Thiên Cơ lão nhân cùng Tiểu Thư đi vào cổ bảo, đi tới chỗ giữa Thiên Ma Nữ và Thanh Hư, giống như căn bản không biết cổ bảo xảy ra chuyện gì, căn bản không thấy được thanh Long Uyên kiếm trong tay Thanh Hư đang chỉ vào Thiên Ma Nữ.
Thiên Cơ lão nhân tùy ý ngồi xuống, đặt quải trượng lên đùi, dựng lá phướn lên, mặt phướn vẫn là hai hàng chữ cổ to: Bặc đoạn cát hung chuyển họa phúc, quái biện ngũ hành giải thiên cơ!
Tiểu Thư bắt đầu chắp tay quanh một vòng, lại màn mở đầu theo thường lệ:
- Các vị anh hùng hảo hán, ông cháu chúng tôi đi ngang qua quý địa, lộ phí sắp hết, vừa may thấy các vị anh hùng gặp nhau chốn này, trông rất náo nhiệt, liền đặc biệt tới kể vài mẩu chuyện trợ hứng, cũng coi như kiếm chút tiền đi xe. Có chỗ nào mạo phạm, xin các vị lượng thứ.
Lời dạo đầu qua đi, Tiểu Thư bắt đầu kể chuyện, đơn giản là mấy chuyện lạ lùng cổ quái trên giang hồ, ví như người nào đã chết vài chục năm lại đột nhiên sống lại, người nào có thể nói chuyện với trâu, còn người nào có thể nói chuyện với heo. Đại loại thế.
Tiểu Thư nói rất hăng say, hoa chân múa tay, trông sinh động như thật, bất đắc dĩ xung quanh nàng đều là chưởng môn cửu đại phái, mặc cho nàng nói đến khàn cả giọng, hết cả hơi, họ cũng sẽ không rên một tiếng.
Tiểu Thư thấy mọi người không phản ứng, nàng liền mất hứng, quay đầu hỏi Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, cháu kể chuyện không thú vị sao?
Thiên Cơ lão nhân cười ha ha:
- Thú vị! Thú vị!
- Vậy vì sao họ không cười?
- Có lẽ...họ cảm thấy còn chưa đủ buồn cười.
Tiểu Thư tin là thật, liền nói:
- Nếu như vậy, cháu sẽ kể một câu truyện cười, bảo đảm họ cười đến bể bụng luôn!
Nói xong nàng hắng giọng, bắt đầu kể.
- Chuyện kể rằng ngày trước có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng đang kể chuyện xưa: ngày trước có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng đang kể chuyện xưa: ngày trước có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng đang kể chuyện xưa...
Tiểu Thư cứ nói lặp đi lặp lại như vậy, một lần lại một lần, chưởng môn cửu đại phái đang lẳng lặng nghe cố sự lặp đi lặp lại này, quần hùng ngoài cổ bảo cũng đang lẳng lặng nghe cố sự lặp đi lặp lại này. Rốt cuộc, có một lãng tử để râu nhịn không được la lớn:
- Tiểu cô nương, lão hòa thượng kia rốt cuộc đang nói cố sự gì?
Hắn vừa hỏi như vậy, những người khác suýt nữa cười ra tiếng.
Tiểu Thư nhìn lãng tử để râu một cái rồi nói:
- Sau đó trong miếu lại tới một lão đạo sĩ, vì vậy cố sự liền biến thành: ngày trước có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng đang kể chuyện xưa với lão đạo sĩ: ngày trước có một ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng đang kể chuyện xưa với lão đạo sĩ...
Tiểu Thư lại lặp đi lặp lại, hán tử để râu không nhịn được hỏi:
- Tiểu cô nương, lão đạo sĩ không cảm thấy phiền sao?
Mọi người suýt nữa lại cười ra tiếng.
Tiểu Thư nói:
- Không sai. Lão đạo sĩ đó giống như vị đại ca này vậy, không nhịn được rồi, vì vậy hắn cũng cũng lão hòa thượng kể chuyện xưa, hắn nói ngày trước có một ngọn núi, trên núi có đạo quán, trong quán có một lão đạo sĩ đang kể chuyện xưa: ngày trước có một ngón núi, trên núi có một đạo quán, trong quán có một lão đạo sĩ đang kể chuyện xưa: ngày trước có một ngọn núi, trên núi có một đạo quán, trong quán có một lão đạo sĩ đang kể chuyện xưa...
Lần này không chỉ hán tử có râu, ngay cả mọi người cũng trợn tròn mắt, hai mặt nhìn nhau.
Hán tử có râu rất không nhịn được nói:
- Tiểu cô nương, họ cả ngày kể chuyện xưa, không cần ăn cơm sao?
Tiểu Thư nói:
- Cần chứ. Chuyện kể rằng lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ kể chuyện cả ngày, rốt cuộc đói bụng, họ xuống núi đến một tiểu điếm ăn cơm chay, không trả tiền liền bỏ đi; Ngày hôm sau, lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ kể chuyện xong lại xuống núi đến tiểu điếm ăn cơm chay, không trả tiền liền bỏ đi; ngày thứ ba, lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ kể chuyện xong lại xuống núi đến tiểu điếm ăn cơm chay, không trả tiền lại bỏ đi...
Tiểu Thư kể lặp đi lặp lại, hán tử có râu thật sự không thể nhịn được nữa, quát lên:
- Vì sao họ không trả tiền?
Tiểu Thư liền đi tới trước mặt Hoằng Trúc, còn chắp tay, nghiêm trang nói:
- A di đà phật, lão nạp bần tăng bần tăng!
Sau đó nàng lại đi tới trước mặt Thanh Hư, dựng thẳng tay trái nói:
- Vô lượng thiên tôn, sơn nhân bần đạo bần đạo!
Tiểu Thư cố ý nói nhấn mạnh từ "bần", quần hùng ngoài bảo suýt nữa bật cười, lại không dám, cố mà nhịn xuống.
Tiểu Thư thấy mọi người muốn cười lại không cười lại không hé răng, quay đầu lại hỏi Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, truyện cười của cháu không buồn cười sao?
- Ha ha, buồn cười, buồn cười.
- Vậy vì sao họ không ai cười?
- Có lẽ... Họ ngại nên không cười.
Tiểu Thư đi tới trước mặt Sở Phong, vặn hông hỏi:
- Tiểu tử ngốc, vì sao ngươi không cười, ngại sao?
Sở Phong dở khóc dở cười, thầm nghĩ: nha đầu này to gan thật, dám lôi cả Thanh Hư cùng Hoằng Trúc ra đùa. Hắn bèn nói:
- Tiểu Thư, ở đây không phải chỗ cô kể chuyện đâu, cô nhanh đi đi thì hơn.
- Hừ! Ta thích kể ở đâu thì kể ở đó, ngươi đừng xen vào!
- Cô có kể hay, họ cũng sẽ không cho cô tiền đâu.
- Hả? sao vậy? Họ không đều là chưởng môn một phái sao, sao lại keo kiệt thế!
- Ai nói cho cô là chưởng môn một phái thì không thể keo kiệt?
- Ta không tin!
Tiểu Thư xoay người lại nói với chưởng môn cửu đại phái:
- Được rồi, chuyện các người cũng nghe xong, cảm thấy hay thì thưởng chút tiền đi, không hay thì tốt xấu cũng phải vỗ tay cái, lượng thứ nhiều hơn...
Nói xong nàng cầm một cái mâm đi đòi tiền từng chưởng môn cửu đại phái. Chưởng môn cửu đại phái đương nhiên là không động đậy. Tiểu Thư đi một vòng, một văn tiền cũng không nhận được. Nàng nổi giận, mày liễu dựng đứng, mắt hạnh trợn tròn, trừng mắt quát lên với chưởng môn cửu đại phái:
- Các ngươi vừa không trả tiền lại không vỗ tay, cái này là sao!
Ôi! Quần hùng ngoài bảo ngớ người, ở trước mặt chưởng môn cửu đại phái mặt mày hớn hở kể chuyện đã đủ to gan rồi, không ngờ bây giờ còn trừng mắt quát tháo với chưởng môn cửu đại phái! Mọi người thầm mướt mồ hôi thay cho Tiểu Thư.
Chưởng môn cửu đại phái lại không nói tiếng nào, giống như căn bản không nghe được tiếng quát của Tiểu Thư.
Tiểu Thư thấy họ vẫn không có phản ứng, liền xoay người lại đi tới bên cạnh Thiên Cơ lão nhân, một tay nắm lấy râu mép của Thiên Cơ lão nhân, làm nũng:
- Gia gia, họ nghe xong chuyện không trả tiền, rõ ràng coi thường chuyện người ta kể!
- Ai u!
Thiên Cơ lão nhân vừa bảo vệ râu mép vừa nói:
- Hảo nha đầu, đừng kéo nữa, chắc trên người họ không có tiền.
- Đường đường chưởng môn một phái, sao lại không có tiền!
- Ha ha, ai nói chưởng môn thì nhất định có tiền, hoàng đế lão nhi cũng chưa hẳn có tiền đâu.
- Hứ, sao gia gia lại cùng một giuộc với tiểu tử ngốc, chỉ khi dễ người ta!
Tiểu Thư kéo mạnh râu mép của Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân liên tục cầu xin:
- Tiểu Thư, họ không trả tiền, cháu túm râu mép gia gia cũng vô dụng. Ai u...
Tiểu Thư ra vẻ hung dữ:
- Họ dám nghe kể truyện không trả tiền, cháu không tha cho họ!
- Cháu không tha cho họ thế nào?
Tiểu Thư tròng mắt láo liên:
- Gia gia, cháu muốn gia gia xem bói cho họ, tính chết họ đi.
Thiên Cơ lão nhân ngạc nhiên:
- Tính chết họ thế nào?
Tiểu Thư nói:
- Cháu muốn gia gia tính một quẻ cho mỗi người họ, mỗi một quẻ đều là quẻ đại hung.
- Ha ha! Quẻ do thiên định, có thể nào...
- Cháu mặc kệ! Cháu mặc kệ! Cháu muốn gia gia khởi quẻ!
Tiểu Thư cố giựt râu mép Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân chỉ phải vội vàng đáp ứng, vẻ mặt đau khổ lấy ra ba đồng tiền, chuẩn bị sóc quẻ.
Tiểu Thư chỉ tay vào Thanh Hư:
- Khởi quẻ cho lão lỗ mũi trâu này trước!
Thiên Cơ lão nhân quả nhiên gieo một quẻ, Tiểu Thư vội vã hỏi:
- Quẻ gì?
- Quẻ 'Ký tế'.
- Là cát hay hung?
- Ký tế, việc đã thành, như nhật trung thiên...
Tiểu Thư liền mất hứng, túm mạnh lấy râu mép của Thiên Cơ lão nhân:
- Cháu bảo gia gia gieo quẻ hung cho hắn, sao gia gia lại gieo quẻ cát, lại còn như nhật trung thiên!
Thiên Cơ lão nhân liền nói:
- Nhật trung tắc di, nguyệt mãn tắc khuy, thịnh cực tắc suy, vật cực tất phản. Cháu nói là cát hay là hung?
Tiểu Thư vừa nghe, tức thì chuyển giận làm vui:
- Nói như vậy là một quẻ đại hung rồi. Hay lắm, gia gia lại gieo quẻ cho đại hòa thượng này đi!
Tiểu Thư lại chỉ tay vào Hoằng Trúc.
Thiên Cơ lão nhân lại gieo một quẻ, là quẻ "Trung phu".
Tiểu Thư hỏi:
- Quẻ tượng thế nào?
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Tiết nhi tín chi, cố thụ chi trung phu, tín dã.
(Có chừng, có mực, rõ rồi.
Mực chừng, tiết độ, người người sẽ tin
Trung Phu, vì thế tiếp thêm. )
Tiểu Thư vừa nghe lại mất hứng:
- Sao lại là quẻ cát!
Nàng đang muốn túm râu mép của Thiên Cơ lão nhân thì Thiên Cơ lão nhân liền nói:
- Tín thì cát, vô tín thì đại hung!
- Vậy đại hòa thượng này là hữu tín hay là vô tín?
- Ha ha, cháu đi hỏi đại hòa thượng đi.
Tiểu Thư quả nhiên chuyển hướng hỏi Hoằng Trúc:
- Này đại hòa thượng! Ngươi có làm chuyện không thủ tín hay không?
Hoằng Trúc không trả lời, chỉ tuyên tiếng: - "A di đà phật." Thanh âm ít nhiều có ý xấu hổ.
Tiểu Thư hừ mũi:
- Hừ! Không dám trả lời, ta thấy hơn phân nửa là làm qua việc đuối lý rồi, lần này Phật tổ cũng không phù hộ được ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ vãng sinh cực lạc nữa!
Nói xong nàng lại chỉ tay sang Vô Trần:
- Gia gia cũng gieo cho cổ một quẻ đi.
Thiên Cơ lão nhân lại gieo một quẻ, là quẻ "Quy muội".
Tiểu Thư hỏi:
- 'Quy muội' là gì?
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Nữ tử xuất giá là "Quy', 'Muội' chỉ thiếu nữ. Quy muội, thiên địa chi đại nghĩa. Thiên địa bất giao, vạn vật bất hưng. Quy muội là chung thủy của con người.(vì con người về nhà chồng là hết đời con gái, và bắt đầu đời của người mẹ)
Tiểu Thư bĩu môi:
- Ý của gia gia là, cổ không chỉ lập gia đình, còn gả cho một lang quân như ý, là quẻ đại cát?
- Quẻ tượng là nói như thế...
- Hứ, sao gia gia lại gieo quẻ cát, còn là quẻ đại cát, cháu không chịu!
Tiểu Thư túm mạnh lấy râu mép của Thiên Cơ lão nhân. Thiên Cơ lão nhân vội vàng nói:
- Quẻ tượng mặc dù nói như vậy, nhưng cháu xem cổ là ai?
- Cổ là ai, không phải là chưởng môn Nga Mi...Ôi!
Tiểu Thư đột nhiên vỗ tay thích thú:
- Cổ là chưởng môn Nga Mi, phải thủ thân như ngọc, nhưng quẻ tượng nói cổ phải lập gia đình, vậy chẳng phải là... Thân bất do kỷ, quẻ đại hung!
Thiên Cơ lão nhân vuốt râu mép cười nói:
- Giờ thì cháu thỏa mãn rồi chứ? Còn muốn tính nữa không?
Tiểu Thư nói:
- Những người khác không tính cũng được. Gia gia lại tính một quẻ cho tiểu tử ngốc đi!
Nói xong nàng chỉ tay vào Sở Phong.
Thiên Cơ lão nhân cầm lấy đồng tiền, đang muốn gieo quẻ lại dừng lại, hỏi Tiểu Thư:
- Nha đầu, có phải cháu muốn ta tính chết hắn không?
Tiểu Thư ngẩn ra, rồi lại chu mỏ:
- Hứ, gia gia gieo thì gieo đi, người ta mặc kệ hắn sống hay chết!
Thiên Cơ lão nhân liền gieo một quẻ, chính là quẻ "Càn", quẻ thứ 64 trong [Dịch kinh].
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Quẻ Càn, sáu hào đều dương, quẻ thuần dương.
Tiểu Thư vội hỏi:
- Quẻ tượng thế nào?
- Càn, chí dương chí cương, vạn vật tư thủy, thống vu thiên đạo, đứng đầu trong 64 quẻ. Tượng nhật: thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.(Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ)
Tiểu Thư lại vội hỏi:
- Là cát hay là hung?
- Có thể ngự thì cát, không thể ngự thì hung!
Tiểu Thư bĩu môi:
- Nói chẳng khác nào như chưa nói.
Rồi nàng lại chỉ tay sang Thiên Ma Nữ:
- Gia gia tính cho hắc y cô nương một quẻ đi!
Thiên Cơ lão nhân đang muốn gieo quẻ thì Tiểu Thư vội vàng bổ sung:
- Chỉ cho phép gia gia gieo quẻ cát, không được gieo quẻ hung!
Thiên Cơ lão nhân khó xử:
- Cát hung do trời, có thể nào...
Tiểu Thư trừng mắt, đưa tay muốn tóm lấy râu mép của Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân sợ quá liền nói:
- Được được! Quẻ cát! Quẻ cát!
Thiên Cơ lão nhân gieo quẻ, nhưng gieo một hồi lâu vẫn chưa gieo ra quẻ.
Tiểu Thư nôn nóng:
- Gia gia, sao còn chưa thành quẻ?
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Sáu hào đều biến, đều là biến hào, lặp lại như vậy, không thể thành quẻ!
- Cái gì biến hào hay không biến hào. Cháu mặc kệ!
Nói đoạn nàng lại túm lấy râu mép Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân la "ai u", ba đồng tiền liền rơi xuống đất, lão vội la lên:
- Quẻ thành! Quẻ thành!
- Quẻ gì?
- Quẻ Khôn...
- Nói bậy! Tiểu tử ngốc là quẻ Càn, nàng là quẻ Khôn, sao lại trùng hợp vậy được!
- Vậy cháu nói là quẻ gì?
Tiểu Thư ngẩn người, nhìn ba đồng tiền trên mặt đất, không biết trả lời sao. Khởi quẻ bói toán từ trước đến nay là chuyện của gia gia, nàng quả thật là dốt đặc cán mai, chỉ có nói:
- Quẻ Khôn thế nào?
Thiên Cơ lão nhân nói:
- Quẻ Khôn, sáu hào đều âm, là quẻ thuần âm.
- Quẻ tượng thế nào?
- Khôn, chí âm chí nhu, vạn vật tư sinh, thuận thừa thiên, là quẻ thứ hai trong 64 quẻ. Tượng nhật: địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật.(Khôn mang trọng trách của đất, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật)
Tiểu Thư không quan tâm những lời này, nàng chỉ quan tâm cát hung, vội hỏi:
- Tới cùng là cát hay hung?
- Cháu nói đi?
- Nhìn quẻ tượng cũng không tệ lắm.
- Vậy không tệ.
- Không được! Cháu muốn gia gia nói quẻ cát!
- Vậy...chính là quẻ cát!
Tiểu Thư thích thú, nói với Thiên Ma Nữ:
- Hắc y cô nương, gia gia ta giúp cô nương cầu một quẻ cát rồi, sau này cô nương đều gặp dữ hóa lành, không cần sợ!
Thiên Ma Nữ cười cười, không lên tiếng.
Tiểu Thư xoay người đi tới trước mặt Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần:
- Này, vừa rồi gia gia ta giúp các ngươi tính mỗi người một quẻ, nên trả tiền quẻ rồi đấy!
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần đương nhiên sẽ không bỏ tiền.
Tiểu Thư liền nhếch mày liễu, cả giận nói:
- Này! Nghe kể truyện các ngươi không trả tiền, xem bói các ngươi lại không trả tiền, nào có chưởng môn keo kiệt như vậy!
Nàng xoay người lại quấy Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, cháu hảo tâm xem bói giúp họ, họ cũng không trả tiền quẻ!
Thiên Cơ lão nhân cười ha ha:
- Vậy cứ coi như ta xem miễn phí cho họ là được rồi.
- Không được! Đâu mà ngon quá vậy!
Tiểu Thư tròng mắt láo liên, thấy tay trái Thanh Hư còn cầm tấm lệnh bài minh chủ, nàng bèn nói với Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, tên lỗ mũi trâu kia cầm lệnh bài gì vậy, trông cũng đẹp đấy.
- Ha ha, cháu muốn sao?
- Gia gia lấy tới cho cháu xem đi, xem là bạc hay vàng, nếu như giá trị mấy tiền đồng thì sung làm phí xem quẻ.
Thiên Cơ lão nhân khó xử:
- Như vậy không tốt lắm đâu, đồ của người ta... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Hứ, gia gia!
Tiểu Thư túm lấy râu mép của Thiên Cơ lão nhân, hét giựt lại kéo, Thiên Cơ lão nhân liền nói:
- Ôi ôi, được được, ta lấy nó cho cháu là được chứ gì.
Nói xong lão không đứng lên, cũng không nhìn sang Thanh Hư, chỉ rất tùy ý cầm quải trượng lên hẩy tới lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư.