Sở Phong và Phi Phượng cưỡi Túc Sương, Hỏa Vân chạy như bay trên dòng sông băng, công chúa ngồi ở phía sau Sở Phong rất hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì khiến họ không thể quay đầu lại nhìn đến một cái? Trong lòng nghĩ ngợi rồi bất giác đã quay đầu lại thoáng nhìn!
Không ai biết nàng đã nhìn thấy gì, nhưng mà, khiếp sợ, sợ hãi, đau thương thoáng chốc tràn ngập đôi mắt của nàng, trong lòng tự nhiên phát lên nỗi bi thương âm ỉ, nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng nằm trên lưng Sở Phong, hai giọt lệ chậm rãi rơi xuống.
Ba người hai ngựa rất mau rời khỏi sông băng, trước mắt cũng không phải đống hoang tàn mà là một vùng ốc đảo, xung quanh trồng dầy giống mật qua*, một sắc vàng óng, hương ngọt lao tới mũi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
(*)mật qua: Việt Nam chưa thấy quả này, bên ngoài giống dưa hấu, vỏ dày màu vàng, thịt giòn nước nhiều, rất ngọt, mùi vị trộn lẫn giữa táo, lê, chuối tiêu, đào.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đây là nơi nào?
Bàn Phi Phượng nhìn quanh mọi nơi, giật mình nói:
- Chúng ta đã ra khỏi Thiên Sơn rồi, nơi này là Y Châu!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Y Châu? Ở đây sao khắp nơi đều là mật qua?
Bàn Phi Phượng nói:
- Ngốc vậy, Y Châu mật qua thiên hạ nghe tiếng, đương nhiên khắp nơi đều là mật qua!
Công chúa kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta đã gần đến Lương Châu?
Bàn Phi Phượng nói:
- Đúng vậy! Đáng nhẽ ít nhất phải ba ngày mới có thể ra khỏi Thiên Sơn, không ngờ thoáng cái đã đến được đây rồi!
Sở Phong cười nói:
- Hờ hờ! Đây là nói, mặc dù chúng ta nán lại rạch Bồ Đào một ngày, nhưng ngược lại đã tiết kiệm hai ngày!
Bàn Phi Phượng vẫn còn nghi ngờ:
- Theo lý nơi này cách chỗ hoang tàn xa không dưới nghìn dặm, sao chúng ta lại đột nhiên tới được nơi đây?
Sở Phong nói:
- Quản nhiều vậy làm gì, ăn một quả mật qua rồi hãy tính!
Nói rồi đưa tay hái lấy một quả, đập vỡ rồi cắn một ngụm, quả nhiên ngọt ngào đậm đà, vị ngọt như mật, đang muốn hái thêm một quả nữa thì Bàn Phi Phượng đã trừng mắt nói:
- Tiểu tử thối chỉ biết tham ăn, chúng ta còn phải đến Trường An tìm kiếm kim nhân, ngươi có phải muốn mặc kệ công chúa chết sống hay không hả?
Nói xong giương lên dây cương, phóng ngựa chạy như bay.
Sở Phong lật đật vứt đi quả mật qua, đoạn bảo
- Công chúa ngồi vững nha! - Rồi cũng phi ngựa đuổi theo.
***
Lúc này không đề cập tới ba người Sở Phong một đường chạy tới Trường An, quay đầu lại nói về Vô Trần, nàng dẫn Diệu Ngọc kịp thất tử về tới Nga Mi, Diệu Ngọc và thất tử người nào cũng đứng cúi đầu, chờ sư phụ chất vấn.
Nguyên là, ngày đó Vô Trần rời khỏi Nga Mi lên Thiên Sơn coi Thánh hỏa, thất tử luôn nghĩ lén xuống Nga Mi giúp Sở Phong, nhưng lại sợ sư phụ trách cứ, thế là họ suy nghĩ một biện pháp, bảo Diệu Ngọc cùng xuống núi, bởi vì Vô Trần thương Diệu Ngọc nhất, nếu như Diệu Ngọc cũng lén xuống Nga Mi, sư phụ cũng khó có thể trách cứ mọi người.
Diệu Ngọc là người tuân thủ thủ môn quy nhất, vả lại còn đang diện bích, vậy làm thế nào mới có thể khiến nàng lén cùng xuống Nga Mi đây? Vẫn là Diệu Tâm xuất ra một chủ ý, lén nói với Diệu Ngọc là sư phụ tại Thiên Sơn gặp phải hung hiểm, tình cảnh rất nguy hiểm. Diệu Ngọc vừa nghe vậy lập tức dẫn thất tử xuống Nga Mi, phi ngựa chạy đến Thiên Sơn, cũng quả thực vừa lúc giúp Sở Phong một tay, chỉ là họ không ngờ lại gặp phải sư phụ.
Vô Trần quét mắt nhìn qua tám người, quát lên:
- Là ai cho các ngươi lén xuống Nga Mi? Còn chạy tới Thiên Sơn? Trong mắt các ngươi có còn người sư phụ này không?
Diệu Ngọc kịp thất tử không dám lên tiếng, càng không dám ngẩng đầu nhìn Vô Trần, trong lòng thấp thỏm không ngừng.
Vô Trần giọng điệu lạnh lẽo:
- Nói! Là ai đưa ra chủ ý!
Diệu Ngọc sợ hãi nói:
- Sư phụ, là đồ nhi đưa ra chủ ý!
Vô Trần hai mắt phát lạnh:
- Diệu Ngọc, thật to gan, lần trước ngươi tự tiện xông vào cấm địa hậu sơn, còn chưa diện bích xong, hôm nay lại dẫn thất tử lén xuống Nga Mi, có phải là muốn vi sư trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!
Diệu Ngọc hoảng hốt, "phịch" quỳ xuống đất, thất tử cũng sợ quá đồng loạt quỳ xuống đất, đồng thanh nói:
- Sư phụ, lén xuống Nga Mi là chủ ý của chúng con, Diệu Ngọc là bị chúng con xúi giục xuống núi, xin sư phụ trách phạt!
Ánh mắt Vô Trần rơi vào trên người Diệu Tâm:
- Diệu Tâm, là chủ ý của ngươi?
Diệu Tâm không dám giấu diếm, run giọng nói:
- Là đồ nhi xúi giục các vị sư tỷ sư muội lén xuống Nga Mi, cầu sư phụ trách phạt!
- Cầu sư phụ trách phạt! - Mọi người cùng đồng thanh nói.
Vô Trần nhìn hình dạng hoảng hốt của họ, trong lòng chợt than một tiếng: có thể mình thực sự quản quá nghiêm, quá thương họ, họ sớm phải nên xuống núi từng trải một phen, tương lai họ đều phải gánh trên vai trọng trách trùng chấn Nga Mi.
- Các ngươi đứng lên đi! - Giọng điệu Vô Trần đã ôn hoà hơn nhiều.
Diệu Ngọc cùng thất tử đứng lên, Vô Trần khẽ than một tiếng và nói:
- Sau này các ngươi muốn xuống núi thì cứ tự nhiên đi, vi sư sẽ không gây khó dễ các ngươi nữa!
Diệu Ngọc và thất tử nghe vậy thì cho rằng Vô Trần muốn đuổi họ xuống núi, sợ quá lại đồng loạt quỳ phịch xuống đất, cầu xin:
- Sư phụ, chúng con biết sai rồi, chúng con không dám nghịch ý sư phụ nữa, cầu sư phụ tha thứ!
Đa số họ đều từ nhỏ lớn lên tại Nga Mi, Nga Mi chính là ngôi nhà duy nhất của họ, nếu như đột nhiên bị trục xuất xuống núi, thực sự họ không biết mình nên đi đâu, làm sao không sợ.
Vô Trần nói giọng hòa hoãn:
- Các ngươi đứng lên đi. Lần này ta không trách phạt các ngươi, ta hy vọng sau này các ngươi xuống núi từng trải nhiều hơn, Nga Mi hoàn toàn gắn trên người các ngươi!
Thất tử vừa mừng vừa sợ, có thể xuống núi hay không cũng chỉ là thứ yếu, sư phụ có thể không trách tội thì họ đã rất vui mừng rồi.
Vô Trần nói:
- Lần này các ngươi xuất thủ, kiếm pháp đã tiến sâu một tầng, Thất Tử Du Tiên Kiếm trận cũng đã có được uy lực ban đầu, lát nữa ta sẽ truyền cho các ngươi tầng khẩu quyết tiếp theo, các ngươi lui ra trước đi!
Thất tử rời khỏi Thập Phương điện, chỉ còn Diệu Ngọc ở lại.
Vô Trần nói:
- Diệu Ngọc, con vẫn còn nghĩ đến hắn?
Diệu Ngọc nói có giọng chứa bi thương:
- Sư phụ, có phải hắn đã bị ngã xuống núi chết rồi không?
Vô Trần nói:
- Con yên tâm đi, mấy người Mộ Dung cũng tìm không thấy thi thể của Sở Phong dưới vách núi!
- A? Hắn... không bị rơi xuống vách núi?
Hai mắt Diệu Ngọc thoáng nhấp nhoáng vẻ kinh hỉ, lại có chút không tin, vì nàng đã tận mắt nhìn thấy Sở Phong nhảy vào xe ngựa, rồi rơi xuống vách núi!
Vô Trần nhìn thấy hết trong mắt, chỉ thầm than một tiếng, nàng biết đồ đệ này đã mới biết yêu, nhưng vì sao lại là Sở Phong!
- Diệu Ngọc, Nga Mi tâm quyết quan trọng nhất là thanh tịnh, ta muốn con tái diện bích tĩnh tư, khổ tu Thiền Mộc quyết, không được rời khỏi Xá Thân nhai nửa bước!
- Diệu Ngọc xin tuân theo ý sư phụ!
...