Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng tỷ đã chuẩn bị điểm tâm, mọi người dùng xong liền xuất phát ngay. Vốn Phượng tỷ muốn tìm một con ngựa, nhưng Phi Phượng cười nói:
- Phượng tỷ không cần mất công thế đâu, Hỏa Vân câu này của ta cưỡi hai người cũng còn nhanh hơn cả ngựa thường nhiều!
Thế là Phượng tỷ lên Hỏa Vân câu, bốn người hai ngựa rất nhanh đã tìm đến ngôi mộ của Hoắc Khứ Bệnh. Chỉ thấy ngôi mộ dài hơn 50 trượng, rộng hơn 20 trượng, cao hơn 10 trượng, nhìn như một gò núi nhỏ, quả nhiên giống hình dạng của Kỳ Liên sơn.
Bốn người xuống ngựa rồi đi đến gần trước ngôi mộ. Xung quanh ngôi mộ cũng không có kiến trúc hay thạch điêu các loại, chỉ có một bức tượng ngựa bằng đá cao to đứng ở trước ngôi mộ, vô cùng hùng tráng uy vũ.
Tượng chiến mã này điêu tạc thành từ đá hoa cương, cao hơn một trượng, dài gần hai trượng, đầu ngựa hiên ngang sừng sững, đuôi dài chấm đất, tung lên bốn vó, dưới bụng chiến mã đạp lên tượng người Hung Nô đang cầm trong tay cung nỏ, ngửa mặt kêu khóc.
- Là 'Mã đạp Hung Nô' ! - Công chúa nói.
Sở Phong gật đầu:
- Dùng 'Mã đạp Hung Nô' để biểu lộ công của Hoắc tướng quân, thật sự quá chuẩn xác!
Công chúa nói:
- Hoắc tướng quân sáu lần đánh Hung Nô, mỗi trận đều chiến thắng, nhất cử càn quét Hung Nô lập công trạng bất thế, suốt đời chinh chiến chưa từng bị bại, được phong 'quán quân hầu', lưu lại câu 'Hung Nô chưa diệt, sao có thể gọi là nhà', khí khái biết bao!
Sở Phong và công chúa trước bức tượng chiến mã ngươi một lời, ta một tiếng than thở, Phượng tỷ lặng lẽ không lên tiếng, thần sắc buồn bã nhìn tượng người Hung Nô bị đạp dưới chiến mã, Phượng tỷ nói:
- Đúng vậy! Năm đó Hoắc tướng quân đại phá Hung Nô, đã trục xuất Hung Nô từ vùng Kỳ Liên tới tận ngoài Yên Chi sơn, ngay cả Hung Nô cũng ca lên: 'Đừng làm mất núi Kỳ Liên, khiến cho gia súc đảo điên hao mòn; Đừng làm mất núi Yên Chi, khiến cho phụ nữ lỡ thì mất duyên.' buồn phiền biết bao!
Phượng tỷ nửa ca nửa ngâm, giọng điệu đầy vẻ bi thương buồn bã, Sở Phong cũng bị nhiễm, thầm nghĩ: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Xem ra có lẽ Phượng tỷ thân là người Hồ, cho nên thấy cảnh thương tình!
Phi Phượng nói:
- Chúng ta có cần phải đi vào ngôi mộ không?
Công chúa:
- Hoắc tướng quân suốt đời vì nước chinh chiến, công trạng bất hủ, hôm nay nếu chúng ta xông vào ngôi mộ của ông thì thực sự bất kính!
Sở Phong nói:
- Vậy ta bồi tội trước với Hoắc tướng quân!
Nói rồi quỳ xuống trước bức tượng chiến mã, quay về ngôi mộ cung kính lạy ba cái, sau đó cao giọng nói:
- Hoắc tướng quân, hiện nay 10 vạn kỵ binh Hung Nô đang ở dưới chân núi Thiên Sơn tùy thời sẽ xâm phạm Trung Nguyên, Đông Thổ suy nhược lâu ngày, đã vô lực đối kháng, thực sự thẹn với thần uy năm đó của tướng quân. Hôm nay chỉ có bất đắc dĩ mới vào ngôi mộ của tướng quân để tìm tế thiên Kim nhân, để khiến Hung Nô rút quân để bảo vệ bách tính Đông Thổ tránh khỏi bị giày xéo. Tướng quân trên trời có linh thiêng, vạn lần xin thứ lỗi!
Thanh âm quanh quẩn sục sôi giữa ngôi mộ, hiển nhiên là đã vận chân khí.
Sở Phong nói xong lại lạy ba cái, đang muốn đứng lên, "rắc" đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền đến từ bức tượng đá 'Mã đạp Hung Nô' trước mặt, tiếp theo tiếng "rắc rắc rắc rắc..." liên thanh vang lên, bức tượng chiếng mà tượng người Hung Nô vốn là liền nhau với bụng ngựa, đột nhiên gãy ra, sau đó "ầm" ngã xuống, hoàn toàn tách rời khỏi bụng ngựa.
Mọi người hoảng hốt, bước tới gần để kiểm tra.
- Sao lại vậy? - Sở Phong vô cùng khó hiểu.
Công chúa nói:
- Có thể tượng đá đã qua nhiều năm tháng, chịu bão cát ăn mòn nên đã bị gãy!
Phi Phượng nhìn Sở Phong nói:
- Ta thấy hơn phân nửa là tiểu tử thối này lớn tiếng nói nên đã chấn gãy cả tượng đá trên mộ của người ta!
Sở Phong nói:
- Ta không nói lớn tiếng chút, sợ Hoắc tướng quân nghe không được mà! Không bằng chúng ta lấy bức tượng người Hung Nô ra xem sao?
Công chúa liền nói:
- Không được! Đây là tượng đá biểu tượng cho công tích của Hoắc tướng quân, chúng ta tốt nhất đừng phá hư gì nó!
Sở Phong cũng không để ý nhiều như vậy, hắn nói:
- Nếu hôm nay tự nó đã gãy, nói không chừng chính là Hoắc tướng quân hiển linh mới vậy! Nhìn chút có sao đâu, cùng lắm thì lát đặt trở lại là được!
Nói xong đưa tay kéo bức tượng người Hung Nô từ dưới bụng ngựa ra ngoài, không ngờ kéo không nhúc nhích! Sở Phong ngẩn ra, thế là hơi vận chân khí rồi lôi tiếp, "Ình ình" rốt cuộc kéo được bức tượng ra khỏi bụng ngựa, thanh âm đặc biệt nặng nề.
Ánh mắt Phi Phượng sắc bén, lập tức từ cái khe của bức tượng người đã nhìn ra điểm khác thường:
- Bụng người này trống không!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đã trống không mà sao lại còn nặng như vậy? Chẳng lẽ trong bụng cất giấu cái gì? Gõ thử xem!
Nói rồi tiện tay nhặt lên một cục đá rồi gõ lên trên bụng tượng người, gõ ra một lỗ hổng to như nắm tay, chỉ một thoáng, vạn đạo kim quang chiếu ra từ bên trong, chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Mọi người kinh ngạc, khi nhìn vào thì thấy bên trong hình như có đặt một thứ gì đó. Sở Phong cũng bất chấp tất cả, thò tay vào rồi lấy nó ra ngoài. Thì ra là một pho tượng phật bằng vàng.
Chỉ thấy tượng Phật này cao khoảng một thước, chế tạo từ vàng ròng, rất nặng. Tượng Phật trang nghiêm thần thánh, trên đầu búi tóc quăn xoay tròn như ốc biển, không giống như phật tượng của Đông Thổ thông thường, hai tay cũng không phải niệp pháp quyết mà lòng bàn tay hướng lên tới đỉnh đầu, đầu hơi ngửa lên trên nhìn vào một mảnh không minh trên trời.
- Tế thiên Kim nhân!
Hai mắt Phượng tỷ thoáng chốc lóe ra dị quang, thanh âm run lên, ngực phập phồng theo từng hơi thở, ngay cả người cũng hơi run rẩy!
Sở Phong vừa mừng vừa sợ, vội đưa qua Kim nhân:
- Phượng tỷ, mau nhìn kỹ nó có thật là Tế thiên Kim nhân không?
Hai tay Phượng tỷ run run tiếp nhận, vẻ mặt thành kính nhìn tượng Phật vài lần, đoạn run giọng nói:
- Là tế thiên Kim nhân!
Sở Phong kích động hầu như muốn nhảy lên cao, hắn nắm lấy bàn tay công chúa và nói:
- Công chúa, chúng ta lập tức chạy về Thiên Sơn chỗ quân Hung Nô, bảo bà đồng kia giải chú cho công chúa!
Công chúa tất nhiên là kinh hỉ, muốn giãy tay ra nhưng không được, không khỏi mặt ửng hồng. Bàn Phi Phượng thấy thế, khẽ ho một tiếng, tuy nhiên lúc này Sở Phong đang hưng phấn ngập đầu, đâu còn nghe được tiếng ho của Phi Phượng, chỉ thoả tình nắm lấy bàn tay công chúa không bỏ, mặc cho Phi Phượng ho đến rách cổ họng.
Mãi khi Phượng tỷ trả Kim nhân cho Sở Phong, Sở Phong mới buông ra tay công chúa rồi cầm lấy Kim nhân, hận không thể một bước mang công chúa chạy về chỗ Tả Hiền Vương. Phượng tỷ nói:
- Mọi người một đường bôn ba chắc cũng mệt rồi, nếu đã tìm được Kim nhân cũng không cần đi quá gấp làm gì, không bằng nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh thần rồi hãy lên đường?
Công chúa cũng nói:
- Phượng tỷ nói rất phải, cho dù chúng ta không cần nghỉ nhưng Túc Sương cũng phải nghỉ ngơi mà. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Lúc này Sở Phong tâm tình khá tốt, ôm lấy eo công chúa và nói:
- Công chúa đau lòng cho con ngựa mà không không đau lòng cho ta sao?
Công chúa mặt ửng đỏ, Phi Phượng hừ một tiếng chua lét:
- Lại còn liếc mắt đưa tình, cũng không nhìn là lúc nào!
Sở Phong cười hi hi một tiếng rồi mới buông ra công chúa, lại một tay ôm lấy Phi Phượng:
- Hảo Phi Phượng, lần này có thể tìm được tế thiên Kim nhân, hoàn toàn dựa vào muội biết đi đường tắt, đã lập công đầu!
Bàn Phi Phượng giãy ra khỏi rồi hầm hừ:
- Hừ! Đã chiếm tiện nghi của công chúa lại còn tới chiếm tiện nghi của người ta!
Nhìn ba người cãi ầm ĩ, Phượng tỷ cười nói:
- Công tử thu lại tế thiên Kim nhân đi, chúng ta quay về Phượng Lâm các thôi?
Sở Phong gật đầu, công chúa nhìn bức tượng người Hung Nô trên mặt đất rồi nói:
- Bức tượng người Hung Nô này thì làm thế nào? Chúng ta đặt nó trở về đi?
Hai mắt Phượng tỷ lại hiện lên vẻ buồn bã, ánh mắt Sở Phong lướt qua Phượng tỷ, thế là nói:
- Nếu đã lôi ra rồi thì cứ kệ nó vậy đi, ta nghĩ Hoắc tướng quân cũng sẽ không trách tội đâu!
Công chúa không nói gì nữa, Phượng tỷ nhìn sang Sở Phong, trong mắt hiện lên một tia cảm kích.
-Hết Quyển 20-
Quyển 21: Khuyết Nhan Vu Thuật