Công chúa lại nói:
- Thanh Nhi cũng là người cơ khổ. Năm đó bởi vì đại hạn mất mùa, trong nhà Thanh Nhi hết lương thực, có một bà ni cô nói với cha mẹ Thanh Nhi, bảo là mang Thanh Nhi và muội muội của Thanh Nhi đến đâu đó làm nha hoàn, làm mấy năm rồi sẽ cho về nhà đoàn tụ. Cha mẹ Thanh Nhi đành phải nhịn đau giao con gái cho bà ni cô kia, ni cô liền dẫn tỷ muội Thanh Nhi đi, nào ngờ cũng không phải dẫn họ đi làm nha hoàn, mà dẫn họ bán vào một thanh lâu. Sau đó Thanh Nhi dẫn muội muội trốn đi, khi đang chạy trốn đã bị thất lạc với muội muội, Thanh Nhi không biết đường về nhà, lại không biết ngôi làng của mình tên gì, vì vậy Thanh Nhi vừa ăn xin vừa đi tìm muội muội, và bị đói ngất trên mặt đất, vừa lúc ta gặp được!
Sở Phong nói:
- Nói như vậy, Thanh Nhi còn có một muội muội hả?
Công chúa gật đầu:
- Thanh Nhi thường tự trách mình đã bị để lạc mất muội muội, rất thường hay thầm rơi lệ, Thanh Nhi vẫn luôn muốn tìm muội muội về, cũng muốn tìm về với cha mẹ!
Sở Phong bỗng nhiên nhớ tới, sau khi mình và Diệu Ngọc hộ tống Lương Châu chẩn ngân, ở một ngôi làng bên hồ làm muối cũng gặp một bà ni cô mượn danh nghĩa thu nhận nha hoàn để lừa gạt trẻ em, thế là hắn hỏi:
- Thanh Nhi có từng đề cập qua, ni cô đó là mượn cớ gì để mang họ đi làm nha hoàn không?
- Hình như là một tiêu cục...
- Có phải là Giang Nam tiêu cục không?
- Đúng vậy!
Sở Phong vui vẻ nói:
- Nếu như vậy thì có đầu mối rồi. Ni cô đó là người của Yên Nguyệt lâu bên Tần Hoài, chỉ cần tìm được bà ni cô kia hỏi là biết làng của Thanh Nhi ở đâu thôi, có thể còn tìm được muội muội của Thanh Nhi nữa!
Sau đó Sở Phong kể lại việc tại bên hồ làm muối, lại nói:
- Đợi sau khi giải vu chú, tôi và công chúa sẽ đi Yên Nguyệt lâu tìm ni cô kia, nhất định sẽ giúp Thanh Nhi tìm được cha mẹ và muội muội!
Công chúa không đáp ứng, lại nhìn Sở Phong nói:
- Sở công tử, ngươi nhất định muốn đặt việc này ở trong lòng ư?
Sở Phong cười nói:
- Đặt ở trong lòng công chúa cũng không phải như vậy sao!
Công chúa không trả lời, trong mắt xẹt qua một tia buồn bã:
- Sở công tử...
Sở Phong khẽ siết chặt thêm hai tay đang ôm lấy eo nàng và nói:
- Công chúa còn gọi ta Sở công tử?
- Ta...
- Công chúa nên gọi ta như Phi Phượng vậy!
Công chúa ngẩn ra:
- Ngươi muốn ta gọi ngươi... tiểu tử thối?
Sở Phong sững sờ, công chúa cười khì một tiếng.
Sở Phong ghé sát vào bên tai công chúa, nhỏ giọng nói:
- Không phải vậy! Phi Phượng tỷ tỷ của công chúa da mặt rất mỏng, trước mặt người khác thì cô ấy gọi ta là tiểu tử thối, khi không có ai thì cô ấy sẽ gọi ta là Sở đại ca. Cho nên công chúa cũng phải như Phi Phượng tỷ tỷ vậy, gọi ta Sở đại ca!
Sắc mặt công chúa ửng hồng, khẽ cắn môi không nói gì.
- Mau gọi Sở đại ca, mau gọi đi, ta đang đợi đây!
Sở Phong ghé sát lỗ tai vào bên môi công chúa và luôn miệng giục. Công chúa cắn môi xấu hổ, nhỏ giọng gọi:
- Sở đại ca!"
Nàng còn chưa gọi ra tiếng mà đã xấu hổ vùi đầu vào lòng Sở Phong.
Sở Phong bị tiếng gọi này của công chúa, còn có dáng vẻ xấu hổ của công chúa như vậy, bất giác trong lòng nhộn nhạo, trống ngực đập thình thịch. Mặt Công chúa đang dán lên ngực hắn, chợt nghe được tiếng tim hắn đập "thình thịch", sắc mặt nàng càng hồng, không khỏi hờn dỗi một tiếng, giương mắt giận dỗi nhìn Sở Phong. Sở Phong cũng nhìn thẳng nàng, trong nhất thời, tim hai người đều đập "thình thịch", cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, công chúa lại vội cúi đầu xuống. Truyện Sắc Hiệp -
Sở Phong tận lực ổn định tâm thần:
- Công chúa, ngày mai còn phải lên đường, công chúa nghỉ ngơi sớm đi!
Sở Phong đang muốn buông hai cánh tay đang ôm lấy eo công chúa thì công chúa đã nói:
- Sở đại ca, đừng đi, ta muốn ở cùng... Sở đại ca thêm một lúc!
- Công chúa...
- Thời hạn mười lăm ngày đã gần đến, Sở đại ca cứ ở cùng với ta thêm một khắc đi!
Sở Phong giật mình:
- Công chúa đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, vu chú trên người công chúa nhất định có thể được giải mà!
Công chúa ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Sở Phong:
- Bất kể có thể giải được vu chú hay không, một đường này có thể ở cùng với Sở đại ca, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi!
Sở Phong trong lòng kịch chấn: thì ra nàng sớm đã có ý nghĩ hẳn phải chết, nàng không ngại cực khổ muốn một đường bôn ba với mình, chỉ là vì có thể ở cùng với mình thêm một khắc!
- Công chúa!
Sở Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc xám trắng của nàng. Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên mái tóc càng hiện rõ vẻ ảm đạm, thậm chí gần như nhìn thấy mà đau lòng.
Công chúa vén mái tóc đến trước ngực, dịu dàng vỗ về nó. Trong lòng Sở Phong đau xót:
- Xem bói không thể tin, công chúa đừng suy nghĩ nhiều!
Công chúa nói:
- Vậy vì sao Sở đại ca lại muốn khởi quẻ?
Sở Phong nhất thời không nói gì, công chúa nói:
- Sở đại ca có còn nhớ rõ lời ta đã nói không, năm đó có một vị giang hồ tướng sĩ đã từng xem bói cho ta, tính ra ta vào năm 18 tuổi này sẽ thiên lý Tây hành, trường yểm Hồ phong?
Sở Phong gật đầu.
Công chúa lại nói:
- Lão nhân khởi quẻ ngày hôm nay, chính là vị giang hồ tướng sĩ ngày đó đã nói ta sẽ 'thiên lý Tây hành, trường yểm Hồ phong' !
- Là ông ấy? - Sở Phong kinh hãi.
Công chúa nhìn lên mái tóc của mình, đoạn nàng nói:
- Sở đại ca, ta rất sợ, rất sợ sẽ biến thành lão thái bà với tóc trắng xoá như ông ấy nói. Ta tình nguyện hiện tại chết đi cũng không nguyện để Sở đại ca thấy được hình dạng đó của ta. Sở đại ca, ta sợ huynh nhìn thấy hình dạng đó của ta, ta sợ, Sở đại ca...
Công chúa từng giọt nước mắt rơi xuống, Sở Phong trong lòng đau đớn từng cơn, hắn thật hối hận, hối hận không nên muốn Thiên Cơ lão nhân khởi quẻ, hối hận đã truy hỏi việc mái tóc trắng của công chúa.
- Sở đại ca, nếu như ta thật sự biến thành một lão thái bà tóc trắng xoá, lưng còng, huynh còn có thể...
Sở Phong ôm chặt lấy nàng:
- Bất kể công chúa biến thành hình dạng gì, ta cũng sẽ không bỏ công chúa, công chúa vĩnh viễn đều là cô công chúa xinh đẹp nhất trong thiên hạ!
Công chúa dịu dàng cười, nàng gối đầu lên ngực Sở Phong, trong lòng thì thào: "Ta là cô công chúa xinh đẹp nhất trong lòng Sở đại ca!"
...