Cổ Đạo Kinh Phong

chương 490: kiếm quang túy ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tứ đại nội thị bởi vì chuyện Lục Ngọc Phiến ám sát hoàng hậu mà tới Đường môn môn đòi người, song phương xảy ra tranh chấp, chỉ phải tỷ thí định thắng thua.

Mọi người tới Phi tử viện, Thuần Quang Kiếm nói:

- Chúng ta tỷ thí ba trận, nếu như chúng tôi may mắn chiến thắng thì xin mời Đường môn tự mình giải thích với hoàng thượng việc Lục Ngọc Phiến, Thái Quân nghĩ như thế nào?

Thái Quân nói:

- Được! Một lời đã định!

Đường Ngạo sớm đã nhẫn nại không được, phi thân ra nói:

- Để ta tới lĩnh giáo cao chiêu của bốn vị nội thị trước!

Lãnh Diễm Thích đi ra hai bước, giơ lên song thích:

- Đường công tử, mời!

Mỗi tay hắn cầm một cây thích, cầm ở chính giữa, hai đầu nhọn hoắt, hơi tương tự như Nga Mi thích, nhưng cổ quái hơn nhiều Nga Mi thích, chính bởi vì cổ quái cho nên chiêu thức nhất định hung hiểm dị thường.

Đường Ngạo cũng không nói lời nào, duỗi trường kiếm ra. Lãnh Diễm Thích giơ tả thích ngăn kiếm phong, hữu thích rung một cái, hóa thành vài điểm lãnh quang như mưa hắt vể Đường Ngạo. Đường Ngạo vội thu kiếm ngăn cản, "keng" cả người bị đẩy lui hai bước, còn chưa đứng vững, tả thích đã ập đến ngay, hai tiếng "keng keng", đánh văng Đường Ngạo ra một trượng. Chỉ trong một chiêu đã phân cao thấp.

Đương nhiên, Đường Ngạo thân là đại công tử Đường môn, cũng không phải không chịu nổi một kích, kiếm pháp dù sao không phải sở trường, y đánh bằng ám khí.

Lại nói Lãnh Diễm Thích chỉ một chiêu đánh văng Đường Ngạo, cũng không để cho Đường Ngạo rảnh hơi, thân hình lóe lên, phân ra song thích, đang muốn đâm tới thì Đường Ngạo thoắt giương ống tay áo lên, bắn ra hai thanh phi đao. Lãnh Diễm Thích nghiêng người về sau, phi đao bay qua sạt người, mới vừa chấm đất, lại hai thanh phi đao bắn đến, chạm vào nhau trước người y hai thước rồi đột biến phương hướng, một trên một dưới bắn tới. Lãnh Diễm Thích giơ song thích ngăn trên dưới, "đinh" chặn lại phi đao.

"Vù vù vù vù"

Bốn thanh phi đao liên tiếp bắn ra rồi va chạm trước người Lãnh Diễm Thích, nhưng toàn bộ bắn tới hai chân Lãnh Diễm Thích. Lãnh Diễm Thích hét lớn một tiếng, tung người lên. Hai tay Đường Ngạo đã móc lấy tám thanh phi đao rồi đồng thời bắn ra, tám thanh phi đao va chạm tại không trung, bắn về toàn thân Lãnh Diễm Thích không rõ phương hướng, chính là tuyệt kỹ Đường môn "Bát tinh tụ sát".

Lãnh Diễm Thích đang trên không trung, nếu muốn tránh thì đã không được, chỉ thấy song thích của hắn tại trước ngực bỗng nhiên xoay tròn như thể máy xay gió. Chỉ nghe thấy tiếng "leng keng" liên tiếp, tám thanh phi đao đều bị đánh bay đi.

Nhưng mà Đường Ngạo đã móc mười sáu thanh phi đao, song không chờ y phóng ra, trường thích bên tay trái Lãnh Diễm Thích đột nhiên tuột tay bay ra, như tia chớp bắn về phía Đường Ngạo. Đường Ngạo hốt hoảng, vội nghiêng người ra sau, "sát" trường thích sạt qua Đường Ngạo cắm thẳng xuống đất, ghim vào phân nửa. Nhưng ngay khi Đường Ngạo ngả người thì mười sáu thanh phi đao đã đồng thời bắn về phía Lãnh Diễm Thích ở trên không trung.

Tuy nhiên tới cùng là vội vàng xuất thủ, mười sáu thanh phi đao không thể hình thành tụ sát. Tuy như vậy, mười sáu thanh phi đao phá gió phóng tới, Lãnh Diễm Thích chỉ còn đơn thích nơi tay, muốn ngăn hết cũng không phải chuyện dễ.

Chỉ nghe Lãnh Diễm Thích trầm quát một tiếng, người bỗng nhiên hạ xuống, mười sáu thanh phi đao bay sạt qua đỉnh đầu y. Hai chân Lãnh Diễm Thích vừa chấm đất thì thân hình chợt lóe lên, trường thích nơi tay phải đâm thẳng tới Đường Ngạo.

Đường Ngạo vừa mới xoay người chấm đất, y vì phóng ra phi đao nên đã sớm hồi kiếm vào vỏ, hiện tại muốn rút kiếm ngăn thì đã không kịp, chỉ phải vội vàng lui về sau, chớp mắt lui tới bên cạnh Thái Quân, lưỡi thích đã cách cổ họng y chưa kịp nửa tấc.

"Keng!"

Hàng Long trượng trong tay Thái Quân đột nhiên vẩy lên trên, đẩy ra lưỡi thích. Lãnh Diễm Thích lộn người ra sau, thuận tay rút ra trường thích đang cắm trên mặt đất, cũng không lên tiếng.

Thái Quân nói:

- Ngạo nhi, ngươi lui ra!

Bà vừa nói như vậy, chẳng khác nào đã thừa nhận thua trận này. Trên thực tế, vừa rồi Lãnh Diễm Thích muốn giết Đường Ngạo thì Thái Quân tuyệt cứu không kịp.

Trận đầu thua, trận thứ hai có áp lực lớn hơn, hơn nữa cũng vô cùng then chốt, ai sẽ đứng ra xuất chiến trận thứ hai?

Đường Chuyết tiến lên trước vài bước, hướng về tứ nội thị chắp tay:

- Đường Chuyết... xin chỉ giáo!

Thuần Quang Kiếm đi ra:

- Đường tam thiếu gia, mời!

Y không định lập tức rút kiếm, vì theo y thấy, Đường Chuyết tới cùng chỉ là hạng thanh niên.

Đường Chuyết cũng không rút kiếm ngay, chỉ hơi nhìn vào hai mắt Thuần Quang Kiếm. Thuần Quang Kiếm lập tức cảm thấy một tia áp lực: xem ra tu vi của vị Đường gia tam thiếu này cao hơn đại ca hắn rất nhiều.

"Cheng!"

Hai người nhìn nhau chỉ chốc lát, Đường Chuyết trường kiếm xuất vỏ rồi xông lên trước, cách Thuần Quang Kiếm ba thước thì đột nhiên nghiêng người qua trái, nghiêng mũi kiếm điểm lên huyệt Thiên Trung của Thuần Quang Kiếm, hầu như là nhanh như chớp. Đọc Truyện Online Tại

- Túy Kiếm?

Thuần Quang Kiếm ngửa người ra sau, trở tay rút kiếm ngăn cản, không chờ kiếm phong chạm nhau, Đường Chuyết đã nghiêng người qua phải, "sát sát" hai kiếm điểm tới huyệt "Thần tàng", "Linh khư" của Thuần Quang Kiếm. Thuần Quang Kiếm ngăn liền hai kiếm rồi đành phải lui lại, trong lòng thầm kinh, không ngờ Đường Chuyết chỉ một chiêu đã khiến mình phải xuất kiếm, vả lại còn khiến mình bị động như thế.

Y khẽ quát một tiếng, vung lên trường kiếm, hai đạo kiếm quang cắt tới Đường Chuyết. Đường Chuyết nghiêng người, không chỉ tránh khỏi hai đạo kiếm quang, khi nghiêng người đã vòng tới bên phải Thuần Quang Kiếm, mũi kiếm điểm thẳng tới sườn phải Thuần Quang Kiếm. Thuần Quang Kiếm lui người ra sau, trường kiếm vung lên, một đạo kiếm quang cắt ngược lại tay phải Đường Chuyết. Đường Chuyết thu lại trường kiếm rồi chém một vòng ngang eo. Thuần Quang Kiếm dựng thẳng kiếm ngăn cản, rồi dịch người qua, tả chưởng trảm lên gáy Đường Chuyết. Đường Chuyết hơi nghiêng đầu đi, tả chưởng giơ lên ngăn cản, hai người chỉ chớp nhoáng đã giao hoán vài lần vị trí.

Thuần Quang Kiếm nhiều năm trước đã nổi danh giang hồ, chỉ vì đã làm cấm cung nội thị nên mới không lộ diện trên giang hồ nữa, nhưng thanh Thuần Quang Kiếm trong tay đã tôi luyện càng thêm xuất thần nhập hóa. Mà Đường Chuyết một thanh Túy Kiếm lại không thua kém chút nào, điều này làm cho Thuần Quang Kiếm rất giật mình. Y bỗng nhiên rung trường kiếm một cái, thân kiếm chợt ửng lên một tầng thuần quang, uy lực đột nhiên tăng gấp bội, xuất kiếm càng nhanh như thiểm điện.

Kiếm trong tay Đường Chuyết cũng trạm lên quang mang, hai người đã biến thành cuộc đấu sinh tử.

Vô Song khẩn trương đứng xem, mồ hôi đã thấm thái dương, hiển nhiên trận chiến kịch liệt giữa sân đã dẫn phát ra chứng mồ hôi trộm của nàng.

Túy Kiếm của Đường Chuyết tuy tinh diệu, nhưng suy cho cùng Thuần Quang Kiếm vẫn kinh nghiệm phong phú, kiếm quang bắt đầu từ từ áp chế được Đường Chuyết. Vô Song càng thêm khẩn trương, trong lòng sốt ruột: sao tam ca còn chưa phóng ám khí? Nếu như phóng ám khí, vậy Thuần Quang Kiếm còn biết ngăn cản thế nào?

Nàng không biết, hiện giờ Đường Chuyết đang toàn lực thi triển Túy Kiếm, căn bản không có rãnh rỗi để phóng ám khí, Thuần Quang Kiếm cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội phóng ám khí.

Sở Phong đương nhiên nhìn ra Đường Chuyết đã dần dần rơi vào hạ phong, hắn phát hiện Đường Chuyết xuất kiếm không hề thua kém Thuần Quang Kiếm, chỉ là lúc vận kiếm hình như cứ thiếu thiếu cái gì. Tới cùng là gì chứ? Là túy ý! Sở Phong trong lòng máy động, liền nói với Vô Song:

- Vô Song, muội có muốn tam ca của muội thắng không?

Vô Song đương nhiên muốn, gật đầu lia lịa. Sở Phong nói:

- Muội nhanh đi lấy một bầu rượu tới đây, càng thuần càng tốt!

Vô Song lập tức kéo ống tay áo của hắn nói:

- Mau đi theo muội!

Vô Song kéo Sở Phong đi được vài bước tới dưới tàng một cây vải, chỉ vào một chỗ nói:

- Sở đại ca mau đào lên!

Sở Phong liền rút ra Cổ trường kiếm, "sát sát" vài cái đã đào ra một cái hố, phía dưới không ngờ chôn một bầu rượu nhỏ. Sở Phong hết sức kinh ngạc.

Vô Song nói:

- Bầu rượu này muội và tam ca đã chôn 10 năm trước, huynh mau lấy ra!

Sở Phong lấy bầu rượu lên, rồi cùng Vô Song vội vàng trở về, vừa lúc nghe được Thuần Quang Kiếm hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay liên tiếp phát ra vài đạo kiếm quang cắt về hướng Đường Chuyết, bức Đường Chuyết phải tung người lên.

Sở Phong vội vàng một tay gạt đi nút bầu rượu, xoay tròn bầu rượu bay lên trên, rồi cất cao giọng nói:

- Túy Kiếm đâu thể không có rượu! Chuyết huynh, tiếp rượu!

Đường Chuyết đang ở trên không trung, đưa tay bắt lấy bầu rượu, rồi ngửa đầu "ùng ục ùng ục" uống cả bầu rượu vào miệng, tiếp đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, đoạn hét lớn một tiếng "Rượu ngon!" Hai mắt đã say, thân hình xiêu vẹo, nghiêng chân trái, trong khi thân thể như ngã như không đã lướt tới trước người Thuần Quang Kiếm, trường kiếm đâm ra như Bạo vũ lê hoa.

Thuần Quang Kiếm thầm kinh hãi, vung kiếm liên tục ngăn chặn. Đường Chuyết hơi ngửa người ra sau, chỉ có gót chân chấm đất, một vòng xoay quanh Thuần Quang Kiếm đã đâm ra không dưới trăm kiếm, chính là "Tiên ông bán túy kiếm bách xuất", bức Thuần Quang Kiếm phải liên tục ngăn chặn, hầu như phân không rõ kiếm ảnh.

Đường Chuyết hét lớn một tiếng, người vốn ngửa ra sau đột nhiên nghiêng về phía trước, trường kiếm đâm thẳng tới, chính là "Tiên ông túy phản nhất kiếm cuồng".

Thuần Quang Kiếm dựng thẳng kiếm ngăn cản, "keng" không ngờ bị kiếm của Đường Chuyết đánh văng ra hai bước.

Đường Chuyết vẫn nghiêng người ra trước, lại đột nhiên xông lên trước, trường kiếm như Mạn thiên hoa vũ đâm tới Thuần Quang Kiếm. Thuần Quang Kiếm cũng chém ra kiếm quang đầy trời để nghênh đỡ, chỉ nghe thấy tiếng "đinh đinh đang đang" như mưa rào qua đi, hai người đồng thời dừng lại.

Mũi kiếm của Thuần Quang Kiếm chỉ trên vai Đường Chuyết, nhưng mũi kiếm của Đường Chuyết lại chỉ ở cổ họng Thuần Quang Kiếm, còn chưa tới nữa tấc. Không hề nghi ngờ, nếu như hai thanh kiếm đồng thời đâm xuống, Đường Chuyết sẽ bị phế một cánh tay, nhưng Thuần Quang Kiếm sẽ mất đi một tính mạng.

"Thương!"

Thuần Quang Kiếm hồi kiếm vào vỏ và nói:

- Đường tam thiếu gia hảo kiếm pháp!

Thế này thì chẳng khác nào như đã thừa nhận bị thua. Đường Chuyết cũng hồi kiếm vào vỏ, chắp tay nói:

- Đa...tạ!

Vô Song vui mừng phi thân nhào tới, ôm chặt cánh tay Đường Chuyết còn không ngừng reo lên:

- Tam ca lợi hại, ta đã nói Túy Kiếm của tam ca thiên hạ đệ nhất!

Đường Chuyết lắc lư bầu rượu:

- Vô Song, muội...đào nó...lên rồi hả?

Vô Song cầm lấy bầu rượu, lắc lắc rồi sẵng giọng:

- Tam ca, sao huynh uống hết rồi, huynh đã nói là cùng uống với muội mà!

Đường Chuyết quay đầu nhìn sang Sở Phong:

- Đa tạ... Sở huynh!

Sở Phong cười nói:

- Ta còn sợ Chuyết huynh sẽ trách ta đào bình hảo tửu của huynh lên đấy chứ!

Được rồi, hai trận tỷ thí mỗi bên thắng một, cuối cùng thì phải xem trận tỷ thí thứ ba thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio