Thanh Bình Quân quay trở lại núi, y cũng không biết việc Công Tôn Mị Nhi múa kiếm, khó hiểu khi thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang đỉnh núi đối diện.
Tống Tử Đô thấy y trở về thì hỏi:
- Thanh huynh, có việc gì sao?
- Việc nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến.
Thanh Bình Quân nói xong liền phi thân lên kiếm đài, từ trên cao nhìn xuống nói với Hoa Dương Phi:
- Đệ tử Thanh Thành Thanh Bình Quân xin thỉnh giáo cao chiêu của Hoa Sơn phái!
Giọng điệu rất là ngạo mạn.
Hoa Dương Phi cũng không lấy làm lạ, liền phi thân lên kiếm đài, chắp tay nói:
- Đệ tử Hoa Sơn Hoa Dương Phi!
Thanh Bình Quân thản nhiên nói:
- Ba năm trước đây Thanh mỗ lên Hoa Sơn lãnh giáo, nhưng chỉ giao thủ được vài hiệp nên trong lòng vẫn không thỏa, không biết hôm nay kiếm pháp của Hoa huynh đã tiến bộ thế nào rồi?
Hoa Dương Phi nói:
- Thanh công tử sẽ biết nhanh thôi!
Thanh Bình Quân chậm rãi giơ hữu chưởng lên:
- Thanh phong không có mắt, nếu như Thanh mỗ không cẩn thận làm Hoa huynh bị thương, mong rằng Hoa huynh không lấy làm phiền lòng.
Hoa Dương Phi cũng từ từ rút trường kiếm, đáp:
- Kiếm phong vô tình, Thanh công tử cũng phải cẩn thận, mời!
Hai người trông thì bình thản đối thoại, nhưng trận tỉ thí này đã định trước tuyệt không bình thản.
Thanh Bình Quân cười khinh miệt, y không định rút kiếm, y cũng không định vội vàng đánh bại Hoa Dương Phi, y muốn cho mọi người thấy rõ ràng y đùa bỡn với vị Hoa Sơn công tử này thế nào.
Y lấy tay thay kiếm, tiện tay đâm ra một chiêu "Thanh phong trục nhật", không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút ngạo mạn.
Hoa Dương Phi bất động, chỉ đứng đó nhìn chưởng phong đâm tới, đến khi chưởng phong tới trước người hắn vẫn đứng bất động, Thanh Bình Quân thấy vậy nhíu mày, y cũng không muốn mình chỉ một chiêu đã đánh bại được Hoa Dương Phi, đây không phải là ý định ban đầu của y.
Chưởng phong đã chạm vào quần áo Hoa Dương Phi, nhưng Hoa Dương Phi lại như một luồng sức mạnh đột nhiên bạo phát, thân hình đột ngột lóe lên, chỉ loáng cái đã tới bên trái Thanh Bình Quân, chấn trường kiếm một cái, hóa thành vô số kiếm ảnh, chiếu ánh sáng mặt trời từ bốn phương tám hướng chém tới Thanh Bình Quân, kiếm thế mãnh liệt nhanh chóng, khiến người xem tặc lưỡi.
- Tứ diện hoa quang! - Có người kinh hô.
Tứ Diện Hoa Quang là kiếm chiêu nổi danh nhất của Hoa Sơn phái, thường chỉ có phát huy bộ Hoa Sơn kiếm pháp đến vô cùng nhuần nhuyễn mới có thể thuận thế sử ra. Hôm nay Hoa Dương Phi vừa xuất kiếm đã có thể xuất sát chiêu này, rõ ràng đã khiến mọi người kinh ngạc.
Lại nói Thanh Bình Quân đột nhiên thấy kiếm quang bốn phương tám hướng chém tới thì quá sợ hãi, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lăn một vòng mà tránh. Tuy thoát nhưng kiếm quang tứ phía đột nhiên biến mất, rồi hóa thành một đạo, từ trên xuống dưới trực chỉ cổ họng y.
Thanh Bình Quân không kịp nhảy lên, đành phải lăn tiếp một vòng nữa. Kiếm quang từng đạo đâm tới, Thanh Bình Quân cứ thế lăn lông lốc.
"Đốc đốc đốc đốc đốc"
"Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt"
Từng nhát kiếm đâm xuyên kiếm đài, từng đạo kiếm khí xé rách quần áo Thanh Bình Quân.
Thanh Bình Quân lăn quanh kiếm đài đủ một vòng thì kiếm thế của Hoa Dương Phi cuối cùng cũng chậm lại, y vội vàng nhảy dựng lên, xuyên qua kẽ hở của kiếm quang lướt ra hai trượng.
Hoa Dương Phi thầm thở dài một hơi. Vừa rồi mình dùng phương pháp súc khí của Sở Phong truyền cho rồi đột ngột xuất ra Tứ Diện Hoa Quang, nhưng cuối cùng cũng không thể khống chế được Thanh Bình Quân dưới kiếm.
Thanh Bình Quân thấy bộ Thanh Thành phái mới tinh của mình bị kiếm khí cắt cho rách tứ tung thì thẹn quá hóa giận, không ngờ mình chỉ nhất thời sơ suất mà đã xấu mặt như vậy, bèn hét lớn, "choang" một tiếng rút ra Thanh Phong kiếm, "Sát sát sát sát..." xuất liên tục mấy kiếm, hóa thành từng đạo thanh phong nhằm ngực Hoa Dương Phi đâm tới tấp, chính là sát chiêu của Thanh Thành kiếm phái - Thanh Phong Liên Sát.
Y nóng lòng muốn lấy lại thể diện cho nên không chút lưu tình, chỉ hận không thể một kiếm đâm thủng ngực Hoa Dương Phi.
Hoa Dương Phi tiến lên trước một bước, trường kiếm chếch lên bắn ra một đạo kiếm quang, lại tiến lên một bước, trường kiếm chếch lên lại bắn ra một đạo kiếm quang, lại tiến lên một bước, chếch kiếm lại bắn ra một đạo kiếm quang, chính là kiếm chiêu tuyệt sát của Hoa Sơn phái - Bộ Sinh Liên Hoa!
"Cheng, cheng, cheng, cheng, cheng, cheng..."
Từng đạo kiếm quang chặn đứng từng đạo thanh phong, mà không chỉ có thế, vài đạo kiếm quang đột nhiên hợp thành một đạo, thoáng chốc quang hoa đại thịnh, xuyên qua thanh phong bắn thẳng đến cổ họng Thanh Bình Quân.
- Đàm Hoa Nhất Hiện?
Thanh Bình Quân kinh hãi nghiêng đầu đi, "xẹt", kiếm quang đã xẹt qua sát tai y, Thanh Bình Quân cơ hồ tưởng rằng tai mình đã bị cắt đứt rồi.
"Đàm hoa nhất hiện" cũng là một tuyệt chiêu của Hoa Sơn phái, nó tụ mấy đạo kiếm phong thành một đạo rồi đánh ra, uy lực kinh người.
Từ không trung bay xuống một dúm tóc, Thanh Bình Quân cảm thấy bên tai hơi lạnh đi, bèn sờ lên, tức thì tức đỏ mặt.
Thì ra tóc mai bên tai y đã bị cắt sạch, giống như bị cạo đivậy.
Y hoàn toàn cho rằng mình vừa xuất Thanh Phong kiếm là có thể áp chế Hoa Dương Phi dưới kiếm, nhưng không ngờ lần thứ hai chịu nhục, y điên lên hú một tiếng, cả hai mắt cũng lấp lóe thanh quang, Thanh Phong kiếm hóa thành một đạo thanh phong đâm thẳng vào Hoa Dương Phi.
Hoa Dương Phi không dám chậm trễ vung kiếm lên cản, "keng" một tiếng, hai người đều bị chấn ra một bước, nhưng cả hai cũng không cho đối phương có thời gian thở, kiếm phong lại đâm ra, hai người đảo mắt đã biến thành trận chiến sinh tử.
Thanh Bình Quân không tin Hoa Dương Phi có thể chống được Thanh Phong bảo kiếm của y, y cũng không chịu tin, vì thế y cố hết sức vung Thanh Phong kiếm, thân kiếm bạo xạ thanh phong, điên cuồng bức tới Hoa Dương Phi.
Trường kiếm Hoa Dương Phi cũng bạo xạ hoa quang, không chịu thua kém. Có điều công lực của hắn tới cùng vẫn yếu hơn một chút, mà trong tay Thanh Bình Quân còn có một sát chiêu - Thanh Phong Chưởng Kiếm.
Đúng vào lúc hai thanh trường kiếm đang quấn lấy nhau kịch liệt thì Thanh Bình Quân đột nhiên giơ tả chưởng lên, phiếm thanh mang kích ra hai đạo thanh phong hai bên, lướt vào kẽ hở của kiếm phong, đan xen cắt tới Hoa Dương Phi.
Hoa Dương Phi vội đạp đất bay lên, thanh phong xẹt qua lòng bàn chân.
Thanh Bình Quân cười lạnh một tiếng, "keng" đột nhiên trường kiếm vào vỏ, song chưởng chém liên tục lên trên, khoái tuyệt vô bì, vô số thanh phong réo rắt tấp tới Hoa Dương Phi, căn bản không cho Hoa Dương Phi một đường né tránh.
Hoa Dương Phi đang ở giữa không trung, muốn tránh cũng không thể. Hắn bỗng khua kiếm một vòng, vẽ ra một vòng hoa quang che ở trước người, thanh phong "tranh tranh keng keng" cắt lên vòng kiếm, bắn ra ánh sáng chói mắt, thật sự khiến mọi người chấn động.
Hoa Dương Phi cuối cùng cũng chặn được một vòng thanh phong điên cuồng tấp tới này, cũng hạ người xuống kiếm đài, nhưng Thanh Bình Quân bắn lên cao, đoạn quát một tiếng chói tai, hữu chưởng chém thẳng xuống, phong mang tất lộ, y đã dồn hết chân khí toàn thân lên hữu chưởng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hoa Dương Phi giơ kiếm lên đỡ, "keng", trường kiếm suýt chút nữa bị chấn tuột tay, người cũng bị chấn văng ra hai bước, một đoạn tay áo rơi xuống, lộ ra vệt máu trên cánh tay.
Thì ra tuy trường kiếm của hắn chặn được chưởng của Thanh Bình Quân, nhưng phong mang của chưởng kiếm vẫn quét qua cánh tay hắn, còn lưu trên đó một vệt máu.
Dựa theo quy củ giang hồ, khi song phương luận bàn tỷ thí nếu như một bên chảy máu thì phải nhận thua, song phương cũng dừng tay ngay lúc đó để tránh tổn thương hòa khí.
Hoa Dương Phi bèn đảo ngược mũi kiếm xuống, đang định chắp tay thi lễ thì Thanh Bình Quân lại lướt tới trước một bước, hữu chưởng hóa thành một đạo thanh phong đâm thẳng tới cổ họng Hoa Dương Phi.
Hoa Dương Phi căn bản không ngờ Thanh Bình Quân vẫn còn xuất thủ, mà không chỉ có hắn, tất cả mọi người cũng không ngờ được, bởi vì đảo ngược mũi kiếm tương đương với nhận thua rồi, nếu thắng bại đã phân thì Thanh Bình Quân không nên xuất thủ nữa, lại càng không nên hạ sát thủ trí mạng như vậy.
Thì ra Thanh Bình Quân tức giận vừa rồi bị Hoa Dương Phi khiến cho mình phải khốn đốn, cho nên không để ý tới quy củ giang hồ, đột nhiên thi sát thủ rắp tâm đưa Hoa Dương Phi vào chỗ chết.