Sở Phong kéo Thiên Ma Nữ đi ra ngoài sơn động, bên ngoài ánh nắng tỏa khắp, bốn phía trắng như màu bạc.
Tiểu Ô đang ở một nơi ăn cỏ, thấy hai người đi ra, nó hí lên một tiếng rồi chạy vội tới bên cạnh Thiên Ma Nữ, phấn khởi cọ cọ vào eo Thiên Ma Nữ, khẽ kêu "ư ư". Thiên Ma Nữ khẽ vỗ về bộ lông bờm dài của nó.
Sở Phong vỗ vỗ Tiểu Ô:
- Tiểu Ô, lần này hoàn toàn nhờ có ngươi, không uổng công chủ nhân ngươi thương ngươi nhiều hơn ta, hồi nữa ta sẽ thưởng cho ngươi một cánh gà nướng vừa to vừa béo!
Tiểu Ô phun mũi với Sở Phong, hiển nhiên nó không quá thoả mãn với "cánh gà nướng".
Sở Phong cười nói:
- Thiếu chút nữa quên mất, ngươi ăn chay mà, hồi nữa ta sẽ thưởng cho ngươi một bao cỏ vừa non vừa xanh, sao hả?
Lần này Tiểu Ô không phun mũi, hai lỗ tai còn hơi hất ra sau.
Sở Phong cảm thấy thú vị:
- Thì ra ngươi cũng như Túc Sương, khi vui mừng đều sẽ hất lỗ tai ra sau.
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Khi Tiểu Ô vui mừng sẽ không ngừng hất lỗ tai ra sau, còn có thể lắc lư hai bên, có đúng không Tiểu Ô?
Quả nhiên, Tiểu Ô như thể nghe hiểu lời Thiên Ma Nữ nói, nó bắt đầu lắc lư lỗ tai hai bên, trông rất buồn cười.
Sở Phong vỗ đầu Tiểu Ô, cười nói:
- Ngươi thật là biết lấy lòng chủ nhân, thì ra là một con ngựa láu cá!
Tiểu Ô liền dựng thẳng hai tai lên, trợn trừng đôi mắt to tròn với Sở Phong, ra chiều hiểu Sở Phong đang trêu nó.
Thiên Ma Nữ vội vàng nói với Tiểu Ô:
- Đừng chấp nhặt với hắn, hắn cố ý đấy!
Sở Phong nhún nhún vai, thôi cười, lại thân thiết nhìn Thiên Ma Nữ, hỏi:
- Nàng vài lần ác chiến với Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng, lại bị trúng Huyền Hàn Tích Lộ, nàng...
- Ngươi yên tâm, ta không sao!
Sở Phong chợt bấm ngón tay điểm lên không trung một cái:
- Lúc đó Tứ đại pháp tướng bao vây nàng, nàng bấm tay thế này điểm một cái liền phá vỡ Tịch Diệt Vô Tướng thủ ấn của họ, động tác đó đẹp thật, là chỉ pháp gì vậy?
Thiên Ma Nữ nói:
- Cái này gọi là 'Thiên Ma Nữ Vấn Tâm chỉ' !
- Vấn tâm chỉ? hay đấy.
- Ngươi có muốn xem lại không?
- Muốn! Nàng mau điểm lại xem!
Thiên Ma Nữ mỉm cười, liền bấm ngón tay từ từ điểm về phía trước, nhẹ nhàng điểm lên ngực Sở Phong, động tác tuyệt vời khiến say lòng người. Sở Phong cảm thấy một tia chân khí chảy vào lòng, giống như gió xuân thổi qua, cảm giác đó tuyệt không thể tả.
Sở Phong nắm lấy ngón tay Thiên Ma Nữ:
- Quả thật tuyệt vời! Ta thấy cái này đừng gọi là Vấn Tâm chỉ, gọi là Vấn Tình chỉ, Thiên Ma vấn tình!
Thiên Ma Nữ mím môi cười, cũng không rút ngón tay về.
Sở Phong nói:
- Nàng thật lợi hại, không chỉ mạnh mẽ, hơn nữa võ công gì cũng biết. Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng vừa xuất ra thủ ấn, nàng liền có thể gọi ra tên của thủ ấn, còn có thể phá vỡ!
Thiên Ma Nữ nói:
- Đây là vì nguyên do sư thừa của ta là Côn Ngô.
Sở Phong cười nói:
- Sư phụ nàng nhất định là cái thế cao thủ cao thủ cao cao thủ đã tập hết võ học thiên hạ.
Thiên Ma Nữ nở nụ cười, không nói gì.
Sở Phong nói:
- Ta nói không đúng sao?
Thiên Ma Nữ nói:
- Sư phụ ta võ công quả thật rất cao, nhưng cũng không tập hết võ học thiên hạ.
- Ồ? vậy vì sao lại rõ như lòng bàn tay đối với võ công tuyệt học của các môn các phái vậy?
- Bởi vì núi Côn Ngô có một quyển tuyệt học đồ phổ!
- Tuyệt học đồ phổ?
- Quyển đồ phổ này ghi lại tuyệt chiêu bí kỹ của các phái thiên hạ!
Sở Phong kinh ngạc:
- Woa, khó trách nàng bá đạo như vậy, thì ra đã tập hợp sở trường của tuyệt học thiên hạ. Nguồn:
Thiên Ma Nữ lại lắc đầu:
- Núi Côn Ngô tuy có tuyệt học đồ phổ của thiên hạ, nhưng cho tới bây giờ sư phụ chỉ cho phép ta tham khảo, không cho ta tu luyện.
- Sao thế?
- Bởi vì tu hành tối kỵ tạp mà không thuần, bác mà không tinh, chỉ có chuyên tâm, mới có thể chí tinh chí thuần, cho nên ta vẫn chỉ tu luyện võ học Côn Ngô!
- Chính là Thiên Ma Công!
Thiên Ma Nữ gật đầu.
- Nếu như vậy, vì sao sư phụ nàng lại cho nàng tham khảo tuyệt học đồ phổ?
- Sư phụ là vì để cho ta có thể trước khi ứng chiến, tri kỷ tri bỉ!
- Ha ha! Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng! Xem ra sư phụ nàng còn thông hiểu binh pháp. Nhưng sao trên giang hồ không nghe nói qua phái Côn Ngô?
Thiên Ma Nữ nói:
- Thật ra Côn Ngô còn lâu đời hơn Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang rất nhiều, chỉ vì đệ tử Côn Ngô không đi lại trên giang hồ, cho nên trên giang hồ cũng không biết có phái Côn Ngô!
- Nhưng Côn Ngô sao lại có tuyệt học đồ phổ của các phái thiên hạ?
Thiên Ma Nữ nói:
- Theo sư phụ nói, 500 năm trước, trên giang hồ xuất hiện một vị võ học kỳ tài, chưa đến 30 tạo nghệ đã đạt tới đỉnh cao, tự hiệu là Đông Hoàng Ma Quân, Đông Hoàng Ma Quân rất nghiện võ, đi khắp thiên hạ ép cao thủ các phái tỷ thí luận đạo, thậm chí quyết chiến sinh tử, vả lại có bản lĩnh đọc đến đâu nhớ đến đấy, chỉ cần gặp qua một lần, hắn liền có thể nhớ kỹ tuyệt chiêu bí kỹ của đối phương. Hắn vẽ tất cả lên một quyển da dê, cũng ghi lại chỗ tinh diệu cùng phương pháp phá giải, ngày đêm nghiên cứu, dần dà, quyển da dê này liền trở thành tuyệt học đồ phổ của thiên hạ, hắn cũng tập hợp đủ tuyệt học các phái thiên hạ, càng thêm ngông cuồng tự cao tự đại.
- Có một ngày, Đông Hoàng Ma Quân đi ngang qua núi Côn Ngô, tại rừng phong dưới chân núi nhìn thấy một ông lão đang chậm rãi đi theo, hắn nhạy cảm phát hiện ông lão không phải là người thường, vì vậy hai lần phất lá cây thành đao cắt tới ông lão. Ông lão hồn nhiên không biết, lần thứ ba hắn hóa lá phong khắp núi thành phi đao đâm vào ông lão, nhưng khi bay tới cách ông lão chưa tới một trượng liền rơi hết xuống đất, ông lão vẫn chậm rãi bước đi.
- Đông Hoàng Ma Quân biết ông lão thâm bất khả trắc, muốn tỷ thí với ông lão, nhưng ông lão thủy chung chầm chậm bước đi, không chịu xuất thủ, hắn nghĩ đủ biện pháp, cuối cùng phóng hỏa đốt núi, bắt ông lão so chiêu với hắn. Ông lão liền đi tới trước mặt hắn, phất ống tay áo một cái, hắn liền cúi đầu chịu thua. .
- Chỉ phất ống tay áo một cái hắn đã cúi đầu chịu thua rồi?
Sở Phong rất giật mình:
- Ông lão đó rốt cuộc là nhân vật gì?
Thiên Ma Nữ nói:
- Ông lão đó chính là tổ sư Côn Ngô đương thời. Đông Hoàng Ma Quân khâm phục với tu vi của tổ sư, càng khiếp sợ trước võ học cao thâm của Côn Ngô, vì vậy quyết định bái làm môn hạ của tổ sư. Tổ sư không chịu, Đông Hoàng Ma Quân quỳ từ dưới chân núi cho đến đỉnh núi, cuối cùng tổ sư đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, điều kiện là hắn phải đốt cuốn tuyệt học đồ phổ tập hợp tuyệt chiêu bí kỹ của các phái thiên hạ.
- Sao lại muốn hắn làm như vậy?
- Bởi vì tổ sư nhìn ra hắn là kỳ tài võ học, có ý muốn truyền thừa tuyệt học Côn Ngô cho hắn. Nhưng trước đó ta đã nói qua, muốn tu tập tuyệt học Côn Ngô, nhất định phải chuyên tâm, tuyệt không cho phép chút hỗn tạp. Tổ sư muốn hắn thiêu hủy đồ phổ, chính là muốn hắn quên đi tất cả tuyệt học tập hợp trước đây!
- Quên hết sở học? Không đến mức đó chứ?
- Thí dụ như một cái ly chứa đầy tạp chất, chỉ có làm trống cái ly đi mới có thể rót nước vào lần nữa. Tổ sư muốn hắn quên hết sở học, chính là đạo lý này!
- Nhưng việc này khó quá đi, ai lại sẵn lòng vứt bỏ sở học của mình?
- Quả thật rất khó! Đông Hoàng Ma Quân tại núi Côn Ngô đợi 10 năm, thủy chung luyến tiếc thiêu hủy bản tuyệt học đồ phổ đó, càng không thể vứt bỏ sở học cả đời, lại có ý muốn bái nhập Côn Ngô, vì vậy buồn bực cuồng. Có một ngày, hắn đột nhiên giao quyển thiên hạ tuyệt học đồ phổ đó cho tổ sư, sau đó đi không từ giã, rồi không xuất hiện nữa. Quyển tuyệt học đồ phổ này liền nằm ở núi Côn Ngô.
- Thì ra là vậy!
Sở Phong nói:
- Vì sao hắn đột nhiên giao tuyệt học đồ phổ cho tổ sư nàng, lại đi không từ giã?
Thiên Ma Nữ lắc đầu:
- Ta không biết.
Sở Phong lại hỏi:
- Võ công Côn Ngô của nàng cao như thế, vì sao không đi lại trên giang hồ?
Thiên Ma Nữ nói:
- Đây là quy củ mà tổ sư khai sơn của Côn Ngô định ra, chỉ cần là đệ tử Côn Ngô thì không thể xuống núi.
- Vậy vì sao sư phụ nàng lại cho nàng xuống núi?
- Bởi vì nói chính xác, ta còn chưa tính là đệ tử Côn Ngô chân chính!
- Sao?
Thiên Ma Nữ nói:
- Đệ tử Côn Ngô chân chính phải chịu Côn Ngô giám ấn, một khi chịu Côn Ngô giám ấn sẽ không được phép bước ra núi Côn Ngô nửa bước. Mặc dù sư phụ truyền ta võ học Côn Ngô, nhưng vẫn không để cho ta chịu Côn Ngô giám ấn, còn cho phép ta xuống núi bước chân vào giang hồ!
Sở Phong liền khẩn trương:
- May mà nàng không chịu Côn Ngô giám ấn, may quá! may quá!
Chợt Thiên Ma Nữ dí dỏm nói:
- Lần sau ta về núi Côn Ngô, nói không chừng phải chịu Côn Ngô giám ấn rồi!
- A!
Sở Phong liền cầm chặt tay nàng:
- Nàng đừng dọa ta! Ta không cho phép nàng chịu ấn, không cho nàng về núi Côn Ngô!
Thiên Ma Nữ xoay người nhìn về hư không xa xa:
- Ta là thiên hạ đệ nhất ma nữ, đã cô phụ kỳ vọng của sư phụ đối với ta, ta không còn mặt mũi nào gặp lại sư phụ...
Sở Phong lắc đầu nói:
- Nàng có một tấm lòng lương thiện nhất trong thiên hạ, nàng không cô phụ bất kỳ ai!
- Ngươi cho là như vậy thật sao?
- Không phải là ta cho như vậy, là nàng vốn dĩ như vậy!
Thiên Ma Nữ lặng im không nói, Sở Phong chuyển đề tài:
- Sư phụ nàng nhất định rất thương nàng hả?
Thiên Ma Nữ nói:
- Sư phụ là người chí thân của ta, cũng là người hiểu rõ ta nhất, ta là đệ tử duy nhất được sư phụ cho phép tham khảo tuyệt học đồ phổ.
- Sao sư phụ nàng không cho phép các đệ tử khác xem tuyệt học đồ phổ?
- Bởi vì sư phụ sợ sau khi họ xem đồ phổ sẽ bị võ công của các phái thiên hạ hấp dẫn, không thể chuyên tâm tập luyện võ học Côn Ngô.
- Vậy vì sao sư phụ nàng lại cho phép nàng xem tuyệt học đồ phổ?
Thiên Ma Nữ không lên tiếng.
Sở Phong suy nghĩ một chút mới nói:
- Ta biết rồi, bởi vì sư phụ nàng biết nàng thiên tư hơn người, cho dù cho nàng xem tuyệt học đồ phổ, nàng cũng có thể chuyên tâm tập luyện võ học Côn Ngô.
Thiên Ma Nữ cười cười, cũng không phủ nhận.
Sở Phong nói:
- Đạo mà lão đạo sĩ dạy ta lại tương phản với sư phụ nàng, ông ấy chưa bao giờ cho ta biết tuyệt học của các phái khác trong thiên hạ, thậm chí ngay cả tên gọi cũng không nói cho ta biết.
Thiên Ma Nữ nói:
- Ngươi biết đó là vì sao không?
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi thân mang dị bẩm, không thể hạn lượng. Nếu như cho ngươi thông hiểu tuyệt học của thiên hạ, ngươi sẽ bị nó ràng buộc. Lão đạo sĩ không cho ngươi biết tuyệt học của thiên hạ, là muốn ngươi trong lâm nguy ứng biến sẽ kích phát ra tiềm năng bản thân. Khí lực của con ngươi là có hạn, nhưng tiềm năng lại không thể tưởng tượng.
Sở Phong nói:
- Quả thật lão đạo sĩ từng nói qua những lời gần như vậy. Ông ấy còn nói, con người bẩm sinh có tiềm chất không thể tưởng tượng, chỉ là ẩn đi không hiện, tư tưởng chung cực của đạo gia chính là kích phát ra tiềm chất của bản thân đã ẩn đi, phản phác quy chân, từ đó đạt được cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Thiên Ma Nữ gật đầu.
Sở Phong nói:
- Lão đạo sĩ còn nói, loại tiềm chất này là dữ sinh câu lai, không phải là mỗi người đều sở hữu!
(Dữ sinh câu lai: điểm riêng biệt của mỗi người, sinh ra đã có.)
- Ngươi là người sở hữu loại tiềm chất này!
- Ôi! Thiên Ma Nữ, nàng nói như vậy thì ta cần phải kiêu ngạo rồi! gay rồi, lại kiêu ngạo rồi!
Thiên Ma Nữ mỉm cười, chợt hỏi:
- Sao ngươi không trở về núi vấn an lão đạo sĩ?
Sở Phong lắc đầu, xoay người nhìn về hư không phía đông nam, lặng lẽ nói:
- Ta là thiên hạ đệ nhất ác nhân, đã cô phụ kỳ vọng của lão đạo sĩ đối với ta, ta không còn mặt mũi nào gặp lại lão đạo sĩ...
Thiên Ma Nữ lườm hắn, đang muốn mở miệng thì đột nhiên từ ngọn núi đối diện truyền đến một tiếng rít gào, thanh như kinh lôi, ngay sau đó là tiếng ngao kêu gào liên tiếp, giống như quỷ khóc sói gào, chấn nhân tâm phách.