Trâm cài đâm thẳng đến huyệt Thái Dương của công chúa, nhưng từng đốt trâm cài lại lả tả rơi xuống. Công chúa kinh ngạc đến ngây người nhìn cây trâm cài đã bị nát bấy trên mặt đất, lại nhìn sang Sở Phong.
Sở Phong bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tay phải đang nắm cây trâm loan phượng.
Thì ra vừa rồi khi Sở Phong trang điểm cho nàng, đã âm thầm giấu cây trâm loan phượng vào tay áo, và đổi một cây trâm khác đã động tay động chân rồi mới cắm lên trên tóc nàng.
Một giọt nước mắt lặng yên nhỏ lên má công chúa, công chúa trong lòng chấn động, nàng ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Sở Phong:
- Sở đại ca, xin lỗi!
Sở Phong không lên tiếng, chỉ ôm lấy nàng, nước mắt lại lặng yên tuôn ra. Công chúa tựa vào lòng Sở Phong, hai mắt cũng đẫm lệ.
- Vì sao? Ta đã đạt được Kim nhân, vì sao nàng còn ngốc như vậy? - Sở Phong lẩm bẩm.
Công chúa nói:
- Sở đại ca, huynh còn nhớ rõ dòng sông băng đó không?
- Sông băng?
- Ngày ấy chúng ta đi ra từ rạch Bồ Đào qua sông băng, thôn trưởng bảo chúng ta nhất thiết không được quay lại nhìn, ta...
- Nàng... nàng đã quay đầu lại nhìn? - Sở Phong giật mình nhìn công chúa.
Công chúa gật đầu.
- Nàng...thấy được gì?
Đúng rồi, rốt cuộc công chúa nhìn thấy gì đây?
Ngày ấy nàng ngồi ở phía sau Sở Phong, cưỡi Túc Sương chạy như bay trên sông băng, dưới hiếu kỳ nàng đã quay đầu lại nhìn lướt qua: chỉ thấy tại cửa dòng sông băng mông lung hiện ra một bóng người nhỏ nhắn, lẻ loi đứng ở giữa đất Hồ hoang vắng lạnh lẽo, đứng trước một phần mộ lẻ loi trên sa mạc. Bốn phía gió Hồ cuồn cuộn, sương lạnh rét mướt; nàng dần dần thấy rõ bóng người này, một mái tóc trắng, quốc sắc thiên hương, không ngờ chính là bản thân nàng! Sau đó tên trên mộ bia của ngôi mộ kia cũng dần dần hiện ra. Là bốn chữ khắc thê lương ảm đạm -- thập cửu công chúa!
Sở Phong giật mình lắng nghe, nhất thời đã không biết được cất tiếng nói. Hắn vội lấy lại bình tĩnh, và nói:
- Chỉ là ảo giác, không phải là sự thật, nàng đừng nghĩ ngợi lung tung!
- Là thật, một khắc đó ta cảm thấy mình đang đứng ở...
- Đừng nghĩ nữa, ta nhất định sẽ giải vu chú cho nàng!
- Sở đại ca, huynh còn nhớ rõ quái từ của câu 'thiên lý Tây hành, trường yểm Hồ phong' không? Kỳ thực quái từ đó có tổng cộng bốn câu: 'thiên lý Tây hành, cô đơn vực ngoại; cô trủng hoang mạc, trường yểm Hồ phong'. Ta sợ cho dù có thể giải được vu chú, cũng sẽ...cũng sẽ...
Công chúa vừa nói, nước mắt cứ từng chuỗi nhỏ xuống.
- Công chúa, ta sẽ không để cho nàng cô đơn vực ngoại, ta vĩnh viễn sẽ bầu bạn ở bên cạnh công chúa!
Sở Phong ôm chặt lấy nàng, gối đầu lên mái tóc màu trắng của nàng.
- Sở đại ca!
Công chúa ngẩng đầu nhìn Sở Phong, Sở Phong lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng, rồi chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm mềm mại của nàng. Công chúa chấn động cả người, nhưng không né tránh, nàng chỉ chậm rãi khép đôi mắt lại.
Một hồi lâu, Sở Phong mới buông ra đôi môi của công chúa, liếm khóe môi nhìn nàng, công chúa e thẹn thầm giận, chỉ cắn miệng cúi đầu, đâu còn dám nhìn Sở Phong một cái nào.
Sở Phong nhẹ nhàng cắm cây trâm loan phương trong tay lên mái đầu của công chúa:
- Vừa rồi một châm của công chúa, gần như đã đâm nát trái tim của ta!
Công chúa nói:
- Sở đại ca, ta sẽ không ngốc như vậy nữa. Bất kể có thể giải được vu chú hay không, có thể chôn thân nơi vực ngoại hay không, chỉ cần có thể ở cùng Sở đại ca thêm một ngày, ta sẽ sống thêm một ngày.
- Công chúa...
Sở Phong mới vừa mở miệng, Phi Phượng đã cầm một cái mâm đi vào, phía trên đặt mấy món điểm tâm, nàng quả nhiên đợi không được nên đã tự mình làm, vừa thấy tình cảnh của hai người, nàng liền rầy:
- Người ta vừa đi thì hai người đã ôm tay ôm chân, thật không ra thể thống gì!
Công chúa đỏ ửng mặt, vội muốn giãy khỏi Sở Phong, nhưng Sở Phong ôm nàng càng chặt hơn, còn cười hì hì nói với Phi Phượng:
- Mỗi lần người ta cùng công chúa động tay đông chân, muội đều đến để làm rối lên, thật không thức thời gì cả! Có đúng không, công chúa?
Công chúa càng xấu hổ, ngay cả mắt cũng không dám mở.
Phi Phượng lại rất hiếm khi không phát tác cơn giận, chỉ nói:
- Ngươi cứ ôm công chúa đi, để xem ngươi ăn cái gì, đói cho ngươi chết luôn!
Nói xong nàng đặt mâm lên bàn, cầm lấy một miếng bánh và bắt đầu ăn.
Sở Phong cười nói với công chúa:
- Công chúa, mau lấy một miếng bánh cho ta đi, ta đói muốn chết đây!
Công chúa lén nhìn sang Phi Phượng một cái, quả nhiên cầm lấy một miếng bánh bông lan, xấu hổ dịu dàng đưa tới bên mép Sở Phong. Sở Phong mở to miệng cạp tới, cơ hồ cắn cả ngón tay công chúa vào miệng, công chúa sợ quá vội thụt tay về, hờn dỗi lườm Sở Phong một cái. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sở Phong vừa nhai vừa nói:
- Công chúa thật là ôn nhu chăm sóc, hiền lương thục đức.
Công chúa càng thẹn thùng, cố muốn giãy ra khỏi, Phi Phượng kéo nàng ngồi xuống và nói:
- Tiểu tử này cứ được voi lại đòi tiên ngay, công chúa đừng để ý tới hắn!
Sở Phong nói:
- Phi Phượng, sao muội lại chiếm công chúa rồi, quá bá đạo rồi đó?
Phi Phượng trừng mắt nói:
- Ta cứ muốn chiếm lấy công chúa đấy thì sao, có bản lĩnh thì tới mà cướp!
Sở Phong nhún nhún vai:
- Muội là Phi Tướng Quân, ta cướp không lại muội!
Nói xong cũng ngồi xuống, lúc này tâm tình hắn rất tốt, thấy trên bàn có một chùm bồ đào tím, bên cạnh còn có một bầu rượu nhỏ, bởi thế cười nói:
- Nơi này chính là Lương Châu, [Lương Châu từ] có nói 'bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi', ở đây có bồ đào, rượu ngon cũng có, nhưng lại chỉ thiếu ly dạ quang, đáng tiếc đáng tiếc!
Công chúa cười nói:
- Sở đại ca muốn ly dạ quang cũng không khó.
Nói xong nàng lấy ra một tờ giấy trắng, nhẹ nhàng gấp vài cái đã gấp thành một ly rượu nhỏ tinh xảo, đoạn tự mình châm một ly rượu rồi đưa cho Sở Phong:
- Lấy cái này tạm làm ly dạ quang, để Sở đại ca cảm hoài ý cổ một phen!
Sở Phong tiếp nhận rồi một hơi uống cạn ly, chỉ ngửi được trong hương rượu nhè nhẹ còn mang theo mùi hương nhàn nhạt của công chúa, hắn cười nói:
- Ly này nên gọi là dư hương dạ quang!
Công chúa mặt lại ửng hồng, Phi Phượng trừng mắt nhìn ly rượu giấy, vừa mới lạ lại vừa hứng thú:
- Thì ra công chúa còn có tài này, thật thú vị!
Công chúa vội nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ thích thì ta sẽ dạy cho tỷ tỷ gấp?
Phi Phượng vui mừng nói:
- Hay lắm, ta còn chưa từng thử qua đồ chơi thú vị thế này!
Sở Phong lại nói:
- Chỉ sợ Phi Tướng Quân học không được. Ngày đó khi ta học gấp cũng phải mất cả một đêm, công chúa dạy mà cũng phát bực, cuối cùng gấp ra được mà vẫn rất khó coi!
Công chúa cười khì một tiếng, rồi chợt từ trong người lấy ra một cái ly rượu giấy ngộ nghĩnh, đưa cho Phi Phượng và nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ nhìn đi?
Ly rượu này chính là cái ly méo mó mà đêm đó Sở Phong lần đầu tiên gấp thành.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Thì ra công chúa vẫn giữ nó hả?
Phi Phượng cơ hồ muốn cười đến gập cả bụng:
- May mà hắn có thể gấp ra được, cũng chỉ có hắn mới có thể gấp ra được như thế thôi!
Sở Phong ngượng ngùng nói:
- Muội đừng có mà cười, nói không chừng muội còn gấp xấu hơn cả ta nữa đấy!
Phi Phượng khinh miệt:
- Hừ! Tưởng người ta ngu như ngươi chắc!
...
Ngay sau đó ba người dùng cơm xong, tiếp tục phi ngựa lên đường.
Sở Phong cưỡi Túc Sương, công chúa thì dựa vào lòng hắn. Sở Phong vừa giục ngựa vừa ghé miệng vào sát tai công chúa nói:
- Công chúa thực sự là hư quá, sao lại giữ lại cái ly rượu giấy của ta?
Công chúa cắn miệng không đáp.
Sở Phong cười nói:
- Ta biết rồi. Nhất định là công chúa đối với ta nhất kiến chung tình, muốn lấy một tín vật đính ước, lại ngại mở miệng, vì vậy lén giữ lại cái ly rượu giấy này! Có phải vậy không, công chúa?
Công chúa cười hích hích một tiếng:
- Thảo nào Phi Phượng tỷ tỷ nói Sở đại ca da mặt dày cả mũi thương đâm cũng không thủng, thì ra là sự thật!
Sở Phong không khỏi cầm lấy ngón tay của công chúa đâm lên da mặt mình, lại nói:
- Đừng nghe Phi Phượng tỷ tỷ của nàng nói mò, da mặt ta rất mỏng, còn rất xấu hổ nữa đấy!
Công chúa cười rộ lên khúc khích.
- Hừ!
Phía trước mơ hồ truyền đến một tiếng hừ của Bàn Phi Phượng.
Sở Phong ghé sát bên tai công chúa nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ của nàng lại ghen rồi đấy!
Nói rồi Sở Phong giục ngựa đuổi theo, đưa dây cương lại cho công chúa, đoạn tung người lên, rơi vào phía sau Phi Phượng, hai tay ôm lấy eo Bàn Phi Phượng, ghé sát bên tai nàng nói:
- Hảo Phi Phượng, muội lại ghen đấy à?
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Sao ta phải ghen, ngươi còn có cả đám Trích Tiên Tử, Thiên Ma Nữ, Diệu Ngọc, Y Tử, mỗi người ta đều ghen, chẳng phải bị chua đến chết còn gì!
- Giọng của muội hình như rất chua?
- Hừ!
Bàn Phi Phượng khinh miệt:
- Ngươi mới chua! Ngươi mau đi ôm công chúa đi, ít động tay đông chân!
Nói rồi Phi Phượng húc khuỷu tay trái vào bụng Sở Phong, Sở Phong tung người về phía sau, ngồi trở lại phía sau công chúa, hai tay ôm lấy eo công chúa:
- Phi Phượng tỷ tỷ của nàng dữ thật, không dịu dàng như công chúa!
Phía trước lập tức lại truyền đến một tiếng "hừ" của Bàn Phi Phượng, công chúa liền nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ giận rồi đấy, huynh còn không nhanh đi dỗ tỷ ấy?
- Tuân mệnh!
Sở Phong quả nhiên lại tung người lên và rơi vào phía sau Bàn Phi Phượng, nào ngờ Bàn Phi Phượng đột nhiên đá vào bụng ngựa, Hỏa Vân mã đột nhiên xông về trước, "bạch" mông Sở Phong đáp xuống đất, Bàn Phi Phượng gập bụng cười khúc khích, quay đầu lại nói:
- Đáng đời!
Công chúa vội vàng ghìm lại dây cương, thân thiết hỏi:
- Sở đại ca không sao chứ?
Sở Phong cười hì hì bò lên, phi thân nhảy lên Túc Sương, khẽ cắn lên vành tai công chúa, nhỏ giọng nói:
- Vẫn là công chúa thương ta!
Công chúa tức thì cả người rã rời dựa vào lòng Sở Phong, nét mặt thẹn thùng, nàng ngước mắt thấy vết chỉ ngân nhàn nhạt trên mặt Sở Phong, bởi vậy trêu ghẹo:
- Sở đại ca, vết xước trên mặt huynh chắc không phải là bị Phi Phượng tỷ tỷ thử độ dày của da mặt huynh nên đâm vào đó chứ?
Sở Phong bất giác sờ sờ tay lên vết chỉ ngân cong cong, lại nhớ tới Ngụy Đích, bên tai vang lên tiếng la như đứt từng khúc ruột gan của nàng bên dốc núi ngày đó.
...