránh khỏi trách nhiệm...
Lời còn chưa dứt, Hoa Anh đột nhiên hét lớn tiếng:
- Giả tướng quân!
Giả Do giật mình, Hoa Anh nói:
- Ta nghe nói mỗi lần phát lương tới trong quân của ngươi, ngươi đều tự ý ăn bớt ba phần, nuốt làm của riêng, có việc này không?
Giả Do cả kinh, lớ ngớ miệng nói:
- Việc này...
Hoa Anh quát một tiếng nghiêm khắc:
- Ngươi cắt xén lương bổng của binh sĩ, quả thực trong mắt không có pháp kỷ, người đâu, lôi hắn ra ngoài, chém!
Giả Do quá sợ hãi, các tướng lĩnh đi theo cũng một đám mặt như màu đất, sớm có hai gã đao phủ thủ đi vào, một trái một phải lôi Giả Do ra ngoài, Giả Do sợ quá lớn tiếng la:
- Oan uổng! Oan uổng!
Hoa Anh lạnh lùng nói:
- Có oan uổng hay không thì hỏi sẽ biết ngay! Vương giáo quân, mời vào!
Lập tức có một gã giáo quân đi vào, đứng khoanh tay.
Hoa Anh nói:
- Giả tướng quân, hắn là một giáo quân trong quân của ngươi, ngươi nhận ra chứ?
Giả Do không lên tiếng, Hoa Anh hỏi giáo quân kia:
- Vương giáo quân, binh sĩ trong quân của ngươi mỗi ngày nhận được bao nhiêu khẩu lương?
Giáo quân kia nói:
- Khoảng năm thăng!
(1 thăng= 1/10 đấu)
Hoa Anh vỗ án thư:
- Giả Do! Quân ta chia lương, mỗi người 8 thăng, vì sao quân ngươi chỉ có 5 thăng?
Giả Do biết đã lấp liếm không được, bèn nói:
- Nguyên soái! Thuộc hạ quả thực là không rõ, nhất định là bộ hạ có người âm thầm cắt xén làm của riêng, thuộc hạ nhất định sẽ tra rõ, xin nguyên soái thứ lỗi!
- Khốn khiếp!
Hoa Anh nổi giận quát:
- Ngươi thân là chủ tướng, bộ hạ cắt xén lương bổng của binh sĩ mà ngươi lại chẳng quan tâm, vả lại nhiều lần tác chiến lâm trận lùi bước, giữ ngươi lại có ích gì? Lôi ra ngoài, chém!
Giả Do cắn răng nói:
- Hoa nguyên soái! Ta là người của thái sư, ngươi dám chém ta?
Hai mắt Hoa Anh bừng lên:
- Ta vâng mệnh triều đình, tay cầm đại quyền sinh sát, ngay cả thái sư đích thân đến, nếu vi phạm quân pháp thì vẫn giết không tha! Chém!
Hai gã đao phủ thủ lập tức xách Giả Do lên, lần này Giả Do sợ thật, "phịch" quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu cầu xin:
- Là thuộc hạ nhất thời thất trách, cầu nguyên soái thứ tội! Sau này thuộc hạ nhất định anh dũng giết địch, lập công chuộc tội!
Vừa cầu xin vừa lấy ánh mắt quét về vài tướng lĩnh khác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Mấy tên tướng lĩnh quân Nhữ Nam ngay cả thở mạnh cũng không dám, nào còn dám cầu tình cho Giả Do, chỉ hy vọng ngọn lửa của Hoa Anh đừng có thiêu tới mình là được!
Giả Do đã dập đến rách cả da đầu, Hoa Anh mới quát lên:
- Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Mang hắn ra ngoài đánh 80 quân côn!
Hai gã đao phủ thủ lập tức ấn Giả Do đến mặt đất, "đồm độp" đánh 80 quân côn, đánh cho Giả Do da tróc thịt bong, gào khóc la ó, sau khi chống cự qua 80 côn, Giả Do còn phải cố nén đau mà hướng về Hoa Anh quỳ xuống đất thỉnh tội tạ ân, sau đó được vài tướng lĩnh kia dìu đỡ đi ra ngoài.
Hoa Anh nói với giáo quân kia:
- Ngươi ở lại lều của ta đợi lệnh!
Giáo quân kia vừa mừng vừa sợ, quỳ một gối xuống nói:
- Có thể dưới trướng của nguyên soái giết địch, tiểu nhân muôn lần chết không chối từ!
Hoa Anh gật đầu, giáo quân liền lui ra ngoài.
Thanh Nhi nói:
- Bộ dạng tên Giả Do kia mỗi lần nhìn người ta đều rất xấu xa, cứ chém hắn cho xong!
Hoa Anh khẽ thở dài:
- Tới cùng hắn cũng là người của thái sư, chém hắn thì cũng khó qua cửa của thái sư, vả lại nhánh quân đội của hắn cũng không người chỉ huy!
Thanh Nhi nói:
- Ngươi phái người chỉ huy không phải là được rồi sao!
Hoa Anh cười nói:
- Tướng lĩnh của nhánh quân đó tất cả đều là người của thái sư, cũng không thể mang họ đi chém hết?
Thanh Nhi bĩu môi:
- Chém thì chém! Họ không một người là có ích!
Hoa Anh cười nói:
- Hiện tại 80 quân côn cũng khiến hắn chịu đủ rồi, không có 8, 10 ngày thì hắn cũng đừng nghĩ động đậy, coi như là trút giận thay cô đi!
Thanh Nhi cười nói:
- Tính ngươi có cái tâm này!
Rồi lại lo lắng nói:
- Không biết hiện giờ công chúa ra sao!