Sở Phong dẫn công chúa và Lan Đình đi vào rừng cây, bắt đầu rẽ ngang rẽ dọc, ai ngờ đi một hồi lâu lại vẫn chỉ quanh quẩn trong rừng cây.
Lan Đình ngạc nhiên nói:
- Sở công tử, ngươi muốn dẫn chúng tôi đi đâu?
Sở Phong đỏ mặt, nói không nên lời:
- À...cái này... sợ rằng...à...
Công chúa không khỏi mím môi cười:
- Sở đại ca sợ rằng lại lạc đường rồi.
Sở Phong càng thêm xấu hổ, liền nói với Tinh Vệ:
- Tiểu Tinh Vệ, mau dẫn chúng ta đến chỗ đầm nước kia.
Tiểu Tinh Vệ kêu chíp một tiếng, quả nhiên bay vào sâu trong rừng cây. Ba người vội vàng đi theo. Lần này quẹo trái rẽ phải một hồi, phía trước lại truyền tới khí tức thần bí âm trầm đích, thoáng chốc đi tới chỗ đầm nước quỷ dị kia, cái hòm thuốc vẫn còn nằm rơi ở bên bờ đầm.
Sở Phong nhặt lên hòm thuốc, hỏi Lan Đình:
- Y Tử cô nương, hòm thuốc này không phải là cô bỏ ở đây hả?
Lan Đình lắc đầu:
- Sau khi chúng ta bị rơi xuống nước, cái hòm thuốc đã bị mất rồi.
Sở Phong giật mình:
- Vậy sao nó lại nằm đây? Chẳng lẽ nó bay lên đầm nước này?
Lan Đình nhìn qua đầm nước, chỉ thấy trong vào xanh ảm đạm lộ ra màu đỏ sậm, quỷ dị âm trầm, dòng nước từ từ xoay tròn từ Tây sang Đông thuận chiều kim đồng hồ, rất chậm rất chậm, hình như đang hút tất cả vào... Nàng không khỏi bước về hướng đầm nước.
- Cẩn thận! Đầm nước này có thể nhiếp nhân tâm thần!
Sở Phong vội kéo lấy ống tay áo nàng một cái. Lan Đình thoáng chốc phục hồi tinh thần lại, trong lòng cả kinh, không tự chủ được lui một bước, thần sắc đột nhiên trở nên vô cùng ngưng trọng.
Công chúa ngạc nhiên nói:
- Đầm nước này sao lại tự xoay tròn được? Chẳng lẽ nó tương thông với hải vực bên ngoài?
Sở Phong nói:
- Không đâu, nước biển bên ngoài là nước mặn, nhưng nước của đầm này lại ngọt, sẽ không tương thông!
Lan Đình nói:
- Sao công tử biết nước của đầm này ngọt?
Sở Phong nói:
- Trước đó ta đã đến chỗ này, thấy cái hòm thuốc bị rơi bên bờ, nghĩ đến hai người chắc là bị rơi xuống đó, cho nên...
Công chúa trừng đôi mắt nói:
- Sở đại ca...nhảy vào đó tìm chúng ta?
Sở Phong cười nói:
- Thiếu chút nữa chắc không về được rồi.
Lan Đình giật mình nói:
- Công tử nhảy vào đó? Công tử có biết không, nó... nó có thể là...
- Là cái gì?
- Có thể là... Hoàn đàm trong truyền thuyết!
- Hoàn đàm?
- Truyền thuyết nước của Hoàn đàm vĩnh viễn xoay tròn, hơn nữa không có đáy, nếu như rơi vào đó thì cũng chỉ có thể chìm thẳng xuống, vĩnh viễn không tới cùng, cũng sẽ không nổi lên nữa!
- Không đến mức kinh khủng như vậy chứ, ta không phải là trở lên rồi sao?
- Sở công tử, ngươi có biết hay không, Hoàn đàm là... là...
- Là cái gì?
- Là...cửa vào Ma giới trong truyền thuyết!
- Hả? Cửa vào Ma giới? - Lần này Sở Phong quả thật giật mình rồi.
Lan Đình nói:
- Ta xem qua một quyển sách cổ, trên đó có ghi lại, vào thời thượng cổ, thế gian không chỉ có người, còn có thần, ma, quỷ, yêu, phật, đạo, bọn họ đều muốn tranh đoạt thế gian, vì vậy đã xảy ra một trận thần ma đại chiến, thiên hạ thương sinh gần như bị diệt tuyệt, sau đó không biết vì sao, thần, ma, quỷ, yêu, phật, đạo toàn bộ bị phong bế, chỉ còn lại phàm nhân tại thế. Nhưng mà, một số hậu duệ của thần ma vẩn còn lưu lạc tại thế gian, ẩn thân trong phàm nhân, tất cả đang đợi trận thần ma đại chiến tiếp theo.
Sở Phong nhất thời chết lặng người, cái này còn hơn cả truyện 1001 Đêm rồi.
Lan Đình nói tiếp:
- Những điều này chỉ là truyền thuyết từ thượng cổ. Tuy nhiên nếu như Hoàn đàm xuất hiện thì sẽ không phải là truyền thuyết nữa, bởi vì Hoàn đàm là cửa vào Ma giới, một khi cửa vào mở ra, quỷ, yêu lưỡng giới cũng sẽ tự động mở, bởi vì Ma giới thống lĩnh ma, quỷ, yêu tam giới.
Sở Phong hỏi:
- Nếu như ma, quỷ, yêu tam giới bị mở ra, vậy thì sẽ thế nào?
Lan Đình nói:
- Nhật nguyệt phất minh, thiên địa bất tái!
(nhật nguyệt không còn sáng, trời đất sẽ không còn)
Sở Phong hỏi:
- Làm sao mới có thể mở cửa vào Ma giới?
Lan Đình không lên tiếng, có lẽ là trong sách không có ghi lại.
Sở Phong không khỏi lại nhìn sang Hoàn đàm, nước đầm vẫn đang từ xoay từ Tây sang Đông, nhưng đang từ từ chậm lại, hắn mới nói:
- Nước đầm này hình như xoay chậm hơn lúc trước.
- Ôi.
Lan Đình la hoảng lên. Sở Phong nghe ra tiếng la này rất không tầm thường, vội hỏi:
- Làm sao vậy?
Lan Đình nói:
- Công tử nói nó xoay chậm hơn trước hả?
- Đúng vậy, chậm hơn so với lúc ta nhảy xuống, hơn nữa ta cảm thấy nó còn đang chậm đi!
Thần sắc Lan Đình càng thêm ngưng trọng, thậm chí là kinh hãi.
- Làm sao vậy? - Sở Phong vội truy hỏi.
Lan Đình nói:
- Nếu Hoàn đàm xoay tròn thuận thiên từ tây sang đông, cửa vào Ma giới là bị phong bế; nhưng nếu như xoay tròn nghịch thiên từ đông sang tây, cửa vào Ma giới sẽ... mở!
Sở Phong lấy làm kinh hãi:
- Hôm nay nó xoay từ tây sang đông, nhưng đang chậm đi, có thể sau khi ngừng hẳn thì nó sẽ bắt đầu xoay nghịch chuyển từ đông sang tây hay không?
- Ta... Ta không biết. Tuy nhiên tới cùng là cái gì có thể làm cho nó xoay chậm đi?
Sở Phong ngẩn ra, thầm nghĩ: chắc không phải bởi vì ta nhảy xuống, khiến cho nó xoay chậm đi đấy chứ? Chắc không đâu, mình làm gì có năng lực này, không phải là mình.
Hắn bèn miễn cưỡng cười nói:
- Trước đó ta thấy một mớ lá cây rơi vào đầm nước rồi không nổi lên nữa, có thể là mớ lá cây kia tác quái cũng nên.
- Lá cây? - Lan Đình hiển nhiên không quá tin tưởng thuyết pháp này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Sở Phong nói:
- Có thể sau khi nó dừng lại thì sẽ không xoay nữa, không xoay thuận mà cũng không xoay nghịch, cho nên không cần lo lắng. Huống hồ đây chỉ là truyền thuyết, chưa hẳn là thật đâu. Chúng ta không cần lo bò trắng răng!
Lan Đình chỉ cười, suy cho cùng vẫn có chút gượng ép.
Công chúa nói:
- Chúng ta nên rời khỏi đây đi, đầm nước này chung quy sẽ khiến người lạnh lòng.
Ba người rời khỏi Hoàn đàm và đi tới một nơi, chỉ thấy xung quanh hoa dại tua tủa, cỏ dày như nệm, mùi hoa thoang thoảng, giống như lọt vào tiên cảnh, thực sự là cách biệt một trời so với chỗ Hoàn đàm kia.
Sở Phong cười nói:
- Đây là nơi nào vậy, nhìn qua cũng rất tốt!
Lan Đình nói:
- Trước đó chúng tôi trốn ở chỗ này, đảo này chắc là Hải Tâm sơn rồi.
- Ồ? Vậy Long Câu thảo chính là sinh trưởng ở chỗ này rồi?
Lan Đình gật đầu. Công chúa tiện tay hái một đóa hoa màu đỏ tươi, hình dạng như mào hạc, lá giống cây tường vi, hương khí rất nồng.
- Đây là Long Câu thảo hả? - Sở Phong hỏi ngay.
Công chúa bật cười hích hích:
- Đây rõ ràng là hoa, sao lại là cỏ được? Cả hoa cỏ Sở đại ca cũng chẳng phân biệt được!
Sở Phong cũng không khỏi bật cười, Lan Đình nói:
- Đây là hoa Hạc Quan, có tác dụng thư giãn tâm thần.
Công chúa cười nói:
- Sở đại ca còn không mau hái mấy đóa cất đi, huynh không thấy Lan tỷ tỷ thì vội muốn điên lên mà.
Sở Phong cười nói:
- Ta không thấy công chúa cũng sẽ vội điên lên đấy.
Công chúa bèn đem hoa Hạc Quan đưa tới bên mép Sở Phong:
- Vậy còn không mau ăn nó đi?
Sở Phong thế mà sợ hãi nhảy ra sau hai thước, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống:
- Hảo công chúa! Hiện tại ta mà đến gần mấy thứ hoa cỏ này thì cả người khó chịu, đều là Tinh Vệ làm hại!
Tinh Vệ lập tức bay tới bên tai hắn, hét lên một tiếng 'chíp', chấn cho Sở Phong lảo đảo thêm cái nữa. Công chúa thấy hắn sợ hãi thành như vậy, thế là cầm một bông hoa Hạc Quan cứ duỗi về phía hắn, tiểu Tinh Vệ cũng nghịch ngợm mổ lấy một cành hoa Hạc Quan đuổi theo Sở Phong, làm cho Sở Phong lảo đảo né tránh, thật là chật vật, miệng thì la:
- Công chúa đừng chơi nữa, ta xin đấy!
Lúc này công chúa mới ngừng tay, nhưng tiểu Tinh Vệ vẫn mổ cành hoa đuổi theo không tha. Sở Phong nổi giận, trừng mắt với Tinh Vệ:
- Ngươi còn dám càn quấy nữa, ta sẽ lấy cây đuốc nướng ngươi!
Tinh Vệ lập tức quăng cành hoa Hạc Quan đi, kêu 'chíp' một tiếng rồi duỗi cái mỏ dài nhọn mổ thẳng tới Sở Phong. Sở Phong sợ quá vội lấy tay che mặt, cuống quít trốn ở phía sau Lan Đình.
Lan Đình nhếch miệng, rồi vẫy tay một cái, Tinh Vệ liền bay xuống lòng bàn tay nàng. Lan Đình cười nói:
- Tinh Vệ, ngươi tạm tha hắn một lần đi.
Tiểu Tinh Vệ kêu chíp một tiếng, vênh váo hướng về Sở Phong nhếch mỏ lên, quả nhiên không mổ tới nữa.
Sở Phong không cam lòng nói:
- Có lầm không vậy! Chim là ta thả, thế mà lại nghe lời Y Tử cô nương, không nghe lời ta?
Công chúa cười nói:
- Ai bảo Sở đại ca nói muốn nướng người ta!
- Ta nói giỡn thôi mà! Nó là ân tước cứu mạng, sao ta lại nỡ nướng nó. Đúng rồi, hai người có đói bụng không?