Sở Phong đang ngồi ở bên giường nhỏ giọng thì thầm với công chúa, đột nhiên Phi Phượng đẩy cửa bước vào, Sở Phong sợ đến nỗi bật người ngay dậy, nói không nên lời:
- Phi Phượng, muội tới…
Phi Phượng trừng mắt phượng:
- Đến xem ngươi có khi dễ công chúa hay không!
- Sao dám! Sao dám!
Bàn Phi Phượng cười khì:
- Y Tử có chuyện muốn nói với ngươi kìa!
- Hả?
Sở Phong quay sang nhìn Lan Đình.
Lan Đình nói:
- Triệu công tử kia sau khi lên bờ, thần thái có hơi cổ quái!
Sở Phong gật đầu:
- Quả có chút cổ quái.
Lan Đình nói:
- Hắn vốn cực kỳ nhếch nhác, nhưng vẫn lại không phát tác, ngược lại khách khí mời Tấn tiểu thư tới dự tiệc, thậm chí ngay cả công tử hắn cũng mời, thái độ tỏ ra khiêm tốn. Vương tôn công tử như Triệu Xung, không giống như người có độ lượng.
- Vậy cô cho rằng…
- Trừ phi... hắn có mưu đồ!
Sở Phong nhớ tới nụ cười khẩy nơi khóe miệng Triệu Xung, quả thực không bình thường, bèn nói:
- Chẳng lẽ hắn muốn hại Từ Công tiểu thư?
Phi Phượng nói:
- Đúng vậy! Bọn ta thấy ngươi và Từ Công tiểu thư trong bữa tiệc mắt qua mày lại, sợ cô ấy bị người khác ám toán, cho nên đặc biệt tới nói cho ngươi một tiếng đấy.
Sở Phong vội nói:
- Cái gì mà mắt qua mày lại, vừa rồi muội cũng thấy đó, ta rất giữ lễ!
- Đúng thế! Rất giữ lễ! 'Từ Công tiểu thư là tiểu thư khuê các, có dung nhan chim sa cá lặn, có tướng mạo hoa nhường nguyệt thẹn, cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…'
Phi Phượng học theo giọng điệu của Sở Phong uốn éo nói ra, làm cho Lan Đình, công chúa cười mãi không thôi.
Sở Phong chỉ có nói:
- Được rồi! Cô ấy không phải là tiểu thư khuê các, cô ấy không chim sa cũng không cá lặn, không hoa nhường cũng không nguyệt thẹn, không yểu điệu cũng không có quân tử hảo cầu, hảo cầu là tiểu nhân, vậy được chưa!
Phi Phượng cười nói:
- Ngươi xoay chuyển cũng nhanh lắm. Ngươi yên tâm đi, Triệu Xung chỉ muốn tính toán cô ấy thôi. Vị Từ Công tiểu thư đó của ngươi cũng không phải là người tay trói gà không chặt!
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ muội cho rằng cô ấy biết võ công?
Rồi lại lắc đầu:
- Không giống, ít nhất Lục Y không biết võ công. Nếu như Từ Công tiểu thư biết võ công, Lục Y lại là thiếp thân tỳ nữ của cô ấy, hẳn là phải biết được chút ít chứ.
Phi Phượng nhìn hắn nói:
- Nếu như vậy, không bằng ngươi và cô ấy cùng đi dự tiệc, vậy không cần phải lo lắng nữa rồi?
- Được đấy!
Sở Phong đang muốn đáp ứng, vừa nhìn vẻ mặt của Phi Phượng, lại nghe giọng điệu đó, hắn vội vàng đổi giọng:
- Bỏ đi, ngày mai bảo cô ấy nên đề phòng chút, chúng ta cứ đi đường của chúng ta, hà tất phải xen vào việc của người khác!
Phi Phượng chăm chú nhìn hắn:
- Sở công tử, đây không giống tính cách của ngươi?
Sở Phong cười nói:
- Tính cách của ta là: chuyện không liên quan đến mình, phải treo cao nó lên, muội bảo ta đi về phía đông, ta không dám đi về phía tây!
- Bớt dẻo miệng!
Phi Phượng kéo lấy Lan Đình:
- Ta cùng Y Tử đi ngủ đây, ngươi đừng có mà khi dễ công chúa!
Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Sở Phong xoay người lại:
- Công chúa, Phi Phượng tỷ tỷ bảo ta không được khi dễ nàng đấy?
Công chúa bĩu môi:
- Huynh có bao giờ nghe lời của Phi Phượng tỷ tỷ chưa?
Sở Phong ôm lấy eo nàng, kề sát vào tai nàng nói:
- Ý của công chúa là bảo ta không nên nghe theo lời của Phi Phượng sao?
- Hứ! - Công chúa khẽ trách một tiếng, sắc mặt ửng đỏ.
Sở Phong xoa xoa tay nàng, cọ cọ vào mái tóc nàng, cọ vào má nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, quả thực thoải mái.
Có tiếng bước chân vang lên, Sở Phong vội buông công chúa ra, là Lục Y đi đến.
Lục Y nói:
- Sở công tử có việc gì cần phân phó không? Nếu như không có, ta trở lại hầu hạ tiểu thư đây!
- Đã làm phiền rồi, cũng không có gì!
- Vậy không làm phiền công tử nữa!
Lục Y xoay người định đi, Sở Phong bỗng nhiên gọi lại hỏi:
- Lục Y, tiểu thư nhà cô từ nhỏ đã sống ở Tấn Dương sao?
Lục Y nói:
- Không phải. Tiểu thư nhà ta một năm trước mới về tiếp nhận chức vụ Tấn Từ Công. Vốn dĩ tiểu thư không muốn tiếp nhận chức vụ đâu, chẳng qua là lão thái gia nói, nếu tiểu thư không trở về, sẽ không còn người kế nhiệm nữa, Tấn Từ cũng sẽ bị ba nhà Triệu, Ngụy, Hàn chiếm đoạt, cho nên tiểu thư mới trở về.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư nhà cô vì sao tử nhỏ không ở Tấn Dương?
Lục Y nói:
- Đây là chuyện gia sự của tiểu thư, ta không tiện nhiều lời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- À!
Sở Phong lại nói:
- Hôm nay ta thấy cô đưa ngân lượng cho cả nhà lão nông phu, tiểu thư nhà cô quả thật nhân từ.
Lục Y nói:
- Đúng vậy! Tiểu thư vô cùng nhân từ, mỗi một đời chủ nhân Tấn Từ chúng tôi đều là người nhân từ bao dung, nếu không sao lại được xưng là Tấn Từ Công. Có điều dụng tâm của tiểu thư tuy tốt, nhưng làm sao ứng phó nổi ba ác nhân họ Triệu, Ngụy, Hàn, tiểu thư lại còn đáp ứng đi Triệu vương phủ dự tiệc nữa.
Lục Y tỏ vẻ lo lắng.
Sở Phong hỏi:
- Ba tên Triệu, Ngụy, Hàn kia làm nhiều việc ác ở Tấn Dương như thế sao?
- Rất nhiều!
Lục Y nói:
- Nói không xa, ngay một tháng trước đây, có một ca cơ lưu lạc tới Tấn Dương, vốn chỉ hát rong qua ngày, ai ngờ tên họ Triệu nhìn thấy nàng ta có vài phần xinh xắn, bèn bịa đặt ra một bản khế ước, nói ca cơ kia từ lâu đã bán mình cho Túy Hồng lâu, muốn bắt cổ trở lại. Sau khi tiểu thư nhà ta biết chuyện, bèn âm thầm phái người tới quan phủ nói lí lẽ cho người ta, nhưng quan phủ không thèm để ý tới. Tiểu thư lại phái người đến Túy Hồng lâu chuộc thân cho cổ, họ Triệu kia lại thông qua thế lực quan gia ép không cho ca cơ kia chuộc thân, sau đó đưa cổ rời khỏi Túy Hồng lâu, rồi chiếm đoạt người ta. Từ đấy về sau, ca cơ kia chỉ còn biết đắm chím làm ca kỹ tại Túy Hồng lâu. Tiểu thư biết tin, cũng âm thầm rợi lệ, tự trách mình không thể cứu được ca cơ kia. Công tử đừng thấy tiểu thư thường ngày vui vẻ tươi cười, kì thực tiểu thư hết sức lo lắng, tiểu thư chỉ nghĩ đến che chở cho bách tính Tấn Dương, rồi lại kiêng kị thế lực ba nhà Triệu, Ngụy, Hàn. Tiểu thư đã từng nhiều lần âm thầm phá hư "chuyện tốt" của họ, ta sợ bọn họ sớm muộn gì cũng hạ thủ đối với tiểu thư.
Lục Y càng tỏ ra lo lắng, Sở Phong cũng nhất thời im lặng không nói.
- Ôi! Việc này ta vốn không nên nói ra, nhưng mà ta thấy công tử vừa rồi trêu chọc tên họ Triệu, thật thống khoái trong người, cho nên mới nói nhiều vậy. Công tử đừng để cho tiểu thư biết.
Lục Y đang muốn rời đi:
- Chờ một chút!
Sở Phong bỗng gọi lại nói:
- Trà này đã hơi nguội rồi, xin pha lại một ấm khác.
Rất nhanh, Lục Y liền pha một bình trà đem đến, nhân tiện liền rót một ly đưa cho Sở Phong. Sở Phong vừa mới nhận lấy, nhưng "á" một tiếng, giống như bị bỏng, buông lỏng tay ra, ly trà liền rơi thẳng xuống, trúng ngay đầu ngón chân của Lục Y.
Nước trà vốn rất nóng, Lục Y "oa" bị bỏng đến nhảy cẫng lên, cả giày thêu lẫn vớ ngắn liền bị ướt sượt.
Sở Phong vội vã xin lỗi:
- Ôi trời! Tại hạ tay chân thật vụng về, Lục Y cô nương không bị bỏng chứ?
Lục Y trừng mắt với Sở Phong, thấy vẻ mặt tự trách của hắn, với lại tới cùng vẫn là khách nhân, không tiện phát tác, chỉ phùng má nói - "Không sao", rồi rời khỏi.
Công chúa nói:
- Sở đại ca, sao huynh lại không cẩn thận như vậy?
Sở Phong cười thần bí:
- Là ta cố ý đấy!
- Cố ý?
Công chúa ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Huynh muốn thử xem cô ấy có biết võ công không?
- Công chúa thông minh!
- Vậy thế nào? - Công chúa hỏi
Sở Phong thần bí nói:
- Lục Y là tuyệt đỉnh cao thủ!
- A?
Công chúa sửng sốt:
- Nhưng cô ấy bị nước trà bắn vào làm ướt hài, lại còn bị bỏng nhảy lên mà?
- Chính vì bộ dạng như thế, ta mới nói cô ấy là tuyệt đỉnh cao thủ.
Công chúa nhìn Sở Phong, vẫn không rõ.
Sở Phong nói:
- Ly trà đột nhiên rơi xuống, nếu như là cao thủ tầm thường, tất sẽ lùi chân tránh ra, như vậy liền lộ ra dấu vết, nếu như đó là cao thủ nhất đẳng, sẽ bất động, chẳng qua như vậy cũng lộ ra dấu vết, chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ, sẽ làm ra phản ứng như của người bình thường, thậm chí là hoảng hốt, như vậy mới giấu diếm được vết tích.
- A!
Công chúa vỡ lẽ:
- Huynh thấy cô ấy phản ứng như bình thường, cho nên liền kết luận cô ấy là cao thủ sao?
- Ừh! Lục Y không chỉ là cao thủ, mà còn là tuyệt đỉnh cao thủ cao thủ cao cao thủ!
- Hả?
Công chúa trừng mắt nhìn Sở Phong.
Sở Phong cười ha hả, khẽ gẩy chóp mũi nàng:
- Công chúa tin thật sao?
- Ơ! Huynh lại trêu đùa ngươi ta!
Công chúa hờn dỗi, nắm tay đấm vào ngực Sở Phong.
Sở Phong cười nói:
- Hảo công chúa, nàng đấm mạnh chút đi, rất thoải mái!
Công chúa lại thu tay về:
- Nói như vậy, Lục Y không biết võ công?
Sở Phong gật đầu:
- Lục Y quả không biết võ công, xem ra Từ Công tiểu thư cũng chỉ là một nữ tử văn nhược.
Công chúa nói:
- Vậy ngày mai cô ấy đi Triệu vương phủ dự tiệc, chẳng phải là rất hung hiểm sao?
Sở Phong nói:
- Vậy công chúa nói chúng ta có nên giúp cô ấy không?
Công chúa cười duyên nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ nói không sai, huynh và Tấn tiểu thư đúng là mắt đi mày lại.
Sở Phong liền ôm nàng đi lên giường, nâng cằm nàng nói:
- Ngay cả công chúa cũng học theo giọng điệu của Phi Phượng, xem ra đêm nay ta không thể không khi dễ công chúa một phen rồi?
Công chúa vẻ mặt xấu hổ, hờn dỗi muốn tránh đi, nhưng bàn tay kia của Sở Phong đã lặng yên mò vào trong quần áo của nàng, vuốt ve trên làn da trắng mịn của nàng...
Tấn tiểu thư đang ở trong phòng, nàng vẫn chưa đi ngủ, Lục Y đi tới, Tấn tiểu thư ngạc nhiên nói:
- Lục Y, sao giầy vớ của em lại ướt vậy?
Lục Y chu miệng:
- Còn không phải là do Sở công tử làm hại! Đừng tưởng hắn thân thủ bất phàm, thì ra tay chân cũng vụng về!
- Hả?
Vì vậy Lục Y bèn kể lại chuyện vừa rồi Sở Phong làm đổ nước trà.
Tấn tiểu thư mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Lục Y nói:
- Tiểu thư còn chưa ngủ, có phải là đang nghĩ đến việc phải đi dự tiệc ngày mai không?
Tấn tiểu thư không trả lời.
Lục Y lại nói:
- Em thấy tên Triệu Xung kia có ý đồ bất lương, hay là ngày mai tiểu thư đừng đi nữa?
Tấn tiểu thư nói:
- Ta là người đừng đầu Tấn Từ, nghĩ hắn cũng không dám làm gì!
Lục Y nói:
- Tiểu thư gần đây mới đến làm chủ Tấn Từ, không biết lòng dạ của ba tên kia xấu thế nào đâu, chuyện gì cũng dám làm. Nếu như có Hồng Nghê cùng đi với tiểu thư thì em cũng an tâm. Tiểu thư phái Hồng Nghê đi Đại Đồng làm việc gì, sao vẫn chưa trở lại?
Tấn tiểu thư không trả lời:
- Lục Y, ta có một chuyện muốn giao phó, em hãy nghe cho kĩ…