Cổ Đạo Kinh Phong

chương 560: tấn từ cầu mưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại, tất cả mọi người đã tụ tập đến trước đài Thủy Kính, tràng cảnh xôn xao rối loạn. Đại đa số đều là thôn dân đến từ các nơi ở Tấn Dương, đương nhiên cũng có rất nhiều vương tôn công tử, quan to quý nhân tới xem náo nhiệt, ví dư bọn Triệu Xung. Cả tên đao khách cổ quái cũng ở trong rừng người.

Trên đài ở đằng trước đặt một hương án to, trên hương án đã bày đầy đủ các dụng cụ tế phẩm, nến cũng thắp lên.

Phía sau đài treo cao ảnh của Đường Thúc Ngu, dưới đặt linh vị, trên linh vị không đặt thứ gì, chỉ đặt thanh Tấn Linh kiếm chưa bao giờ ra khỏi vỏ.

Cầu mưa lập tức sẽ phải bắt đầu, Tấn tiểu thư chậm rãi bước lên đài Thủy Kính, mọi người lập tức yên tĩnh.

Tấn tiểu thư đầu tiên là cung kính lạy ba cái trước linh vị của Đường Thúc Ngu, sau đó xoay người đứng ở trước hương án, hướng về mọi người dưới đài hạ thấp người, khẽ mở môi nói:

- May được các vị hương thân phụ lão không ngại gian khổ, trèo đèo vượt suối tới Tấn từ cầu mưa, không gì cảm kích bằng. Bắt đầu từ tổ tiên Tấn công Thúc Ngu, lịch đại tổ tiên Tấn từ vì che chở một phương bách tính Tấn Dương, với tấm lòng nhân hậu tôn kính quỷ thần, không dám chậm trễ, và may mắn hàng năm cầu mưa luôn linh nghiệm. Nay truyền tới tiểu nữ tử kế nhiệm Tấn Từ Công, đích thân đăng lâm cầu vũ, chỉ gửi gắm tổ tiên phù hộ, ông trời chúc phúc, ban mưa lành để giải dân ưu. Nay có đạo điệp văn cầu mưa của thiên tử, xin báo cáo với trời.

Nói xong trước hương án cung kính lạy ba cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra điệp văn, tháo hồng quyên, vừa muốn mở ra thì đột ngột truyền đến một tiếng hô to:

- Khâm sai đại nhân đến!

Chỉ thấy hai đội quan sai hộ tống một chiếc kiệu từ từ đi đến, thôn dân dưới đài vội vàng tránh ra hai bên. Chiếc đại kiệu đi thẳng tới trước đài Thủy Kính. Vèn kiệu vén lên, khâm sai đại nhân đi ra.

Tấn tiểu thư vừa nhìn, chính là vị khâm sai ngày đó đưa điệp văn.

Vốn khâm sai đến thì tất cả mọi người nên quỳ xuống đất hành lễ, nhưng trước giờ chưa bao giờ có khâm sai đến đây xem cầu mưa, vả lại ở đây phần lớn là thôn phu, nào hiểu được nhiều lễ tiết như vậy, ngược lại mọi người bắt đầu thì thầm.

Tấn tiểu thư hạ thấp người nói:

- Không biết khâm sai giá lâm, không có từ xa tiếp đón, thứ tội!

Khâm sai chỉnh trang y phục, nói:

- Ta phụng mệnh của hoàng thượng, đặc biệt đến đây xem cầu mưa, để biểu thị lòng thành của hoàng thượng. Tấn Từ Công không cần giữ lễ tiết, mời tiếp tục.

Lập tức có người khiêng tới một cái ghế, hắn tự ngồi xuống, hai đội quan sai liền canh giữ ở hai bên.

Sở Phong lén nhìn sang tên đao khách cổ quái, thấy y không có chút động tĩnh, thậm chí không nhìn sang bên khâm sai cái nào. Chẳng lẽ thích khách Triệu vương gia phái tới không phải là y?

Tấn tiểu thư mở ra điệp văn, bắt đầu tuyên đọc:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm vâng mệnh trời, kế thừa ngôi vị thiên tử, đến nay cũng đã tám năm. Cung thuận thiên địa, kính sự quỷ thần, chiêu hiền đãi sĩ, cần chính yêu dân, có thể nói thuận thiên mà ứng nhân. Nay bốn mùa bội thu, bát hoang phục tòng, binh qua yên ổn, bách tính điềm nhiên vui vẻ, mặc dù không thể so với cảnh thái bình của Nghiêu Thuấn, cũng đâu thua gì Thang Võ? Trẫm tự hỏi với trời, trẫm vì sao thất đức, khiến thiên hạ đại hạn, đẩy dân chúng vào cảnh gian khổ? Thiên đạo tại lòng nhân, khiến thương sinh khốn khó, trời xanh sao nhẫn tâm đến vậy? Mong thượng thiên sớm hàng cam lộ, tư nhuận đại địa, đó là hi vọng của thiên hạ, cũng là hi vọng của bách tính!

(*)Thang Võ(Thành Thang cùng Chu Võ Vương)

Trên đài Tấn tiểu thư đang cao giọng tuyên đọc, dưới đài lại ẩn tàng sát khí. Tên đao khách cổ quái vẫn mặt không chút thay đổi đứng trong đoàn người. Nhưng có một người đầu đội nón, lưng hơi còng, thừa dịp mọi người đang chăm chú lắng nghe điệp văn, từ từ đi tới gần chỗ khâm sai.

Y đội nón rất thấp, cơ hồ chùm lên cả khuôn mặt. Bởi vì trời nắng, rất nhiêu thôn dân cũng đội nón, cho nên cũng không dễ thấy.

Y đi tới chỗ cách khâm sai ba bốn trượng thì dừng lại, từ từ đứng thẳng thân người lom khom, sau đó tay phải lặng lẽ thò vào trong tay áo, muốn lấy ra cái gì. Đúng lúc này y phát hiện, bên cạnh có một đôi mắt đang vô thanh vô tức nhìn thẳng vào mình, là một lam sam thiếu niên, đeo Cổ trường kiếm, trên mặt còn có một vết chỉ ngân cong cong.

Sở Phong thấy ánh mắt của tên đó quét tới, chỉ cười cười, sau đó chuyển ánh mắt ra phía ngoài. Ánh mắt tên đó đảo qua, thầm kinh hãi. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc Kim phượng phục năm màu, tay cầm kim thương, mũi thương trạm hàn quang khẽ chỉ ra phía trước, đang chỉ vào lưng một người, mà người đó không phải ai khác, chính là Triệu Xung. Mũi thương cách lưng Triệu Xung chưa đến mấy tấc, nhưng y hồn nhiên bất giác, đang tập trung nghe Tấn tiểu thư tuyên đọc điệp văn.

Sở Phong rất ung dung nhìn tên đội nón với vẻ mặt lạnh nhạt. Tên đó chần chờ chốc lát, rồi từ từ rút tay phải trong ống tay áo về, sau đó hai tay từ từ buông xuống, lặng lẽ lui về.

Sở Phong thầm thở phào một hơi. Chiêu này của Lan Đình khiến nguy cơ được giải vô hình, cũng không kinh động đến việc cầu mưa, hơn nữa còn xác định rõ thích khách đúng là người của Triệu vương gia phái tới, mà còn là người bên cạnh Triệu vương gia.

Tấn tiểu thư tuyên đọc điệp văn xong, nhưng ngay đó lại đốt đi điệp văn trên ngọn đèn cầy. Triệu Xung đột nhiên bật dậy, vội vàng la to:

- Sao Tấn tiểu thư không đặt điệp văn trên đài, để cho thôn dân cùng xem?

Xem ra y là muốn đích thân xem thử điệp văn đó là thật hay giả.

Tấn tiểu thư căn bản không để ý đến y, đốt cháy sạch điệp văn rồi mới từ từ nói:

- Đây là điệp văn cầu mua do thiên tử ngự bút, đương nhiên phải đốt cháy để tâm ý yêu thương dân chúng của thiên tử được đưa đến trời cao. Khâm sai đại nhân nghĩ thế nào?

Khâm sai đại nhân khẽ gật đầu.

Triệu Xung thấy điệp văn đã đốt, khâm sai đại nhân cũng đã gật đầu, tranh cãi nữa vô ích, chỉ đành cười to nói:

- Tấn tiểu thư nói rất đúng, vẫn là Tấn tiểu thư suy nghĩ chu đáo.

Nhưng trong lòng y lại thầm khó hiểu: sao thích khách do phụ thân phái tới còn chưa ra tay?

Một mặt lại thầm may mắn: Cũng may mình âm thầm phái người đến, chỉ chờ Phong Bá Vũ Sư lên đài.

Tấn tiểu thư đốt điệp văn cháy hết, lại hướng về trước hương án lạy ba cái, sau đó cao giọng nói:

- Mời Phong Bá Vũ Sư lên đài chủ trì cầu mưa!

Dưới đài lập tức có tiếng chuông vang lên, mọi người cùng đồng thanh hô to:

- Cung thỉnh Phong Bá Vũ Sư lên đài!

Phong Bá Vũ Sư híp nửa mắt, nghênh ngang bước lên đài, Tấn tiểu thư thì trở xuống đài, đứng ở bên cạnh.

Phong Bá Vũ Sư sau khi đi một vòng ở trên đài, đột nhiên vung tay lên, cây nhang góc đài bên trái đột nhiên cháy bùng lên, lại vung tay cái nữa, cây nhang góc đài bên phải cũng cháy bùng lên. Mọi người dưới đài chưa từng thấy qua trò ảo thuật như vậy, lập tức kinh ngạc hoan hô, càng thêm cung kính hơn. Sở Phong thầm nghĩ: Hai người này cũng thật sự có tài.

Phong Bá Vũ Sư nhắm mắt lại, bắt đầu từ từ di chuyển ở trên đài, vừa đi vừa khua tay múa chân, miệng thì lẩm bẩm. Mọi người không nghe rõ hai người họ đang đọc cái gì, nhưng lại càng kính cẩn.

Hai người chậm rãi đi hết ba vòng ở trên đài, nhưng mặt trời vẫn chói chang nhô cao, không một cơn gió. Hai người đột nhiên ngưng động tác, mở mắt ra, nói:

- Chúng tôi đã xin mưa của Phong Bá Vũ Sư ba lần, nhưng họ cho là mọi người chưa đủ thành tâm, không chịu làm mưa. Hiện giờ chỉ có thể lấy máu tế đài mới có thể đả động trời cao. Đồng nữ lên đài!

Dưới đài mọi người cùng hô to:

- Mời đồng nữ lên đài!

Lúc này đồng nữ đã không còn vẻ kinh hoàng, chỉ là vẫn còn đấy vẻ đau thương. Nàng quay đầu lại nhìn mọi người một cái, như đang tìm cái gì, sau đó từng bước một đi lên đài Thủy Kính, quỳ gối trước hương án.

Phong Bá Vũ Sư bắt đầu di chuyển quanh đồng nữ, đi hết ba vòng, đồng thời rút ra một thanh đoản kiếm, chỉ vào ngực đồng nữ, nói:

- Ngươi được ông trời lựa chọn, lệnh dùng máu của ngươi hiến tế thần linh, đó là phúc phận của ngươi. Ngươi hồn quy thiên, phải khẩn cầu thượng đế ban mưa, không được sinh oán.

Dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ, đều nhìn đồng nữ. Đương nhiên, họ cũng không muốn huyết tế, không ai nguyện ý không duyên cớ hi sinh tính mệnh của một người, nhưng đây là ý chỉ của ông trời, họ cũng chỉ có thể vâng theo.

- Dân nữ cẩn tuân hối mệnh! - Đồng nữ bình tĩnh nói.

- Tốt!

Phong Bá Vũ Sư liền đâm đoản kiếm vào ngực đồng nữ.

Sở Phong thầm than một tiếng, một thiếu nữ thanh xuân cứ như vậy bị đâm chết một cách đường hoàng, thực sự là đáng buồn.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một tia sát khí lạnh lẽo bức đến. Hắn xoay ngoắt người lại, oa! Tên đội nón che đang đứng cách hai trượng, sau một khắc, tên đó từ trong tay áo rút ra một thanh đoản đao đâm thẳng tới ngực Sở Phong, nhanh chóng mạnh mẽ.

Rút kiếm ngăn chặn khẳng định không kịp, Sở Phong đạp mạnh hai chân tung người về phía sau, hạ xuống đài Thủy Kính, vừa vặn rơi vào bên người đồng nữ. Lúc này, mũi kiếm của Phong Bá Vũ Sư đang đâm vào ngực đồng nữ, Sở Phong dựa thế võ bàn tay vào đồng nữ, đẩy nàng xuống đài Thủy Kính, lại lộn cổ tay, đoạt lấy đoản kiếm của Phong Bá Vũ Sư. Đồng thời trong nháy mắt, thích khách nón tre tung người bay lên, đao quang chém mạnh tới. Sở Phong giơ đoản kiếm đỡ, tiếp theo đâm trở lại, thích khách nón tre nghiêng người, đoạn hồi đao chém lại. Sở Phong xoay người, chớp mắt dán tới sau lưng thích khách nón tre, đoản kiếm đâm mạnh vào dưới sườn thích khách nón tre, thích khách nón tre cũng xoay người, thoáng tới chuyển tới trước mặt Sở Phong, đoản đao đâm mạnh vào ngực Sở Phong.

Sở Phong cùng thích khách nón tre chỉ trong khoảnh khắc đã đan xen hơn mười lần, thân hình hai người càng chuyển càng nhanh, xuất thủ cũng càng lúc càng hung hiểm, hầu như mỗi một lần xuất thủ đều là sinh tử trong khoảnh khắc. Hiện tại thì xem ai có thể kiên trì đến một khắc cuối cùng, sinh tử sẽ quyết tại một đường cuối cùng.

Dưới đài mọi người chỉ thấy trên đài bóng người bay lượn, đao quang, kiếm quang bay loạn, còn chưa rõ là chuyện gì, mà Phong Bá Vũ Sư sớm bị dọa cho hồn bất phụ thể, hai chân run run.

Phi Phượng ở dưới đài nhìn mà lòng cũng căng thành một đường. Cái gọi là một tấc ngắn, một tấc hiểm, họ một người dùng đoản đao, một người dùng đoản kiếm, đánh giáp lá cà, thật sự kinh tâm động phách. Nàng không dám lên đài, vì thật sự quá hung hiểm, nàng sợ vừa lên đài sẽ làm cho Sở Phong phân tâm, nếu chỉ phân tâm trong nháy mắt cũng đủ để trí mạng.

"Keng keng keng keng keng..."

Trên đài đột nhiên vang lên tiếng va chạm liên tục, nương theo đó ánh lửa văng khắp nơi, thì ra đao kiếm liên tiếp chạm nhau, trong lúc chạm nhau, chỉ nghe một tiếng "keng", đoản kiếm trong tay Sở Phong bị gãy thành hai đoạn. Thì ra đoản đao trong tay thích khách nón tre là một thanh bảo đao chém sắt như chém bùn.

Lần này Sở Phong hung hiểm rồi, sau khi lưỡi đao chém gãy đoản kiếm, tiếp tục cắt tới cổ họng Sở Phong. Sở Phong chỉ phải khom lưng về phía trước tránh lưỡi đao, nhưng như vậy, cả phía sau lưng của hắn liền hoàn toàn bại lộ dưới mắt thích khách nón tre.

Thích khách nón tre đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, dựng mũi đao, đâm thẳng tới lưng Sở Phong.

Bàn Phi Phượng thất thanh hét "a" lên, khoảnh khắc lòng như co lại, Sở Phong đã tránh cũng không thể tránh.

Đúng lúc này, Cổ trường kiếm phía sau Sở Phong bỗng nhiên long ngâm lên một tiếng, cheng thoát vỏ, lưỡi kiếm chém thẳng tới cổ họng thích khách nón tre.

Thích khách nón tre sao cũng không ngờ được. Vừa rồi khi Sở Phong khom lưng đã âm thầm rót chân khí vào vỏ kiếm phía sau lưng, kích ra Cổ trường kiếm để phản kích. Hồi đao ngăn chặn đã không kịp, y chỉ có về trượt về sau hai trượng, Cổ trường kiếm xẹt qua cổ họng y một đường vòng cung, lại trở về trước người Sở Phong.

Sở Phong vừa đứng thẳng người liền duỗi tay phải nắm lấy Cổ trường kiếm, thuận thế múa ra một đường kiếm cong, tự nhiên nói không nên lời, những động tác phản ứng liên tiếp này thật sự khiến người xem thán phục.

Bàn Phi Phượng quát một tiếng, tung người nhảy lên đài.

Thích khách nón tre không phải là kẻ ngu, liền xoay người bay vút đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Đinh!"

Phi Phượng chấn mũi thương, năm điểm hàn tinh kích thẳng vào lưng thích khách nón tre. Thích khách nón tre không giảm tốc, lại đưa tay tháo xuống nón tre, đoạn xoáy về phía sau, nghe thấy một tiếng "ti", nón tre khoảnh khắc bị mũi thương xé nát bấy, mảnh vụn bay tứ tán, tuy nhiên thích khách nón tre cũng đã vọt ra xa hơn mười trượng.

- Muốn chạy!

Bàn Phi Phượng điểm đầu ngón chân, tung người đuổi theo.

Sở Phong vừa định gọi lại thì đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, như thể bị một lưỡi đao cắt một nhát, tiếp theo lại đau như bị cái gì cắn một cho một nhát, lại giống như bị cái gì châm cho một cái, lại giống như bị một tiễn xuyên tim, đau đến nỗi làm hắn điên cuồng hét lên một tiếng, hai mắt cơ hồ nứt ra, mái tóc dựng đứng lên, hất tung khăn chít đầu, tóc tay bay loạn xạ.

Nỗi đau xé lòng không hiểu đó nhanh chóng tăng lên, tim tựa như bị một thanh đao cắt qua, lại tựa như bị một con độc xà cắn, lại tựa như bị vô số ong độc chích, lại giống như bị vô số độc tiễn xuyên tim. Nỗi đau đớn đó không cách nào hình dung.

Sở Phong điên cuồng hét lên, hai mắt đột nhiên phát ra hung quang như dã thú, rít gào va đụng loạn xạ trên đài, trên đài lập tức trở nên hỗn loạn, tế phẩm rơi đổ hết xuống đất. Phong Bá Vũ Sư càng sợ đến tái cả mặt, hai chân nhũn ra, tê liệt ngã xuống đài.

Phi Phượng vốn đã đuổi theo ra khỏi đài Thủy Kính, đột nhiên nghe được Sở Phong hét lên, nàng vội nhìn lại, thấy vậy quá sợ hãi, người còn đang giữa không trung, vội quét kim thương một cái, xoay người lại trở về đài Thủy Kính, gọi Sở Phong:

- Sở đại ca!

Sở Phong căn bản không nghe thấy nàng gọi, thấy có người bay xuống liền bổ mạnh kiếm về phía trước. Bàn Phi Phượng vội giơ thương ngăn cản, "keng", bị Sở Phong một kiếm đánh rơi xuống đài Thủy Kính.

Bàn Phi Phượng thất kinh, sức lực của Sở Phong trở nên mạnh mẽ khác thường. Nàng vội phi thân lên đài, còn chưa đứng vững thì Sở Phong chợt lướt tới, thân hình đó còn nhanh hơn cả quỷ mị, kiếm quang lóe lên, Cổ trường kiếm đã đâm tới cổ họng Bàn Phi Phượng. Kiếm quang cực nhanh, Bàn Phi Phượng không ngờ không kịp phản ứng, dưới kinh hoảng vội hét lên:

- Tiểu tử thối!

Sở Phong chấn động cả người, lưỡi kiếm chếch đi, sượt qua cổ Bàn Phi Phượng.

Oa! Bàn Phi Phượng lần đầu tiên cảm nhận được khí tức tử vong, nhưng không ngờ là đến từ kiếm của Sở Phong, nỗi kinh hoàng trong nội tâm khó có thể hình dung.

Sở Phong nổi giận gầm lên, vung kiếm lại chém tới Bàn Phi Phượng, hai mắt hung quang càng thịnh, tựa như muốn chém nàng hai hai khúc.

Bàn Phi Phượng giơ thương đỡ, "bồng", lần thứ hai bị chấn rơi xuống đài Thủy Kính. Nàng còn muốn nhảy lên đài nữa, - "Đừng!" Đột nhiên có người kéo ống tay áo nàng lại, rồi lên tiếng gọi.

Là Lan Đình.

Bàn Phi Phượng giật mình nhìn nàng. Lan Đình mặt đầy bi thương, ánh mắt buồn bã.

Dưới đài mọi người ngẩn người nhìn tất cả những gì đã xảy ra trên đài chỉ qua vài hơi thở, đã không hiểu được phản ứng.

Cơn đau tê tâm liệt phế còn đang nhanh chóng tăng lên. Sở Phong cảm thấy ngực như muốn vỡ toang, sắc mặt hắn từ đỏ chuyển tím, chợt hét to một tiếng, một cước đá bay hương án nặng nghìn cân, lại kiếm quang lóe lên, chém bay đầu Phong Bá Vũ Sư, sau đó điên cuồng hét lên một tiếng rồi ngã xuống đài.

Oa! Phong Bá Vũ Sư bị giết, cái này thì nguy rồi, dưới đài tức thì trở nên hỗn loạn. Sau một lát, Sở Phong chậm rãi lại đứng lên, mái tóc tán loạn, thở hồng hộc. Dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ, đều nhìn thẳng vào hắn.

Sở Phong môi hơi run run, vừa rồi hắn mặc dù cuồng tính đại phát, nhưng đáy lòng vẫn rõ ràng mình đã làm gì. Lần này gây ra đại họa rồi, tuy mình có thể chạy là xong, nhưng lại liên lụy đến Tấn từ.

- Hắn...hắn giết Phong Bá Vũ Sư! Hắn giết Phong Bá Vũ Sư rồi! Hắn muốn phá hư cầu mưa!

Dưới đài bỗng bùng lên tiếng hét phẫn nộ như sấm.

- Là hắn! Là hắn giết phương trượng, trộm đi bảo vật của mộc tháp, là hắn!

Đột nhiên lại có người cao giọng la lên, là một tiểu hòa thượng, chính là tiểu hòa thượng lúc vượt qua mộc tháp cứu hoả nhìn thấy phương trượng chết, nhưng nghĩ lầm là Sở Phong sát hại phương trượng.

Như vậy, quần tình lại càng sục sôi, mọi người cầm lấy đòn gánh, cuốc, sọt, muốn xông lên đài Thủy Kính liều mạng với Sở Phong.

Triệu Xung nhìn thấy, tất nhiên là có chút hả hê, nhưng giả vờ kinh ngạc nói:

- Hắn không phải là Sở công tử, quý khách của Tấn tiểu thư sao? Sao lại... sao lại...

Mọi người vừa nghe thế, đồng loạt chuyển ánh mắt sang Tấn tiểu thư.

Tấn tiểu thư thế nào cũng không ngờ được lần đầu tiên mình chủ trì cầu mưa lại gặp phải chuyện thế này, nhất thời cũng chân tay luống cuống. Đúng lúc này, hai cây hương nến trên linh vị Đường Thúc Ngu ở phía sau Sở Phong đột nhiên "bùng" lên hai tiếng, tự châm lên, hơn nữa ánh nến bốc rất cao.

Mà may thay, khắp nơi đài Thủy Kính bị Sở Phong va đụng ngổn ngang, chỉ có linh vị của Đường Thúc Ngu lại hoàn hảo không tổn hao gì. Thanh Tấn Linh kiếm vẫn êm đẹp đặt trên linh vị.

Dưới đài mọi người thấy hai cây hương nến trên linh vị Đường Thúc Ngu đột nhiên tự cháy thì giật mình, đều nhìn lại. Tấn tiểu thư tâm niệm khẽ động, đột nhiên quay về Sở Phong cao giọng hô:

- Tấn công hiển linh! Là Tấn công hiển linh!

Vừa hô dứt đã quỳ rạp xuống đất, trong miệng hô:

- Tôn bối Tấn Văn Doanh bất tài bái kiến tổ tiên!

Mọi người bị cử động bất thình lình của Tấn tiểu thư làm kinh ngạc. Sở Phong cũng ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, mở bừng hai mắt, bước tiến lên, uy nghiêm đứng ở ven đài Thủy Kính, ánh mắt quét xuống phía dưới, mái tóc vốn tán loạn chợt dựng đứng lên, sắc mặt thoáng chốc đỏ lừ, thật giống như thần nhân.

- Các ngươi to gan! - Sở Phong thâm trầm quát lên.

Oa! Tiếng quát này thật như thiên thần giận dữ, vang chấn cửu thiên, thanh âm quanh quẩn tại Huyền Úng sơn, thật lâu không dứt. Mọi người dưới đài tức thì bị tiếng quát này làm kinh sợ.

Sở Phong thầm hít một hơi thở, lại quát lên:

- Đám tiểu bối vô tri các ngươi! Từ Chu Thành Vương lấy lá đồng phong nơi này cho ta, mấy nghìn năm ta che chở một phương Tấn Dương, dân chúng không còn lo đói rét, hạnh phúc an cư lạc nghiệp. Các ngươi lại không biết còn lấy giang hồ thuật sĩ giả mạo Phong Bá Vũ Sư, làm ô uế tông miếu ta, nhục thánh linh ta, tội với ông trời, làm thần nhân tức giận. Ta không đành lòng thấy các ngươi xúc phạm thiên uy, mới mượn thân thể tiểu tử này, hiển linh cảnh báo. Các ngươi không biết suy xét, còn muốn hại ta, thật to gan!

Mọi người dưới đài vừa kinh vừa sợ, có tin người hô to:

- Là Thúc Ngu công hiển linh, chúng ta đã phạm vào thần linh rồi!

Vừa la vậy, mọi người liền đều quỳ xuống, cùng hô lên:

- Tiểu nhân phạm vào thần linh, cầu Tấn công thứ tội!

Tấn tiểu thư liền nói:

- Hậu nhân Tấn từ bất tài thất đức, thẹn với thánh linh tổ tiên, cầu tổ tiên trách phạt!

Sở Phong trầm giọng nói:

- Tế tự thiên địa, khẩn cầu với trời, nên mời cao nhân đắc đạo chủ trì, dâng hiến thánh vật, để biểu thị thành tâm. Cớ sao lại dùng thứ thuật sĩ lên đài yêu ngôn hoặc chúng, hãm hại mạng người?

Tấn tiểu thư nói:

- Đều là do cao tăng mộc tháp bị kẻ cướp giết hại, cho nên con cháu bất tài mới bất đắc dĩ mời Phong Bá Vũ Sư chủ trì cầu mưa. Không ngờ lại làm tức giận thiên uy, xin tổ tiên thứ tội!

- Cầu Tấn công thứ tội! - Mọi người đồng loạt la lên.

Dù sao Triệu Xung cũng chỉ gặp Sở Phong mấy lần, không tin Sở Phong là Đường Thúc Ngu hiển linh, y lớn tiếng la lên:

- Mọi người đừng tin hắn giả thần giả quỷ, hắn là...

Lời còn chưa dứt, Sở Phong hét lớn một tiếng, ngón tay lăng không điểm một cái, Triệu Xung lập tức hai chân nhũn ra, khuỵa đầu gối xuống.

- Triệu Xung! Ngươi ỷ vào phụ thân là Triệu vương gia, tại Tấn Dương làm hại một phương, bây giờ còn dám mạo phạm thần linh!

Triệu Xung không dám lên tiếng, bởi vì y đột nhiên cảm thấy phía sau hàn khí từng chút bức tới, thì ra Bàn Phi Phượng đã để mũi thương lên hậu tâm y.

Sở Phong tiếp tục quát lên:

- Triệu Xung! Ngươi cấu kết quan phủ, làm xằng làm bậy, đầu tiên là chiếm đoạt một ca nữ lưu lạc Tấn Dương, lại bức người ta làm kỹ nữ, khiến cô sa vào lầm lỗi. Ngươi còn dùng mấy cuộn vải chiếm đoạt ruộng đồng của một nông hộ, khiến một nhà bốn người phải trôi giạt khắp nơi; ngươi ở trong phủ còn tự ý lăng nhục tỳ nữ, động một tí là dằn vặt đến chết, sau đó vứt thi thể nơi hoang dã, tàn nhẫn đến cực điểm. Ngươi tội ác chồng chất. Nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo, thiên đạo thưởng thiện phạt ác, ngày Vô Thường lấy mạng chính là lúc ngươi báo nghiệt!

Mọi người thấy Sở Phong chỉ lăng không hư chỉ một cái, Triệu Xung liền quỳ xuống đất, lại nghe hắn liệt kê ra từng tội ác của Triệu Xung, giống như đích thân chứng kiến, thì càng tin tưởng hắn là Tấn công hiển linh.

Sở Phong kể hết tội ác của Triệu Xung, lại không biết kế tiếp nên làm thế nào. Phong Bá Vũ Sư bị giết, ai tới tiếp tục chủ trì cầu mưa? Tàn cục này làm sao thu thập?

Tấn tiểu thư thấy Sở Phong có chút ngỡ ngàng, liền cao giọng nói:

- Cầu Tấn công chủ trì cầu mưa!

Mọi người lập tức cùng kêu lên:

- Cầu Tấn công chủ trì cầu mưa!

Sở Phong vừa nghe liền ngớ ra, mình đâu có biết cầu mưa? Hắn tâm niệm vội vàng xoay chuyển, liếc mắt thấy được Lan Đình, có rồi, liền nói:

- Thượng Quan Y Tử, cô thường ngày hành y tế thế, rung động trời cao, cô lên đài cùng ta chủ trì cầu mưa.

Thì ra Sở Phong nghĩ Lan Đình là thiên hạ tài nữ, tất nhiên biết làm sao cầu mưa, cho nên cố ý bảo nàng lên đài để nghĩ cách.

Lan Đình đành phải bước lên đài Thủy Kính, đứng cạnh Sở Phong.

Sở Phong nhỏ giọng hỏi:

- Y Tử cô nương, hiện tại làm sao?

Lan Đình hơi gắt lên:

- Ngươi bảo ta lên đài mà lại hỏi ta làm sao?

- Cô là tài nữ, đương nhiên biết cầu mưa thế nào mà?

Lan Đình lại vừa bực mình vừa buồn cười:

- Ngươi trước tiên bảo người thu dọn đài Thủy Kính đi.

Sở Phong liền gọi người thu dọn đài Thủy Kính, khiêng đi thi thể của Phong Bá Vũ Sư, khiêng hương án to đùng trở lại đài, rồi đặt trở lại tế phẩm hương nến, sau đó lại nhỏ giọng hỏi Lan Đình:

- Tiếp theo làm thế nào?

Lan Đình đang muốn mở miệng, dưới đài chợt có người nói:

- Mọi người đừng để hắn lừa, hắn rõ ràng chính là hung thủ giết người, Tấn công sao lại hiển linh ở trên thân hắn?

Lên tiếng vẫn là tiểu hòa thượng ở mộc tháp.

Mọi người dưới đài không khỏi có chút hồ nghi. Sở Phong nhíu nhíu mày: Hòa thượng này rất có đức hạnh, được nhiều người kính trọng. Cũng không thể đối phó hắn như đối phó với Triệu Xung.

Tiểu hòa thượng lại nói:

- Ta nghe phương trượng nói qua, Tấn Linh kiếm là vật bên cạnh Tấn công, từ ngày đúc thành chưa bao giờ khải phong. Hôm nay Tấn Linh kiếm ở ngay trước linh vị Tấn công, nếu như hắn thực sự là Tấn công hiển linh, vậy mời đem Tấn Linh kiếm xuất vỏ khải phong!

Lời đồn về Tấn Linh kiếm, nhiều người ở Tấn Dương có nghe nói, quả thật như tiểu hòa thượng này nói, truyền thuyết Tấn Linh kiếm chỉ có Tấn công mới có thể khải phong rút khỏi vỏ.

Sở Phong lại không biết nhiều về tin đồn này, thầm nghĩ, kiếm gì mà ta không rút được, đùa à! Liền nói:

- Tấn Công, thỉnh Tấn Linh kiếm!

Tấn tiểu thư giật mình, âm thầm sốt ruột, tuy nhiên Sở Phong đã mở miệng, nàng chỉ phải lên đài, khom người tới trước linh vị Đường Thúc Ngu cầm lấy Tấn Linh kiếm, hai tay dâng cho Sở Phong, sau đó lui về dưới đài.

Sở Phong nhận lấy kiếm, thầm cố sức kéo một cái, không ngờ không nhúc nhích tí nào. Hắn hơi kinh hãi, thầm vận khí kéo một cái nữa, vẫn không nhúc nhích tí nào.

Mọi người thấy Sở Phong tay cầm chuôi kiếm, nhưng chậm chạp không rút ra, bèn cùng kêu lên:

- Mời Tấn công khải phong! Mời Tấn công khải phong!

Làm sao? Sở Phong âm thầm nhìn sang Lan Đình.

Lan Đình xoay người cao giọng nói với mọi người:

- Tấn Linh kiếm là thần vật của trời, thần vật khải phong, càng phải thí huyết. Tấn Công không khải phong, là không đành lòng lấy thêm huyết quang của các ngươi, các ngươi không được khinh miệt!

Mọi người không lên tiếng nữa, nhưng tới cùng lòng vẫn còn nghi hoặc, bắt đầu khe khẽ thì thầm.

Ánh mắt Sở Phong chợt rơi vào lỗ nhỏ hình trứng trên chuôi kiếm, bỗng nhớ tới tối hôm qua Tấn tiểu thư đưa cho mình miếng Tử Ngọc châu, trong lòng mấp máy, lén lấy ra bỏ vào cái lỗ ở chuôi kiếm, đúng là không sai chút nào.

Tử ngọc châu vừa khảm vào chuôi kiếm, Tấn Linh kiếm kêu vang lên một tiếng.

Mọi người thoáng chốc trở nên yên tĩnh, bởi vì tất cả mọi người nghe được tiếng vang phát ra từ Tấn Linh kiếm.

Ánh mắt Sở Phong nghiêm nghị quét xuống dưới đài:

- Nếu các ngươi không tỉnh ngộ, nhất định phải khải phong Tấn Linh, ta liền thành toàn các ngươi!

Nói xong giơ lên Tấn Linh kiếm, quát lên:

- Thần binh khải phong, kinh sợ quỷ tà!

Đoạn Sở Phong kéo mạnh, "cheng!", có hào quang lóe lên, Tấn Linh kiếm mấy nghìn năm qua thâm tàng bất lộ, thóng cái đã bị rút khỏi vỏ.

Chỉ thấy thân kiếm mỏng như cánh ve, tản ra hào quang màu tím, tràn ngập khí tức thần thánh.

Ngay tại trong nháy mắt Tấn Linh kiếm xuất vỏ, ở chỗ sâu trong động quật thần bí ở trên Huyền Úng sơn truyền đến hai tiếng cười như quỷ khóc thần hào, rất âm tà quỷ dị, đương nhiên cũng chỉ có Sở Phong và Lan Đình mới có thể cảm nhận rõ ràng.

Dưới đài thấy lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ thì kinh hô một tiếng, đồng loạt quỳ xuống đất, cùng hô to:

- Tiểu nhân mạo phạm thần uy, xin Tấn công thứ tội! Xin Tấn công thứ tội!

Giờ khắc này, không còn ai hoài nghi Sở Phong là Tấn công hiển linh nữa.

Sở Phong thầm thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi Lan Đình:

- Y Tử cô nương, kế tiếp làm thế nào?

Lan Đình nói:

- Họ đã hoàn toàn tin tưởng công tử là Thúc Ngu công, công tử muốn làm gì cũng được.

Sở Phong không khỏi gãi gãi đầu, bàn tay đưa tới phân nửa vội dừng lại, hiện tại mình là Tấn công sao vò đầu được. Lan Đình nhìn mà suýt nữa bật cười.

Sở Phong hỏi:

- Vậy tới cùng nên làm thế nào?

Lan Đình suy nghĩ một chút:

- Tế tự thiên địa cần dùng pháp khí mới có thể linh nghiệm, nếu trước đây Nhất Mộc phương trượng dùng Phật Nha Xá Lợi cầu mưa, ngươi cứ đưa Phật Nha ra, nhưng đừng để cho người ta thấy.

Sở Phong liền lấy ra cái hộp gỗ đựng Phật Nha Xá Lợi, dùng vải che lại rồi đặt lên hương án, lại hỏi:

- Tiếp theo làm thế nào?

Lan Đình nói:

- Công tử cầm Tấn Linh kiếm múa đại đi, miệng lẩm bẩm đọc là được rồi.

- Đọc? Đọc gì?

- Gì cũng được. Dù sao thì đừng để người ta biết mình đọc cái gì.

Sở Phong liền cấm lấy Tấn Linh kiếm bắt đầu múa may, hắn không biết nên múa động tác gì, vì vậy dứt khoát múa Thái Cực. Lan Đình cũng lấy một cái chuông nhỏ, theo điệu múa của Sở Phong, cũng phát ra tiếng "leng keng".

Động tác có rồi, nhưng nên đọc cái gì? Chung quy không thể đọc khẩu quyết Thái Cực được mà?

Sở Phong nói nhỏ:

- Y Tử cô nương, tôi kể cho cô một truyện cười, được không?

Lan Đình không ngờ hắn còn có tâm trí kể truyện cười, nói:

- Công tử kể thì kể, nhưng cũng đừng để cho người phía dưới nghe được.

Sở Phong liền một bên múa Thái Cực, một bên nói:

- Chuyện kể rằng có một quan huyện rất tham tài. Một ngày, có Giáp, Ất hai người muốn đi kiện, Giáp liền trước đó đưa cho quan huyện 50 lượng vàng, sau khi Ất nghe nói, lập tức đưa cho quan huyện gấp đôi 100 lượng vàng. Đợi khi thăng đường thẩm án, quan huyện không hỏi lý do liền mệnh nha dịch đánh Giáp bốn mươi hèo. Giáp vội vàng vươn năm ngón tay ám chỉ: 'Đại nhân, ta có lý mà!', quan huyện liền mở năm ngón tay ra: 'Ngươi vốn là có lý, ' lập tức lại mở ra năm ngón tay khác: 'Nhưng hắn còn có lý hơn cả ngươi nữa!'

Lan Đình mím môi cười:

- Xem ra tham quan là có lý nhất!

Sở Phong lại nói:

- Còn có một chuyện. Chuyện kể rằng một hán tử thô tục cướp được tiền của phi nghĩa, liền học đòi văn vẻ, tạo một gian tinh thất, trong phòng bày biện đồ cổ thi họa, không thiếu cái nào. Đúng lúc có khách tới thăm, chủ nhân liền dẫn khách tới tinh thất, hỏi: 'Trong này nếu như có thứ nào không cân xứng, xin mời chỉ ra, ta sẽ bỏ nỏ.', khách nhân nói: 'Mỗi thứ đều là tinh phẩm, chỉ có một thứ có thể bỏ đi.' chủ nhân vội hỏi: 'Vật nào?' khách nhân đáp: 'Chính là...'

Sở Phong bỗng nhiên dừng lại, hỏi:

-Y Tử cô nương nói vật nào nên bỏ đi?

Lan Đình cười nói:

- Chính là vị chủ nhân kia.

Sở Phong cười nói:

- Y Tử cô nương thực sự là thông minh. Tôi lại hỏi cô một vấn đề, tên Phàn Trì là ai có được?

(Phàn Trì là một trong 72 hiền đệ tử của Khổng Tử)

Lan Đình đáp:

- Khổng Tử được.

Sở Phong lại hỏi:

- Tên Phàn Khoái là ai có được?

(Phàn Khoái là thủ hạ danh tướng của Hán cao tổ)

Lan Đình đáp:

- Hán cao tổ được.

Sở Phong lại hỏi:

- Vậy tên Phiền Não là ai có được? (Phàn và Phiền cùng âm)

Lan Đình ngẩn ra, lập tức mím môi nói:

- Là tự mình rước lấy.

Sở Phong than thở:

- Y Tử cô nương thực sự là thiên tư nhanh nhẹn, thảo nào được xưng là tài nữ. Nhớ ngày đó tôi nghĩ hết nửa ngày còn chưa nghĩ ra.

Lan Đình cười nói:

- Đó là bởi vì công tử không có phiền não.

- Ờ, nói như vậy, chẳng lẽ Y Tử cô nương có phiền não?

Lan Đình nhìn hắn một cái, không nói gì.

Sở Phong nói:

- Không bằng tôi ca một bài cho cô nương nghe?

Lan Đình kỳ quái nhìn hắn, ý nghĩ của người này thực sự là không thể nói lý.

Sở Phong liền ca:

- Kìa kìa con bướm vàng. Yeah! Yeah! Yeah! Xòe xòe đôi cánh. Kìa kìa con bướm vàng. Yeah! Yeah! Yeah! Xòe xòe đôi cánh...

Sở Phong một bên vỗ tay một bên đi vòng quanh Lan Đình, còn kêu "yeah yeah yeah". Dưới đài mọi người anh nhìn tôi, tôi ngó anh, hai mặt nhìn nhau, cũng không dám hỏi, nếu "Tấn công" ca như vậy, nhất định thâm ý sâu sắc, nói không chừng là một bước then chốt để cầu mưa.

Sở Phong ca ca, bất giác miệng khát lưỡi khô, lại ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ hương án truyền đến, nhỏ giọng nói:

- Y Tử cô nương, tôi có thể uống một ngụm rượu không. Rượu kia vốn để cho tôi uống mà.

Lan Đình buồn cười nói:

- Công tử là Tấn công, công tử muốn làm gì cũng được.

Sở Phong liền đi tới trước hương án, một hơi uống sạch ba bát rượu trong.

Lần này không chỉ mọi người dưới đài ngẩn người, ngay cả Lan Đình cũng ngây ra, không ngờ hắn đi uống rượu thật. Tuy nhiên nghĩ nghĩ lại, hắn là Tấn công, rượu này vốn đúng là để cho hắn uống.

Sở Phong uống liền ba bát, cảm thấy thống khoái hẳn lên, chợt thoáng nhìn thấy mọi người dưới đài đang ngẩn ra nhìn mình, vội vã nghiêm mặt, tiếp tục múa Tấn Linh kiếm.

Bất tri bất giác nửa canh giờ trôi qua, Sở Phong vừa mệt vừa khát, bên cạnh Lan Đình cũng sớm đổ mồ hôi nhễ nhại. Dưới đài mọi người cũng không chịu nổi, mặt trời nhô lên cao, ai cũng quỳ gối, mồ hôi chảy đẫm lưng.

Sở Phong nhịn không được len lén hỏi Lan Đình:

- Còn phải múa bao lâu nữa?

Lan Đình nói:

- Cho đến trời mưa.

Vãi! Vạn nhất trời không mưa, há chẳng phải mệt chết mới thôi? Sở Phong âm thầm kêu khổ.

Mắt thấy giờ lành cầu mưa sắp trôi qua, bầu trời vẫn vạn lý không mây, hoàn toàn không có dấu hiệu trời mưa. Dưới đài mọi người không khỏi bắt đầu lo lắng bất an.

Lúc này, đồng nữ được chưởng lực của Sở Phong đưa xuống dưới đài Thủy Kính bỗng nhiên đứng lên, từng bước một đi lên đài Thủy Kính, quỳ xuống nói:

- Nếu thần vật khải phong, nhất định phải thí huyết. Xin mời Tấn công lấy máu của dân nữ thí kiếm, hy vọng trời cao thấy thương xót. Thúc đẩy cầu mưa.

Sở Phong vội nói:

- Làm như vậy không được!

Đồng nữ lại kiên trì:

- Chúng tôi xúc phạm thiên uy, vốn cần phải lấy huyết tế tự, cầu Tấn công thành toàn!

- Cầu Tấn công thành toàn! - Dưới đài mọi người cũng đồng loạt la lên.

Sở Phong thầm hoảng hốt: Đồng nữ này hình như muốn chết, bèn nhìn sang Lan Đình, Lan Đình cũng thúc thủ vô sách.

Lúc này, từ dưới đài lại đứng lên một người, vài bước đã lên đài Thủy Kính, quỳ phịch xuống bên người đồng nữ, nói:

- Tiểu nhân nguyện cùng đồng nữ thí kiếm tế tự.

Đi lên là một tiểu tử đen đúa, trên người chỉ có bộ vải thô, còn đầy mụn vá.

Đồng nữ hoảng hốt:

- Hổ Nhi Ca, huynh định làm gì?

Tiểu tử nói:

- Ta muốn cùng nhau huyết tế với muội.

- Hổ Nhi Ca, huynh đừng ngốc như vậy, ta là đồng nữ Phong Bá Vũ Sư tuyển định...

- Nhưng Phong Bá Vũ Sư đã chết, vì sao muội còn muốn chết. Nếu như vậy, ta đi cùng muội.

- Hổ Nhi Ca, huynh chết rồi, cha mẹ huynh ai chăm sóc?

Tiểu tử ngẩn ra, lặng lẽ không nói gì.

Sở Phong biết hai người này nhất định là một đôi tiểu tình nhân. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tiểu tử này nhìn hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu! A! Hắn nghĩ ra rồi. Ngày đó hắn cùng Phi Phượng đi Sóc Châu điều tra, thấy một bóng người lên núi, nghĩ lầm là người của Ma Thần tông nên liền theo dõi lên núi, nhưng thì ra là một tiểu tử hái thuốc, khi xuống núi còn ca một bài sơn ca: Đại ca có tình muội có tâm, thanh sắt mài thành tú hoa châm. Đại ca là châm muội là chỉ, thêu được ba châm chỉ tới tìm.

Hổ Nhi Ca trước mắt chính là tiểu tử ngày đó lên núi hái thảo dược, xem ra "muội" trong bài ca của hắn nhất định là đồng nữ này rồi.

Sở Phong bèn hét lớn một tiếng:

- Láo xược! Ở đây ai cho phép các ngươi hồ đồ! Chết sống đều có thiên mệnh, sao lại có thể xem thường vứt bỏ! Còn không mau trở xuống dưới đài!

Đồng nữ, Hổ Nhi Ca bị Sở Phong quát cho ngẩn người ra, đồng nữ cắn răng, quay đầu nhìn Hổ Nhi Ca một cái, - "Bảo trọng", đột nhiên lao tới, lao ngực vào Tấn Linh kiếm.

Sở Phong giật mình, thoắt cái lui về phía sau, đồng nữ liền ngã chúi xuống đất. Hổ Nhi Ca thất kinh, vội vàng nâng nàng dậy. Sở Phong giật mình nhìn đồng nữ, thật sự không rõ nàng vì sao một lòng muốn chết, chẳng lẽ thực sự không tiếc bản thân hiến tế ông trời. Đồng nữ nói:

- Nếu Tấn công không chịu thành toàn, dân nữ chỉ đành tự tuyệt ở trên đài!

Thôn dân dưới đài nôn nóng, bởi vì giờ lành sắp qua, giờ lành vừa qua trời sẽ không mưa nữa, chẳng khác nào như cầu mưa thất bại, cầu mưa thất bại thì ý nghĩa cuộc sống sau này của họ sẽ không biết dựa vào đâu.

Vì vậy mọi người đồng loạt la lên:

- Cầu Tấn công thành toàn! Cầu Tấn công thành toàn!

- Cầu Tấn công thành toàn! - Đồng nữ dập đầu với Sở Phong.

- Được! ta sẽ lấy máu tế trời!

Tấn Linh kiếm trong tay Sở Phong đột nhiên cắt một cái, nhưng không đâm vào đồng nữ, trái lại cắt lên uyển mạch mình.

Một tia máu chảy ra, nhỏ xuống thân Tấn Linh kiếm, thân kiếm "ông" vang lên một tiếng, hào quang tím nổi lên biến hóa dị dạng, biến thành màu tím đỏ, hào quang thoáng hiện.

Sở Phong nói:

- Hiện tại ta tự mình lấy máu thí kiếm tế thiên, các ngươi không cần phải bỏ tính mệnh, đi xuống đi!

Đồng nữ, Hổ Nhi Ca bái lạy ba cái với Sở Phong, cuối cùng xuống đài Thủy Kính.

Dưới đài lặng ngắt như tờ, từng tia máu từ uyển mạch Sở Phong chảy ra, nhỏ xuống thân Tấn Linh kiếm. Không tính nhanh, cũng tuyệt không chậm. Lan Đình thầm sốt ruột, công chúa nắm chặt cánh tay Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng hận không thể phi thân lên đài tát cho Sở Phong hai bạt tai: Tiểu tử thối ngươi quả thật tự ý làm bậy, vạn nhất trời không đổ mưa, há chẳng phải chảy khô máu!

Đúng lúc này, "vù", đột nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ, tiếp đó phong vân đột biến, bầu trời nhất thời gió nổi mây phun, càng lúc càng tối, ngay sau đó đùng đoàng, trống tiếng sấm vang, chớp giật, "ào" một tiếng, mưa to bắt đầu trút xuống.

Chính là "hạn lâu gặp mưa lành", mọi người kích động vạn phần, nhất thời hoan hô nhảy nhót, bắt đầu ca múa, mặc cho nước mưa xối ướt hết người.

Nói đến cũng lạ, trời mưa liên tục, nhưng hai cây hương nến đỏ thẫm trước linh vị Đường Thúc Ngu thủy chung không bị nước mưa làm tắt, vẫn chày phừng phực.

Đến lúc này, mọi người hoàn toàn tin tưởng Sở Phong chính là Tấn công hiển linh, đồng loạt quỳ lạy trên mặt đất, hô to vạn tuế!

Lan Đình vội lấy thân che khuất tầm mắt mọi người, sau đó nhanh chóng cầm máu cho Sở Phong.

Sở Phong tra kiếm vào vỏ, đem Tấn Linh kiếm đặt lại trên linh vị Đường Thúc Ngu, sau đó xoay người, mặt hướng về mọi người vung tay phải lên, ý bảo mọi người đứng lên, sau đó cao giọng nói:

- Các ngươi ghi nhớ: thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân.(Đạo trời không tư vị ai, chỉ gia ân cho người có đức). Các ngươi trong lòng có thiện, không sinh tà ác, ông trời sẽ giáng phúc. Nay cầu mưa đã xong, ta cũng phải quy vị. Ngày sau các ngươi cầu mưa, cần phải ghi nhớ, chỉ cần tâm thành, là có thể trình bày với trời, không được huyết tế. Bằng không, thần linh không phù hộ! Cảnh cáo! Hãy thận trọng! Ta đi đây!

Nói xong, Sở Phong hét a một tiếng, ngã phịch xuống đất.

Mọi người vội vàng quỳ lạy hô to:

- Cung tiễn Tấn công quy vị!

Lan Đình nâng Sở Phong dậy, Sở Phong tựa trên người Lan Đình, thản nhiên mở mắt ra, mờ mịt nhìn chung quanh, kinh ngạc nói:

- Ta... ta, sao ta lại ở đây...chuyện gì thế này?

Vẻ mặt đó thật giống như vừa mới bị phụ thân vậy.

Dưới đài mọi người vốn cũng không quet biết tiểu tử áo lam này, nhưng hắn vừa mới được Tấn công hiển linh, lập tức trở nên có giá gấp trăm lần, vì vậy đều vây tới hỏi han ân cần một phen.

Sở Phong ứng phó vài câu liền vội vàng đi khỏi. Hắn thật sự quá mệt mỏi, vừa rồi hắn đột nhiên phát cuồng, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng hư hao rất lớn, hơn nữa ở trên đài múa may hết cả canh giờ, cuối cùng còn phải tự cắt mách máu của mình, không mệt chết mới lạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio