Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Sở Phong cùng công chúa, Lan Đình đi tới bên bờ. Lan Đình thấy bè lớn đến khác thường nên hỏi:
- Chúng ta chỉ có ba người, sao Sở công tử lại làm bé lớn vậy?
Sở Phong nói:
- Làm bè lớn chút, gặp sóng gió cũng không dễ bị lắc lư.
Công chúa mím môi nói:
- Thì ra là suy nghĩ cho chúng ta. Chỉ là vất vả cho Sở đại ca phải chèo thôi.
Sở Phong cười ha ha nói:
- Sức lực ta có rất nhiều, cho dù một cái thuyền lớn ta cũng chèo được!
Ba người lên bè rồi, Sở Phong hỏi:
- Chúng ta nên đi về hướng nào thì mới tốt đây?
Lan Đình nói:
- Đảo Chim nằm ở phía tây Tây Hải, chúng ta đi về phía tây thì có thể về đảo Chim!
- Không sai! - Sở Phong cầm lấy chèo, quay đầu lại hỏi Lan Đình: - Nhưng phía tây là hướng nào?
Công chúa cười khì nói:
- Lan tỷ tỷ, Sở đại ca không biết phân đông nam tây bắc đâu!
Lan Đình mím môi nói:
- Sở công tử, lát nữa mặt trời mọc lên, ngươi chẳng phải sẽ biết đông nam tây bắc rồi sao?
- Có đạo lý! Vẫn là Y Tử cô nương thông minh, còn có thể thưởng thức cảnh mặt trời mọc!
Sở Phong chèo bè chậm rãi rời khỏi Hải Tâm sơn. Công chúa và Lan Đình ngồi song song trước bè, dưới ánh ban mai của buổi bình minh đợi chờ mặt trời mọc.
Tận chân trời bỗng hiện ra một rặng mây đỏ, phương đông đã sắp sáng, ánh rạng đông đang trực chờ hiện ra, rồi ánh dương mờ mờ đang hiện ra từ chân trời, tiếp theo mặt trời từ ngoài khơi hé ra một đường, rồi lộ ra một gương mặt cong cong đỏ hồng, bầu trời tức thì vạn đạo hà quang, chiếu ngoài khơi đỏ rực một vùng, sau đó biến thành màu vàng kim, ngoài khơi như được trải một tầng hào quang, chiếu lên ánh nước lấp lánh.
Tầng mây đều được khảm lên một tầng viền vàng, không chỉ mây, công chúa và Lan Đình ngồi ở trước bè gỗ cũng được khảm lên một tầng, nhất là mái tóc trắng của công chúa, dưới hà quang chiếu rọi ửng lên một tầng tuyết bạc, mỹ lệ vô cùng. Sở Phong đã nhìn ngây người, đâu còn nhớ đến chèo bè nữa.
Công chúa và Lan Đình đang thưởng thức thì chợt thấy bè ngừng lại, quay đầu nhìn thấy Sở Phong tay cầm mái chèo đứng đó, vẻ mặt si ngốc nhìn bên này, công chúa bèn hỏi:
- Sao Sở đại ca không chèo đi?
Sở Phong nói:
- Hai người thì sướng rồi, nhàn nhã ngồi đằng trước thưởng thức mặt trời mọc, ta thì một mình chèo bè. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Công chúa cười nói:
- Sở đại ca không chèo, lẽ nào muốn hai nữ tử yếu ớt này chèo sao?
Lan Đình cũng cười nói:
- Không phải Sở công tử nói là sức lực rất nhiều sao, chúng ta cũng không dám nhúng tay hỗ trợ!
Sở Phong nói:
- Hai người dù không chèo giúp thì cũng nên tới lau mồ hôi giúp ta, đấm lưng gì gì đó, một mình ta thì buồn lắm.
Công chúa hơi sẵng giọng:
- Lan tỷ tỷ, chúng ta đừng quản huynh ấy nữa, huynh ấy lại không đứng đắn.
Lan Đình cười nói:
- Đúng vậy! Chúng ta mà trả lời thì hắn lại càng đắc ý.
Hai người ở phía trước oanh thanh yến ngữ, cũng không để ý tới Sở Phong nữa.
Lúc này chợt nghe thấy một tiếng chíp, Tinh Vệ vỗ hai cánh đậu xuống vai Sở Phong. Sở Phong đại hỉ, dùng chóp mũi hủi hủi mỏ Tinh Vệ. Tinh Vệ cũng dùng cái mỏ cọ cọ mũi hắn, vô cùng thân mật.
Sở Phong một bên đùa Tinh Vệ một bên chèo bè, bất giác đã rời xa Hải Tâm sơn. Sở Phong ngẫu nhiên nhìn lại, kinh ngạc khẽ a một tiếng.
Công chúa và Lan Đình cũng nhìn lại, chỉ thấy ngoài khơi xa xa hiện lên một vùng sáng bạc, chính là Hải Tâm sơn. Thì ra Hải Tâm sơn bị tuyết bao trùm, cho nên từ xa nhìn thấy sóng tuyết bồng bềnh, vô cùng mỹ lệ.
Lan Đình kinh hỉ nói:
- 'Nhất phiến lục ba phù bạch tuyết', thì ra là thật.
Công chúa nói:
- Nếu không phải Sở đại ca làm bè ghỗ, chúng ta cũng đâu thể thấy cảnh đẹp thế này.
Sở Phong vừa nghe liền vui mừng nói:
- Công chúa, chỗ tốt của ta còn rất nhiều.
Công chúa mặt đỏ lên, giận liếc Sở Phong một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác, lại thấy một con thuyền nhỏ đang phá sóng bơi đến. Trên đầu thuyền đón gió đứng một người, thân khoác Ngũ thải kim phượng phục, đầu tết Phi thiên bàn phượng kế, chân đi Mộc hỏa triển phượng ngoa, tay cầm một cây Kim anh bàn phượng thương, phong tư yểu điệu, uy phong lẫm lẫm, chính là Bàn Phi Phượng.
- Phi Phượng!
Sở Phong vừa kinh vừa mừng, liền bỏ mái chèo xuống, chạy đến đầu bè lớn tiếng gọi.
Bàn Phi Phượng không đợi thuyền tới gần, đầu ngón chân khẽ điểm một cái, lăng không dựng lên, nhẹ nhàng hạ xuống bè gỗ, mở đầu chính là câu:
- Tiểu tử thối! Kích động vớ vẩn cái gì!
Sở Phong đang tràn đầy kích động tức thì xìu hết phân nửa, ngơ ngác đứng im hỏi:
- Phi Phượng, sao muội lại tới đây?
Bàn Phi Phượng bĩu môi nói:
- Sao hả? Không muốn nhìn thấy ta có đúng không? Ta đi!
Công chúa liền tiến lên kéo lấy tay nàng:
- Phi Phượng tỷ tỷ, đã tới rồi?
Phi Phượng kéo lấy công chúa cười nói:
- Công chúa muốn kéo ta? Có phải tiểu tử thối kia khi dễ công chúa không?
Công chúa đỏ mặt, không lên tiếng.
Lan Đình hướng về Bàn Phi Phượng hơi hạ thấp người nói:
- Phi Tướng Quân!
Phi Phượng vội vã đáp lễ, ánh mắt lướt qua cái hòm thuốc rồi hỏi:
- Chẳng lẽ là Thượng Quan Y Tử?
Lan Đình khẽ gật đầu.
Phi Phượng cười nói:
- Quả nhiên là Thượng Quan Y Tử lừng lẫy đại danh, thực sự là phù dung tiên tư, thảo nào có người muốn từ Thái Sơn chạy theo đến Thục trung, lại từ Thục trung chạy đến kinh thành, bây giờ còn chạy tới Tây Hải!
Nói rồi như lơ đãng nhìn Sở Phong, Sở Phong đành phải giả ngốc cười cười.
Lan Đình nói:
- Phi Tướng Quân uy danh vang vọng Mạc Bắc, nghe tiếng Trung Nguyên, hôm nay vừa thấy, quả nhiên anh khí bức nhân.
Phi Phượng cười nói:
- Thảo nào người ta nói Thượng Quan Y Tử không chỉ y thuật tinh diệu, vả lại cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nổi tiếng là tài nữ, xem ra không nói ngoa.
Lan Đình cười nói:
- Đây chỉ là lời coi trọng của giang hồ. Ta nghe Sở đại ca nói Phi Tướng Quân đơn thân độc mã xông vào mười vạn quân Hung Nô như vào chỗ không người, đó mới là thần uy cái thế.
Sở Phong ở một bên lắng nghe lại chẳng hiểu ra sao, bèn nhìn sang công chúa, công chúa chỉ mím môi cười trộm.
Lúc này chiếc thuyền kia đã tới gần, người chèo thuyền chính là Trương Tam.
- Là ngươi? - Sở Phong rất bất ngờ.
Trương Tam cười khổ nói:
- Chính là tiểu nhân!
Sở Phong dựng thẳng lên ngón cái nói:
- Tiểu ca thật là trượng nghĩa, trước chở ta ra biển, giờ thì lại tới tìm ta.
Trương Tam cười méo xẹo, cũng không dám lên tiếng.
Sở Phong vừa nhìn liền sáng tỏ, bèn cười nói:
- Phi Phượng, muội lại ỷ mạnh hiếp yếu chứ gì?
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Ai ỷ mạnh hiếp yếu? Là hắn tự nguyện chèo thuyền ra biển!
Trương Tam vội vàng cười bồi:
- Vâng! Là tiểu nhân tự nguyện chèo thuyền!
Phi Phượng trừng mắt nói với Sở Phong:
- Có nghe không? Là hắn tự nguyện chèo thuyền!
Rồi quay đầu lại nói với Trương Tam:
- Được rồi, ngươi đi đi!
Trương Tam vừa nghe thì như trút được gánh nặng, vội quay đầu thuyền bơi đi.
Bàn Phi Phượng thấy trên vai Sở Phong đậu một con chim tước năm màu rực rỡ, vô cùng khả ái, hỏi:
- Đây là chim gì?
Sở Phong nói:
- Nó gọi là Tinh Vệ, là nó đã cứu ta một mạng.
Vì vậy kể lại việc mình trôi dạt tới đảo nhỏ, may mắn được Tinh Vệ ngậm về cho mình cỏ và trái cây.
Bàn Phi Phượng ngạc nhiên nói:
- Nói như vậy nó có thể so với thần điểu Thiên Sơn của ta rồi?
Nói rồi vẫy tay một cái, Tinh Vệ vỗ cánh bao vào lòng bàn tay nàng, quay về nàng kêu "chíp" một tiếng. Bàn Phi Phượng rất là vui mừng, dùng ngón tay chọt lên mỏ Tinh Vệ:
- Tiểu gia hỏa này hài hước thật.
Tiếp theo nhớ tới cái gì, sờ tay vào ngực lấy ra cây trâm cài, nói với công chúa:
- Công chúa xem này?
Công chúa vừa nhìn, chính là cây Loan Phượng bàn văn sai của mình, kinh ngạc nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ, cây trâm này sao lại nằm trên tay tỷ?
Bàn Phi Phượng tự mình đem cây trâm cắm lên búi tóc công chúa, sau đó trừng mắt với Sở Phong:
- Tiểu tử thối! Sao ngươi có thể để cho công chúa bán đồ trang sức chứ hả?
Sở Phong đỏ mặt, quả thực chuyện như vậy rất xấu hổ.
Bàn Phi Phượng đạp đạp lên bè gỗ rồi hỏi:
- Tiểu tử thối, bè gỗ này là ngươi làm hả? Cũng chắc chắn lắm!
Sở Phong liền nói:
- Đa tạ Phi Tướng Quân khích lệ! Sớm biết tướng quân giá lâm, ta sẽ làm cái lớn hơn nữa!
- Đừng có dẻo miệng, lo chèo đi!
Bàn Phi Phượng kéo công chúa và Lan Đình đến ngồi ngay ngắn trước bè gỗ nói cười ha ha tám chuyện, cũng chả buồn nhìn Sở Phong cái nào nữa.
Sở Phong hết sức phiền muộn, Tinh Vệ kêu "chíp" một tiếng rồi đậu lên vai hắn. Sở Phong đại hỉ nói:
- Vẫn là tiểu Tinh Vệ tốt, bọn họ không để ý tới ta, chúng ta cũng mặc kệ họ nhỉ.
Ai ngờ Bàn Phi Phượng vẫy tay một cái, Tinh Vệ bay vù đi, đậu lên vai nàng.
Sở Phong buồn bực nói:
- Phi Phượng, muội cũng quá bá đạo rồi đấy, ngay cả tiểu Tinh Vệ cũng cướp đi!
Bàn Phi Phượng không quản hắn, vẫn chuyện trò vui vẻ với công chúa, Lan Đình.