Lại nói nhóm Sở Phong vừa ra khỏi Trương Tam tiểu điếm, đột nhiên nghe được từ phương hướng Hồng Sơn bảo truyền đến vài tiếng nổ rung trời động đất, ngay sau đó là vô số tiếng la thảm vang lên. Mọi người lấy làm kinh hãi, vội tung người, lao về hướng Hồng Sơn bảo.
Trước Hồng Sơn bảo chìm trong tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh hiu hiu cuốn cát vàng trên mặt đất. Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần giằng co, phía sau Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần là chưởng môn cửu đại môn phái khác, sau đó là một rừng các cao thủ chính đạo.
- Nếu như đến lúc mặt trời lặn, ba vị chưởng môn vẫn còn do dự, vậy chuẩn bị 17 cỗ quan tài đi!
Đây là tối hậu thư Lãnh Mộc Nhất Tôn dành cho chưởng môn tam đại phái. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Mặt trời chiều trôi từng chút về phía tây, đã giấu hơn một nửa thân thể của nó dưới dãy núi đỏ sẫm như máu, một vạt nắng cuối cùng từ nơi chân trời chiếu lên trước đại môn cổ bảo, rơi vào người Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn rất ung dung, ung dung đến mức gần như không bình thường.
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần vẫn còn đang do dự là ra tay, hay là giao ra ba món bảo vật, tuy nhiên Lãnh Mộc Nhất Tôn đã không cho họ thời gian mà do dự nữa. Khi vạt nắng chiếu vào trên người y biến mất, y bắt đầu giơ hữu chưởng lên. Tim mọi người như thắt lại. Không hề nghi ngờ, cái nhấc tay này chính là tín hiệu -- tín hiệu kích nổ thuốc nổ trong bảo. Nhóm Tống Tử Đô sắp bị nổ thành tro bụi.
- A di đà phật!
Hoằng Trúc chắp hai tay:
- Lão nạp sẵn lòng giao ra Phật Xá Lợi, xin tông chủ giữ lời hứa thả họ ra. Thiện tai, thiện tai.
Xem ra vẫn là người xuất gia có lòng từ bi. Vô Trần cùng Thanh Hư không lên tiếng, nhưng nếu Hoằng Trúc đã mở miệng, bọn họ cũng chỉ có thể giao ra Ngọc Phật Châu cùng Thái Cực đồ phổ thôi.
Lãnh Mộc Nhất Tôn không buông tay phải xuống, chỉ thản nhiên nói:
- Vậy mời ba vị chưởng môn giao ra ba món đồ trước.
Thanh Hư nói:
- Thái Cực đồ phổ đang ở trên Kim Đỉnh núi Võ Đang, chỉ cần tông chủ thả người, ta nhất định dâng lên đồ phổ.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn sang Hoằng Trúc. Hoằng Trúc chắp hai tay nói:
- A di đà phật, Phật Xá Lợi đang ở trong tháp lâm Thiếu Lâm tự, tông chủ thủ tín, lão nạp nhất định tự tay giao cho tông chủ.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn sang Vô Trần, thản nhiên nói:
- Như vậy xem ra, Ngọc Phật Châu của chưởng môn nhất định là ở núi Nga Mi rồi?
Vô Trần không lên tiếng, mặt như băng sương.
Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ cười nói:
- Rất tốt, rất tốt.
Trong mắt thoáng hiện sát khí, hữu chưởng đang giơ lên muốn vung xuống.
- Lãnh Mộc Nhất Tôn, ngươi nhìn rõ đây!
Vô Trần đột nhiên quát lạnh, rung phất trần trong tay, đoạn trần ti giương lên, một hạt châu trong suốt sáng bóng, sắc màu rực rỡ, phật quang ẩn hiện, chính là Nga Mi chí bảo -- Ngọc Phật Châu.
Mọi người vừa kinh vừa sợ, Ngọc Phật Châu, Phật Xá Lợi, Thái Cực đồ phổ ba món bảo vật chỉ có được nghe tới nhiều, nhưng chưa từng có người thấy qua, không ngờ được hôm nay may mắn nhìn thấy một lần, cũng không ngờ Ngọc Phật Châu thì ra là nằm trên đầu cây phất trần mà Vô Trần chưa bao giờ rời khỏi người.
Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ lóe lên tinh quang, y cũng không ngờ được Ngọc Phật Châu lại được giấu trong cây phất trần trong tay Vô Trần.
Vô Trần đưa tay muốn gỡ Ngọc Phật Châu xuống, đúng lúc này, "lộc cộc lộc cộc", có tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến, một con khoái mã đang phi nhanh tới, nhằm thẳng hướng cổ bảo. Mọi người vội vàng tránh ra, con khẩu mã đột nhiên ngã quỵ, miệng sùi bọt mép, đã trong tình trạng kiệt sức.
Một người ngã lăn xuống ngựa, trang phục Đông A, người đầy máu, hiển nhiên thân chịu trọng thương. Hắn gần như là nửa bò nửa chạy tới trước mặt chưởng môn Đông A kiếm phái Nam A Tử, rồi quỳ "phịch" xuống, bi thiết gọi "Sư phụ --", nghẹn ngào không nói ra tiếng.
Mặc dù mặt hắn đầy máu và cát bụi, Nam A Tử vẫn liếc mắt nhận ra là Lương Thư, đệ tử quan môn của mình. Đừng thấy Lương Thư là đệ tử quan môn, nhập môn trễ nhất, nhưng thiên tư rất tốt, hai vị thái sư bá cho rằng, nếu lấy thời gian, tạo nghệ của hắn còn trên cả Cốc A, cho nên Nam A Tử rất yêu thương hắn.
Nam A Tử vội vàng nâng Lương Thư dậy, hỏi:
- Lương Thư, xảy ra chuyện gì?
- Sư... Sư phụ, Đông A kiếm phái bị Ma Thần tông diệt rồi!
Trời! Vừa nói lời này, trước Hồng Sơn bảo đều khiếp sợ.
- Ngươi nói cái gì! - Nam A Tử nắm lấy ngực áo Lương Thư.
- Sư phụ, đường chủ của thập nhị phân đường Ma Thần tông dẫn theo rất nhiều cao thủ đêm khuya tập kích chúng ta, toàn bộ các sư huynh bị giết, hai vị thái sư bá liều mình cứu đệ tử, muốn đệ tử tới báo tin cho sư phụ!
- Hai vị thái sư bá đâu?
- Hai vị thái sư bá đã... đã...
Lương Thư nước mắt rơi như mưa, phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh nhân sự. Trước ngực áo hắn có dán một miếng vải, vết máu loang lổ, Nam A Tử nhận ra là ống tay áo thái sư bá xé xuống, vội vã mở ra xem. Thì ra là một bức huyết thư hai vị thái sư bá viết cho hắn.
"Đông A bị diệt, ta không còn mặt mũi nào đối mặt với tiên sư, chỉ có lấy cái chết tạ tội. Nay Cốc A, Lương Thư là huyết mạch duy nhất của Đông A, ngươi phải cố mà dạy bảo, trùng chấn Đông A, báo đại cừu này!"
Nam A Tử chán nản nhìn huyết thư, đả kích này thật sự quá lớn.
"Lốc cốc lốc cốc..."
Lại tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, một con ngựa chạy như bay mà đến. Ngựa rất đặc biệt, toàn thân lông đen thui, nhưng lốm đốm xanh, thì ra là ngựa vằn xanh. Ngựa vằn xanh ngày đi nghìn dặm, có thể chạy liên tục trong hai ngày hai đêm, chỉ có dưới tình huống môn phái cực nguy cấp mới có thể sử dụng, là tín mã khẩn cấp của phái Điểm Thương.
Một đệ tử Điểm Thương nằm trên lưng ngựa, người đầy máu, đã bất tỉnh nhân sự. Thương Kính Tôn, chưởng môn phái Điểm Thương nhận ra hắn là Thành Thông, môn hạ đệ tử của mình. Thương Kính Tôn thất kinh, không đợi ngựa chạy tới đã lăng không bay lên, một tay nắm lấy Thành Thông phi thân xuống.
Thành Thông đã hấp hối, thì ra trên ngực hắn cắm một thanh kiếm, là kiếm của hắn, kiếm đã xuyên tim, chỉ còn thừa lại chuôi.
Thương Kính Tôn đè tay phải lên huyệt Thiên Trung của Thành Thông, rót chân khí vào. Thương Kính gian nan mở mắt ra, hai tay đột nhiên nắm chặt lấy áo Thương Kính Tôn, khàn giọng nói:
- Sư phụ, sư phụ...
Thương Kính Tôn vội hỏi:
- Thành Thông, có phải núi Điểm Thương đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Sư phụ, Điểm Thương bị... bị diệt rồi! - Thành Thông phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Thương Kính Tôn khiếp sợ vạn phần, vội vàng vận chân khí, cố rót vào trong cơ thể Thành Thông. Thành Thông lại mở mắt ra.
- Thành Thông! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nói mau!
- Ma Thần tông... Tả hữu tôn sứ...cộng với tứ đại trưởng lão, tả hữu hộ pháp... Còn có 12 cao thủ Ma tông...Thừa dịp đêm khuya tập kích Điểm Thương, tất cả sư huynh sư đệ bị giết, núi Điểm Thương bị... bị san bằng, sư phụ... Báo thù!
Thành Thông đột nhiên đưa tay rút ra chuôi kiếm trên ngực rồi cắm xuống đất, "phụt", một luồng máu tươi phun ra từ ngực, lập tức khí tuyệt bỏ mình.
- Thành Thông! Thành Thông!
Thương Kính Tôn run run buông tay ra, râu tóc từng sợi bạc trắng, không ngờ thoáng cái đã già đi 10 năm. Hắn không tin môn phái của mình bị diệt. Không chỉ hắn không tin, những người khác cũng không thể tin được. Ma Thần tông không ngờ trong một đêm đồng thời diệt hai trong chín đại môn phái. Xuất thủ cực nhanh, sự độc ác khiến người khiếp sợ.
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần trong lòng chấn động, trong một đêm cửu đại môn phái bị diệt hết hai, môi hở răng lạnh, họ có thể không chấn động sao. Hiện tại họ rốt cuộc hiểu được, vì sao Lãnh Mộc Nhất Tôn vây nhóm Tống Tử Đô trong cổ bảo, không chỉ không hạ sát thủ, ngược lại còn dẫn tới toàn bộ cao thủ chính đạo thiên hạ. Lãnh Mộc Nhất Tôn làm như vậy căn bản không phải vì Phật Xá Lợi, Ngọc Phật Châu, Thái Cực đồ phổ. Y dẫn toàn bộ cao thủ chính đạo thiên hạ cùng chưởng môn cửu đại môn phái tới đây chính là vì để cho Ma Thần tông dốc toàn bộ lực lượng đi tập kích hai phái Đông A, Điểm Thương. Y nhiều lần kéo dài, nhiều lần cho Vô Trần, Hoằng Trúc, Thanh Hư thời gian suy nghĩ, kỳ thật là cho Ma Thần tông có đầy đủ thời gian để bố trí binh lực.
Chiêu này quả nhiên độc ác, y thu hút ánh mắt của võ lâm thiên hạ đều tập trung đến Hồng Sơn cổ bảo, mình lại đứng trước đại môn cổ bảo, ai sẽ nghĩ đến y đang điệu hổ ly sơn, âm thầm dốc toàn bộ lực lượng tập kích hai phái Đông A, Điểm Thương. Cho dù Đông A, Điểm Thương nhận được tin tức, căn bản cũng không kịp trở về. Mà các cao thủ chính đạo khác cũng bởi vì tụ tập đầy đủ nơi đây, cho nên cũng không thể tiếp ứng.
Hiện tại, Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần cũng rốt cuộc biết được, gần đây căn bản không có ẩn núp cao thủ Ma tông nào cả, bởi vì chúng đều đi đánh Đông A và Điểm Thương, ở đây căn bản chỉ có một mình Lãnh Mộc Nhất Tôn, một mình y kiềm chế toàn bộ võ lâm chính đạo ở chỗ này.
Hiện tại điều duy nhất còn chưa rõ là Ma Thần tông ngoại trừ đánh Đông A, Điểm Thương, còn có đánh các môn phái khác nữa không. Tuy nhiên từ Lương Thư và Thành Thông cho thấy, tập kích Đông A, Điểm Thương đã xuất hết chủ lực của Ma Thần tông, nó không có khả năng lại tập trung thêm một nhánh lực lượng nữa đi đánh môn phái thứ ba. Điều này ít nhiều cũng làm cho chưởng môn các môn phái khác thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn thản nhiên đứng ở trước đại môn cổ bảo, rất nhàn nhã, giống như y hoàn toàn chưa biết gì về hai phái Đông A, Điểm Thương bị diệt, không hề có quan hệ với y.
- A...
Thương Kính Tôn ngửa đầu điên cuồng thét lên, "cheng" rút ra Khung Thương kiếm, hai mắt như phun lửa nhìn thẳng Lãnh Mộc Nhất Tôn, râu tóc dựng đứng, y sam tung lên phần phật, quả thật như một con sư tử nổi cơn điên. Trong số chưởng môn cửu đại phái Thương Kính Tôn thuộc dạng nóng tính nhất, hôm nay đột nhiên biết tin môn phái của mình bị diệt, làm sao hắn không bi phẫn cho được.
"Cheng!"
Kiếm quang lóe lên, Nam A Tử cũng rút Thái A kiếm ra, nhìn thẳng Lãnh Mộc Nhất Tôn, hai mắt cũng phun ra lửa. Nam A Tử luôn luôn rất biết kềm chế, không tuỳ tiện xuất kiếm, nhưng môn phái bị diệt, kiềm chế cao tới đâu cũng không thể nhịn được nữa.
Những người khác cũng đều rút kiếm khỏi vỏ, hiện tại cho dù Lãnh Mộc Nhất Tôn đồng ý thả người, bọn họ cũng muốn băm y thành thịt vụn.
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần vẫn có chút do dự, dù sao môn hạ đệ tử còn bị nhốt trong cổ bảo. Nhưng Nam A Tử và Thương Kính Tôn không có chút do dự nào, quát lên rồi lao tới. Thái A kiếm Khung Thương kiếm tề xuất, hai đạo kiếm quang như hai đạo thiểm điện bắn về phía Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Đông A kiếm phái cùng Điểm Thương kiếm phái đều là trứ danh với kiếm thuật. Đông A kiếm phái lấy Thái A kiếm nổi tiếng thiên hạ, Điểm Thương kiếm phái lấy Khung Thương kiếm dương danh tứ hải, hai lưu phái kiếm thuật tại giang hồ thành một phái riêng. Hiện tại, chưởng môn hai phái đồng thời xuất thủ, hơn nữa là nộ hận đến cực điểm mà ra tay, uy lực có thể nghĩ.
Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn thong thả, y hơi nghiêng người, hai thanh trường kiếm sượt qua trước ngực và sau lưng. Nam A Tử cùng Thương Kính Tôn cắt ngang trường kiếm vào trong, Lãnh Mộc Nhất Tôn nghiêng người mà trượt ra xa một trượng, thoáng cái trượt tới phía sau Nam A Tử và Thương Kính Tôn, song chưởng đồng thời vỗ vào lưng hai người. Nam A Tử và Thương Kính Tôn vội vàng xoay người, thu kiếm điểm tới lòng bàn tay đang vỗ tới của Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn lộn tay tránh mũi kiếm, ngũ chỉ biến trảo chộp tới thân kiếm. Thái A kiếm, Khung Thương kiếm tách ra hai bên, hai tay Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng tách ra hai bên. Hai kiếm thu nhanh lại, hai tay Lãnh Mộc Nhất Tôn tiến nhanh tới, đuổi theo thân kiếm. "Sát sát sát sát..." Nam A Tử, Thương Kính Tôn trong chớp nhoáng biến liền hơn mười tám kiếm, vậy mà không thoát khỏi được song trảo của Lãnh Mộc Nhất Tôn.
"Hây -- "
Hai người lớn tiếng hét rồi lăng không bay lên, lại đồng thời lộn người, hai thanh trường kiếm đan xen nhau đâm xuống, căn bản phân không ra đâu là Thái A kiếm, đâu là Khung Thương kiếm. Chỉ nhìn thấy hai đạo kiếm quang quấn thành một cục từ trên trời giáng xuống đâm tới Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn bình tĩnh, thân hình tại chỗ xoay tròn. Bởi ở đây là cao nguyên hoàng thổ, mặt đất toàn là cát vàng, rất rời rạc, y vừa xoay tròn, đất cát dưới chân thoáng chốc kích lên, tựa như một luồng gió xoáy cuồn cuộn cuốn lên trên, cuốn Nam A Tử cùng Thương Kính Tôn tại giữa không trung. Nam A Tử, Thương Kính Tôn thân là chưởng môn hai phái Đông A, Điểm Thương, công phu tuyệt đối không chỉ có như vậy. Hai người phun ra chân khí, mũi kiếm kích ra hai đạo kiếm kình phá vỡ vòng cát bắn về phía Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng biết vòng cát không có khả năng vây được hai người, y thoắt cái lướt ra xa. Nam A Tử, Thương Kính Tôn tại không trung vòng trường kiếm, cuốn vòng cát đang cuốn lấy mình vào thân kiếm, lại vung xuống dưới. Hai luồng gió cát như cuốn sạch mọi thứ ập tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn phất tay áo về phía trước một cái, dễ dàng thu hai luồng gió cát vào trong tay áo.
Nam A Tử, Thương Kính Tôn lao người nhanh xuống, hai thanh trường kiếm đồng thời chém xuống giữa. Lãnh Mộc Nhất Tôn bị chém làm đôi, nhưng không có một tia máu bắn ra. Thì ra Lãnh Mộc Nhất Tôn không phải bị chém làm đôi, mà là bị chém thành hai cái bóng. Chỉ vì Nam A Tử, Thương Kính Tôn xuất kiếm quá nhanh, nhìn qua thì giống như Lãnh Mộc Nhất Tôn đã bị chém làm đôi.
Nam A Tử, Thương Kính Tôn hét lớn một tiếng, vung kiếm chém nhát nữa, Lãnh Mộc Nhất Tôn lại bị chém thành bốn cái bóng. Lại vung kiếm chém bốn nhát, bốn cái bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn bị chém thành tám cái bóng. Nam A Tử, Thương Kính Tôn xuất kiếm càng lúc càng nhanh, bóng bị chém ra càng lúc càng nhiều. Hai người nhìn thấy chung quanh đâu đâu cũng là bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng họ không nhìn ra được chân thân của Lãnh Mộc Nhất Tôn rốt cuốc trốn trong cái bóng nào, trong lòng không khỏi rùng mình.
Ngay sát na đó, bóng hình đột nhiên biến mất hết, Lãnh Mộc Nhất Tôn hiện thân ra, hai tay đâm thẳng vào Nam A Tử, Thương Kính Tôn. Nam A Tử, Thương Kính Tôn lui nhanh lại. Lãnh Mộc Nhất Tôn bất động, hai cánh tay liên tiếp dài ra, tựa như hai thanh lợi kiếm đâm thẳng vào ngực Nam A Tử Thương Kính Tôn, chính là Ma tông Sát Thần Nhất Thức. Nam A Tử, Thương Kính Tôn vội dựng thẳng trường kiếm trước ngực. "keng", Lãnh Mộc Nhất Tôn đâm ngón tay vào thân kiếm, Nam A Tử, Thương Kính Tôn cảm thấy ngực như bị đâm, thì ra một tia chỉ kình đã xuyên thân kiếm kích vào ngực họ. Họ vội vận khí chống lại, chân khí mạnh mẽ đã chấn bay hai người, "ầm" va vào đại môn cổ bảo bị đổ sụp phía sau.
Trời! Mọi người xung quanh vô cùng kinh hãi, chỉ mấy lần đối chiêu đã đánh bay chưởng môn hai phái Đông A, Điểm Thương, võ công của tông chủ Ma Thần tông này thật sự cao đến mức khiến người ta sợ hãi, thảo nào dám trực diện thách thức chưởng môn cửu đại phái, mà vẫn ung dung tự nhiên.
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần đồng thời phi thân lướt tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, lúc này họ không thể do dự nữa, chỉ có thể xuất thủ, chưởng môn cửu đại phái khác cũng rút kiếm lướt tới, tiến lên vây kín Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn rõ ràng, chưởng môn cửu đại phái không thể so với nhóm Tống Tử Đô, một khi bị họ vây kín, mình tuyệt đối không thể thoát thân. Đột nhiên y vung hai tay áo lên, hai luồng gió cát vừa rồi thu vào trong tay áo liền bay ra, như hai cơn gió xoáy đan xen cuốn tới chưởng môn cửu đại phái, mà thân hình y dưới sự yểm hộ của hai luồng gió cát này như quỷ ảnh lướt vào trong đoàn người.