- Là ngươi à?
Sở Phong liền nhận ra con chim này chính là con chim mình đã thả nó bay đi ở trên thuyền của Đoạn Nhất Hổ. Con chim thấy Sở Phong tỉnh lại, có vẻ rất vui mừng, không ngừng lượn quanh trên đỉnh đầu hắn, kêu lên "chíp chíp".
Sở Phong mỉm cười, trong đầu thoáng hiện lên Lan Đình và công chúa, đột nhiên hoảng hốt, muốn đứng dậy nhưng chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, xương cốt rã rời, hoàn toàn không nghe sai bảo, đau đớn khiến hắn ứa cả mồ hôi lạnh.
Hắn gian nan quay đầu nhìn thoáng qua hai bên, thấy mình đang nằm ở bên bờ một hòn đảo nhỏ, nhưng không thấy bóng dáng Lan Đình và công chúa đâu, hắn muốn lớn tiếng kêu to, nhưng cổ họng chỉ ặc ặc, không phát ra được thanh âm.
Vì sao mình lại nằm ở chỗ này? Hắn nhớ mang máng mình và công chúa, Lan Đình đang ở trên boong thuyền của Đoạn Nhất Hổ, sau đó nghe được một tiếng nổ, rồi việc sau đó không nhớ gì nữa.
Mấy tiếng "Ùng ục! Ùng ục!" vang lên, Sở Phong biết cái bụng của mình lại không đứng đắn rồi. Con chim kia hiển nhiên cũng nghe được, nó quay về cái bụng của hắn kêu chíp một tiếng. Bụng Sở Phong lại vang lên tiếng "ùng ục", con chim lại kêu chíp một tiếng, có vẻ rất hiếu kỳ.
Sở Phong thầm cười khổ: cả ngươi cũng cười nhạo ta sao?
Con chim đột nhiên quay về hắn kêu chíp một tiếng rồi bay đi, chớp mắt bóng dáng đã biến mất ở ngoài khơi xa xôi.
Sở Phong thầm nghĩ: mày cứu tao tỉnh lại, nhưng mình lại bay đi, vậy tính là gì đây. Hắn lo lắng cho công chúa và Lan Đình, muốn gượng người đứng dậy, nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy được chút nào.
Con chim kia lại bay trở về, trong miệng ngậm một quả trái cây to như ngón cái, màu đỏ thẩm. Nó bay tới đỉnh đầu Sở Phong, mở miệng nhả quả trái cây ra, vừa lúc rơi vào miệng Sở Phong.
Sở Phong vừa đói vừa khát, lập tức cắn ngay, chỉ cảm thấy ngọt ngào nhiều nước, vừa nuốt vào bụng liền cảm thấy ấm áp, vô cùng kỳ diệu.
Con chim thấy hắn ăn trái cây, kêu chíp một tiếng rồi lại bay đi, chốc lát lại ngậm tới một quả màu đỏ thẩm, vẫn rơi vào trong miệng Sở Phong.
Sở Phong ăn liền hơn mười trái, tức thì có tinh thần hơn gấp trăm lần, mặc dù còn không thể động đậy, nhưng có thể nói được. Hắn thấy con chim trong một khắc liên tục bay qua bay lại ngậm về trái cây cho mình, vô cùng cảm động nói:
- Chim này, ta với ngươi thật có duyên, ta tên Sở Phong, cao tính đại danh của ngươi là gì?
Con chim duỗi cái mỏ dài quay về hắn kêu chíp một tiếng. Truyện Sắc Hiệp -
Sở Phong nói:
- Sao? Không chịu cho biết hả? Quá nhỏ mọn rồi, ta đã tự báo ra tính danh, ngươi cũng nên tự báo tính danh đi chứ?
Con chim lại quay về hắn kêu chíp một tiếng. Sở Phong cười nói:
- À, thì ra ngươi không có tên. Không bằng ta đặt cho ngươi một cái tên được không?
- Chíp!
- Ngươi đồng ý rồi? Vậy được rồi. À...Để ta suy nghĩ một tí... Tên cũng không thể tùy tiện... Có rồi, ta nghe nói Đông Hải có một loài chim thần thượng cổ, gọi Tinh Vệ, tiếng kêu cũng là 'tinh vệ tinh vệ', cũng tương tự như ngươi vậy, hay là ta gọi ngươi là tinh vệ, sao hả?
Con chim võ hai cánh không ngừng lượn quanh trên đầu Sở Phong, miệng liên tục kêu chíp chíp, có vẻ hết sức vui mừng.
Sở Phong vui mừng nói:
- Xem ra ngươi cũng thích tên này, vậy sau đó ta gọi ngươi là tiểu Tinh Vệ. Này tiểu Tinh Vệ, lần này thực sự là đa tạ ân cứu mạng của ngươi!
- Chíp! - Tiểu tinh vệ đáp lại một tiếng.
Sở Phong nói:
- Ta nghe nói Tinh Vệ ngậm cây lấp biển, ý chí kiên quyết, hiện tại ngươi ngậm trái cây lại cho ta, cũng không thua Tinh Vệ đâu.
- Chíp!
- Nhưng này, ngươi có thể mổ quả to hơn được không, những quả này ta ăn có hơn 100 trái cũng không có cảm giác gì?
- Chíp!
Tiểu tinh vệ kêu một tiếng, lại vỗ cánh bay đi.
Sở Phong vui mừng, xem ra con tiểu tinh vệ này rất hiểu ý người.
Một lát sau, tiểu tinh vệ bay trở về, Sở Phong sớm đã há miệng chờ đợi, nhưng lần này tinh vệ bỏ vào không phải là trái cây, mà là một cây cỏ nhỏ tươi non màu tím đỏ.
Sở Phong phun cỏ ra, vừa bực mình vừa buồn cười:
- Tinh vệ, ta bảo ngươi mổ quả to hơn, sao ngươi lại mổ về cây cỏ làm gì? Ta không phải là trâu không phải là ngựa, không ăn cỏ!
Tiểu tinh vệ cứ mặc kệ hắn, ngậm lấy cây cỏ kia lại bỏ vào miệng hắn, còn kêu "chíp chíp" hai tiếng. Sở Phong lại phun cái phù ra, nói:
- Đã nói là ta không ăn cỏ mà!
Tiểu tinh vệ lại mổ lên cây cỏ bỏ vào miệng hắn, Sở Phong cau mày rồi lại phun ra, lần này nhắm chặt miệng không mở ra nữa. Tiểu tinh vệ nó giận, bay lên ngực hắn, dùng cái mỏ nhọn không ngừng mổ lên hai bên mặt Sở Phong, mổ cho Sở Phong nhíu mày trợn cả mắt, vô cùng khó chịu, không có biện pháp, hắn đành phải cầu xin:
- Được rồi được rồi, đừng mổ nữa, ta há mồm là được chứ gì! - Quả nhiên mở miệng ra.
Tiểu tinh vệ lại mổ cỏ bỏ vào trong miệng hắn, Sở Phong thầm nghĩ: nó kiên trì muốn mình ăn, không chừng cỏ này ăn rất ngon. Vừa nghĩ như vậy, Sở Phong lập tức sáng cả mắt, miệng bắt đầu nhai, Oa! Vừa đắng vừa chát, suýt nữa muốn nhổ ra, nhưng cái mỏ dài nhọn của Tinh Vệ luôn nhìn thẳng hai mắt hắn, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ mổ xuống.
Sở Phong luống cuống, nếu như để nó mổ hai mắt, vậy thật sự còn oan hơn oan Thị Kính. Hắn đành phải mếu mặt mà nhai, oa! Thật là có khổ khó nói, cuối cùng cũng gắng nuốt xuống được cây cỏ.
Tiểu tinh vệ thấy Sở Phong đã ăn cỏ liền vui mừng, vỗ hai cánh kêu "chíp chíp". Sở Phong thầm tức giận: thì ra con này thích giày vò người ta, nhìn mình khó chịu nhưng nó lại sung sướng.
Tiểu tinh vệ lại bay vù đi, chỉ chốc lát lại ngậm tới một gốc cỏ, nhưng nó màu tím đen, cũng bỏ vào trong miệng Sở Phong. Sở Phong thầm kêu khổ, nhưng cái mỏ của tinh vệ luôn dòm thẳng mình, không ăn là không được.
Có thể cây cỏ này sẽ ăn ngon hơn. Nghĩ như vậy hắn lại mở miệng nhai, oa! So với cây trước còn đắng hơn gấp trăm lần, đắng đến nỗi Sở Phong rùng mình một cái, muốn phun ra lại không dám, muốn nuốt vào thì đắng không thể tả, chỉ có ngậm miệng không phun ra cũng không nuốt vào, chuẩn bị đợi con chim "đáng ghét" này bay đi, sẽ len lén nôn ra.
Hình như Tiểu tinh vệ đã nhìn thấu tâm tư của hắn, nên cứ đứng ở trên ngực hắn, hai mắt nhìn thẳng vào miệng hắn, không chịu dời đi phân nào.
Sở Phong thực sự đắng không chịu nổi, nhướng mày, đầu thì tính toán, vì vậy nuốt nước bọt ực một cái. Tiểu tinh vệ nghe được tiếng ực, cho rằng hắn nuốt rồi, vì vậy bay vù lên.
Sở Phong vội vàng mở miệng muốn phun ra, tinh vệ lại đột nhiên quay đầu lại, thấy ngay trong miệng hắn còn ngậm cỏ, tức thì đáp xuống, duỗi mỏ nhọn mổ thẳng xuống hai mắt Sở Phong. Sở Phong sợ quá đành nuốt ực xuống, lần này là nuốt thật rồi.
Oa! Vị đắng làm cho đầu lưỡi của Sở Phong cũng phải run lên.
Tinh vệ vui mừng, kêu lên "chíp chíp", còn thân thiết dùng đầu cọ cọ lên mặt Sở Phong. Sở Phong hận không thể phun cho nó một ngụm, chỉ là không dám.
Tiểu tinh vệ lại bay vù lên, Sở Phong luống cuống, vội hô:
- Hảo tinh vệ, ta no rồi, ăn rất no, đừng ngậm về nữa, xin ngươi đấy!
Nhưng Tinh vệ đã bay đi không thấy bóng dáng đâu, Sở Phong chỉ âm thầm cầu thần bái phật, chỉ mong lần này tinh vệ đừng ngậm cỏ về nữa. Tuy nhiên không như mong muốn, Tinh vệ lại ngậm về một gốc cỏ, còn là một cây cỏ đen thui lui.
Sở Phong vừa nhìn màu sắc của cây cỏ này, chưa vào miệng nhưng người đã run lên, kêu khổ không kịp.
Tinh vệ cứ thế bỏ cỏ vào trong miệng hắn. Sở Phong luôn mãi quanh co, tới cùng vẫn quanh co không được, mở miệng cắn nuốt, Oa! Cái đắng thật khó chịu, quả thực muốn đi tìm cái chết, nếu không phải tay chân không thể động đậy, hắn thật hận không thể một kiếm rạch bụng mình ra.
Hắn rốt cuộc nuốt xuống, sau đó ngơ cái mặt nhìn Tinh Vệ, chờ nó "hành hạ" tiếp. Nhưng Tinh vệ không bay đi nữa, chắc có lẽ là bay riết mệt rồi. Giờ thì Sở Phong tỉnh cả người, cười nói:
- Thế nào, không hành hạ ta nữa hả? Tiếp đi, có cái gì hoa cỏ dây dợ thì cứ việc mổ tới đây, chua ngọt đắng cay gì ta cũng ăn tất, nhíu mày một cái nào thì sẽ không là hảo hán! Đi đi! Đi mổ nhanh đi!
Tinh vệ kêu chíp một tiếng, quả nhiên lại bay vù lên. Sở Phong hối hận rồi, vội réo gọi:
- Ôi ôi Tinh Vệ! Ta nói giỡn thôi, đừng có mà tưởng thật, mau trở lại, ta bồi tội với ngươi đây!
Tiểu tinh vệ lại quay về đậu xuống trên ngực hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng rất vênh váo.
Sở Phong chỉ phải cười làm lành một tiếng, thầm nghĩ: xem ra con chim này không dễ chọc.
Đang nghĩ ngợi, chợt cảm thấy bụng bắt đầu sinh ra từng đợt nhiệt khí, rất hiển nhiên là ba cây cỏ cùng với mớ trái cây kia đồng loạt phát tác dụng. Sở Phong còn chưa quá lưu ý, nhưng rất nhanh phát giác ra sự bất thường, cỗ nhiệt khí đang không ngừng tăng lên, ban đầu chỉ là ấm áp, tiếp theo nóng lên hừng hực, sau đó là nóng rực, nóng cháy, tựa như cả người muốn bốc cháy lên.
Sở Phong vừa kinh vừa sợ, xem ra ba cây cỏ cùng với mớ trái cây kia tuyệt không tầm thường, mà cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, cỗ nhiệt khí trong cơ thể bắt đầu như xích hỏa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, hình như muốn đốt cháy sạch sẽ lục phủ ngũ tạng của hắn.
Tiểu tinh vệ hiển nhiên cũng biết trong người Sở Phong đang nóng rực khó chịu, luôn miệng kêu chíp chíp, hết sức lo lắng, không ngừng ra sức vỗ hai cánh quạt mát giải nhiệt cho Sở Phong, nhưng chút gió từ công sức của nó thực sự chẳng thấm vào đâu. Sở Phong cảm thấy trong người muốn bốc ra lửa đến nơi rồi.
Đúng lúc này, trong cơ thể hắn bỗng sinh ra từng tia tuyết hàn chi khí, cả người hơi được dễ chịu. Sở Phong mừng rỡ, hắn biết là Tuyết Liên đan đã phát huy tác dụng rồi, may mà mình đã ăn cả một bình Tuyết Liên đan của Bàn Phi Phượng.
Từng tia tuyết hàn chi khí không ngừng tương hối giao hòa cùng luồng nhiệt khí của ba cây cỏ và trái cây, sau đó bắt đầu không ngừng di chuyển tư nhuận tứ chi bách hài của hắn, cuối cùng cuồn cuộn hội tụ trong đan điền.
Sở Phong biết đây là kỳ ngộ ngàn năm khó gặp, vội nhắm lại hai mắt, thu liễm tâm thần, bắt đầu thầm vận Tiên Thiên Thái Cực, đem luồng khí hội tụ vào đan điền nạp vào hai cổ chân nguyên trong cơ thể...