Khi Bàn Phi Phượng lại mở mắt ra nữa, liền kinh ngạc thấy được tường băng đã bị đào thành một cái hang to. Nàng đứng lên, cảm thấy trong động càng lạnh lẽo hơn. Nàng đi qua, Sở Phong đang ở trong hang cạy "keng keng keng keng", bởi bốn phía lạnh lắm, trên mặt hắn đã kết một tầng sương, mồ hôi trên người vừa mới chảy ra liền ngưng kết thành băng, sau đó lại bị mồ hôi nóng chảy ra làm tan đi, lập tức lại kết thành băng.
- Khờ thật!
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong đăm đăm, lòng vừa ấm áp lại cảm động.
- Phi Phượng, muội tỉnh rồi hả? - Sở Phong nghe được động tĩnh phía sau.
Bàn Phi Phượng nói:
- Tiểu tử thối, ngươi đừng uổng phí sức lực nữa, không cạy được cửa ra đâu!
Sở Phong không dừng, cười nói:
- Có thể cạy thêm một lúc sẽ cạy được thôi!
Bàn Phi Phượng đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, nửa quát nửa gắt:
- Tiểu tử thối, trong động càng ngày càng lạnh, chúng ta cần phải giữ sức, ngươi như vậy chưa cạy được cửa ra đã hư thoát mà chết rồi.
- Phi Phượng, không ai biết chúng ta bị nhốt ở đây, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta thôi. Tin tưởng ta, ta nhất định có thể cạy được cửa ra!
Sở Phong khẽ giãy tay khỏi Bàn Phi Phượng, tiếp tục cạy tường băng từng chút một. Bàn Phi Phượng thừ người ra nhìn, nước mắt trực trào ra, chợt trong lòng nàng mấp máy, vội la lên:
- Tiểu tử thối, mau ngừng tay!
- Sao thế? - Sở Phong dừng lại.
Bàn Phi Phượng ngưng thần lắng nghe, vui mừng nói:
- Là chim phượng! Chim phượng đang gọi ta, chim phượng đang ở gần đây!
Sở Phong mừng rơn:
- Đúng rồi, chim phượng là chim thần của Phi Phượng tộc muội mà, muội có thể gọi nó cầu cứu với tộc nhân của muội?
Bàn Phi Phượng nói:
- Nhưng tường băng này quá dày, tiếng phượng minh của ta không truyền ra được.
- Vậy vì sao muội có thể nghe được nó gọi tên muội?
- Ngốc vậy! Chim phượng là chim thần từ thượng cổ, truyền âm của nó có thể đạt tới nghìn dặm, còn có thể qua bất cứ cách trở gì. Đáng tiếc Thiên Phượng quyết của ta chưa thể đột phá tầng 'Phượng minh cửu thiên', bằng không dù cho tường băng trước mặt có dày mấy cũng không ngăn được ta truyền ra phượng minh.
- Ta có thể giúp cô đưa phượng minh ra!
Thiên Ma Nữ đang ngồi bằng ở bên cạnh đột nhiên mở mắt ra.
- Cô?
Bàn Phi Phượng quay đầu nhìn sang Thiên Ma Nữ
Thiên Ma Nữ nói:
- Ta có thể lấy Thiên Ma Âm giúp cô đưa phượng minh ra!
Sở Phong vui mừng:
- Thiên Ma Âm lợi hại vô cùng. Phi Phượng, có thể thử xem!
- Vậy ta cần phải làm gì?
Thiên Ma Nữ nói:
- Cô chỉ cần phát ra phượng minh, ta liền có thể giúp cô đưa tiếng phượng minh truyền ra khỏi tường băng!
Bàn Phi Phượng nửa ngờ nửa tin, nhưng vẫn ngồi xếp bằng ở trước người Thiên Ma Nữ, mắt nhắm lại, ngưng thần chốc lát, sau đó hé môi, phát ra một tiếng phượng minh, Thiên Ma Nữ cũng nhắm mắt, khẽ mở môi, tống ra một luồng âm thanh.
Hai thanh âm bắt đầu vang vọng trong hang động, giống như tiếng vọng từ không cốc, hết sức tuyệt vời, sau đó từ từ biến thành nhỏ đi, cuối cùng hai thanh thanh âm chỉ còn một tia, gần như không thể nghe thấy.
Bàn Phi Phượng có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng phượng minh của mình cùng Thiên Ma Âm của Thiên Ma Nữ từ từ hợp thành một tia, sau đó trong nháy mắt xuyên qua tường băng. Nàng rất khiếp sợ, thảo nào 10 năm trước Thiên Ma Nữ đã bá tuyệt thiên hạ, chỉ bằng vào phần công lực này, đương kim chưởng môn cửu đại phái không ai có thể làm được.
Thanh âm biến mất, Bàn Phi Phượng mở mắt ra, xoay người lại chăm chăm nhìn Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ vẫn khẽ nhắm hai mắt, vẻ mặt an tĩnh.
Sở Phong thấy Bàn Phi Phượng nhìn Thiên Ma Nữ như thế thì lòng giật thót, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn vội gọi:
- Phi Phượng!
Bàn Phi Phượng không để ý đến hắn, vẫn nhìn Thiên Ma Nữ đăm đăm. Sở Phong càng cảm thấy bất thường, lại gọi:
- Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng rốt cuộc thu ánh mắt lại, nhìn sang Sở Phong, cảm xúc ngổn ngang. Trên thực tế, vừa rồi Thiên Ma Nữ không chỉ lấy Thiên Ma Âm giúp nàng đưa phượng minh ra ngoài, còn ngầm giúp nàng đột phá tầng Phượng Minh Cửu Thiên. Nàng đương nhiên biết Thiên Ma Nữ làm như vậy cần phải tiêu hao bao nhiêu chân khí, yêu cầu nguy hiểm lớn thế nào, mà nàng ta với mình lại cùng thích một người, trước đây mình còn nói năng làm tổn thương nàng.
Bàn Phi Phượng đứng lên, xoay người nhìn tường băng trước mặt, không nói một lời. Nguồn:
Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ còn chưa mở mắt, mà Bàn Phi Phượng bản tính luôn ương bướng lại đột nhiên như có tâm sự. Hắn rất khó hiểu, bèn đi tới bên cạnh Bàn Phi Phượng hỏi:
- Sao thế?
Bàn Phi Phượng không trả lời, chợt cởi áo chồn sương ra đưa cho hắn:
- Ngươi khoác lên cho cổ đi!
Sở Phong kinh ngạc, đang muốn hỏi thì Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:
- Bảo ngươi khoác thì ngươi khoác đi!
Sở Phong cầm áo chồn sương đi tới bên cạnh Thiên Ma Nữ, giật mình phát hiện người Thiên Ma Nữ đang khẽ run lên. Thiên Ma Nữ huyền hàn còn không sợ, sao lại sợ hàn khí của tường băng này? Hắn vội vã khoác áo chồn sương lên người Thiên Ma Nữ rồi quay sang nhìn Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng không nói lời nào.
Thiên Ma Nữ rồi cũng mở mắt ra, Sở Phong vội hỏi:
- Nàng vẫn ổn chứ?
Thiên Ma Nữ gật đầu, ánh mắt đảo qua chiếc áo chồn sương khoác trên người mình, lại đảo qua Bàn Phi Phượng, không nói gì.
Sở Phong biết giữa nàng và Bàn Phi Phượng nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ không nói, hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Không khí trong động ngày càng loãng hơn, cũng càng lạnh hơn. Thiên Ma Nữ vừa mới giúp Bàn Phi Phượng đột phá Phượng Minh Cửu Thiên, hao tổn rất nhiều chân khí. Sở Phong vì cạy tường băng đã tốn rất nhiều thể lực, Bàn Phi Phượng tuy vừa mới đột phá Phượng Minh Cửu Thiên, nhưng chân khí chưa khôi phục, hơn nữa thiếu dưỡng khí, ba người dần dần chịu không nổi hàn khí xâm lấn.
Áo chồn sương chỉ có một chiếc, ai khoác, hai người còn lại cũng chỉ phải cố chịu cái lạnh. Vì vậy ba người dựa sát vào nhau, lấy áo chồn sương bọc lấy, sưởi ấm cho nhau.
Sở Phong đương nhiên hài lòng, bên trái ôm Thiên Ma Nữ, bên phải ôm Bàn Phi Phượng, người ngọc trong lòng, cho dù cả đời này không thoát khỏi động băng thì cũng không sao.
Không biết qua bao lâu, ba người bắt đầu khó thở, Bàn Phi Phượng chợt thì thào nói:
- Tiểu tử thối, ta buồn ngủ quá!
Sở Phong hốt hoảng, hắn đương nhiên biết Bàn Phi Phượng muốn ngủ ý nghĩa thế nào, hắn vội cầm chặt lấy tay nàng:
- Phi Phượng, đừng ngủ, chim phượng rất nhanh sẽ dẫn theo tộc nhân của muội tới cứu chúng ta ra ngoài!
Bàn Phi Phượng lắc đầu nói:
- Tộc nhân của ta sẽ không tới đâu, chim phượng có thể không nghe được tiếng phượng minh của ta.
- Không đâu. Chim phượng là chim thần của Thiên Sơn muội, nhất định có thể nghe được tiếng phượng minh của muội. Muội đừng ngủ.
- Tiểu tử thối, ta thực sự rất muốn ngủ. Hay là ngươi để ta ngủ một lúc đi, nếu như tộc nhân của ta đến, ngươi lại đánh thức ta dậy!
- Đừng! Phi Phượng, hay là ta kể một truyện cười cho muội nghe?
Bàn Phi Phượng khẽ gật đầu.
Sở Phong liền nói:
- Chuyện kể rằng có một tướng quân xuất chinh, thấy sắp bị chiến bại, chợt có thần nhân tương trợ, lật ngược thế trận giành đại thắng. Tướng quân khấu tạ thần nhân, thần nhân nói: 'Ta vốn là bia tên trên sàn vật của ngươi, hóa thân làm thần cứu ngươi!' tướng quân ngạc nhiên: 'Tiểu tướng có tài đức gì, mà phải phiền tôn thần tương cứu?' thần bia đáp: 'Ta cảm kích ngươi thường ngày trên giáo trường, chưa bao giờ bắn trúng ta tên nào'
Bàn Phi Phượng cười khì:
- Tiểu tử thối, dám chế giễu bản tướng quân, may mà bản tướng quân chỉ dùng thương, không dùng tiễn! Ta cũng có một truyện cười. Chuyện kể rằng có một con gấu ngốc, một ngày, nó gặp phải heo, heo nói với gấu: 'Ngươi đoán trong túi ta có mấy cục kẹo?' gấu đáp: 'Đoán trúng ngươi cho ta ăn hông?, heo khẳng định gật đầu: 'Ừm, đoán trúng cho ngươi cả hai cục!' gấu nuốt nước bọt trả lời: 'Ta đoán có năm cục.'
Bàn Phi Phượng dừng lại, cũng không nói tiếp. Sở Phong đang chờ nàng nói ra đáp án, vội vã hỏi:
- Con gấu ngốc đó đoán đúng không? Có phải năm cục không?
Bàn Phi Phượng cười ra tiếng, dụi tay lên trán Sở Phong:
- Ngươi đúng là ngốc hơn cả con gấu đó!
Sở Phong ngẩn ra, không rõ nguyên do. Hắn quay đầu nhìn sang Thiên Ma Nữ, hỏi:
- Rốt cuộc có phải năm cục không?
Thiên Ma Nữ mím môi:
- Nếu như để ta đoán, ta sẽ đoán có hai cục!
Sở Phong vừa nghĩ, vỗ đầu nói:
- Mình ngu thật, ngu chết đi được!
Bàn Phi Phượng ngây ra cười:
- Đúng vậy! Ngươi có thể sống đến bây giờ thực sự là kỳ tích, ngươi sớm nên ngu chết đi!
- Ô hay, muội dám cười ta!
Sở Phong véo mạnh vào lòng bàn tay Bàn Phi Phượng một cái, lại quay đầu quay nói với Thiên Ma Nữ:
- Mỗi người chúng ta kể một truyện cười, hiện tại đến nàng rồi.
Thiên Ma Nữ không lên tiếng.
Sở Phong không dám ép nàng, đang muốn mở miệng thì Thiên Ma Nữ chợt nói:
- Chuyện kể rằng rùa, rết, rắn ở trong phòng uống rượu, rượu hết mà chưa tận hứng, vì vậy đi mua, rùa xung phong nhận việc đi mua, kết quả hai ngày hai đêm còn chưa trở về.
- Vì sao? - Sở Phong vội hỏi.
- Bởi vì rùa còn chưa bò ra khỏi cửa phòng.
- Ha ha! Rùa có tiếng là chậm mà, chúng nó không nên để rùa đi!
Thiên Ma Nữ nói tiếp:
- Vì vậy do rết đi mua rượu, kết quả ba ngày ba đêm chưa trở về.
Sở Phong gãi gãi đầu, hỏi:
- Vì sao?
Thiên Ma Nữ nói:
- Bởi vì rết còn chưa ra khỏi cửa, nó đang đi giày!
Sở Phong cười ha ha:
- Rết được xưng loài trăm chân, nó đi giầy, quả thật phải ba ngày ba đêm, cũng không nên để nó đi mua rượu.
Thiên Ma Nữ lại nói:
- Cuối cùng rắn tự mình đi mua rượu, kết quả sáu ngày sáu đêm chưa trở về.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Chắc không phải lạc đường chứ?
Bàn Phi Phượng cười khì:
- Ngươi mới lạc đường đấy, rắn cũng không ngu như ngươi đâu!
Sở Phong lại nói:
- Chẳng lẽ quên mang bạc?
Thiên Ma Nữ lắc đầu.
- A! Nhất định là nó uống trộm rượu, say ngã trên đường!
Thiên Ma Nữ nhếch miệng, lại lắc đầu!
- Vậy rốt cuộc là vì sao? rắn bò nhanh lắm mà?
Bàn Phi Phượng nói:
- Ngu như heo, rắn không có tay, cho dù có nhanh cũng không có cách mang rượu về!
Sở Phong nói:
- Cho dù như vậy thì cũng phải trở về nói một tiếng chứ.
Thiên Ma Nữ lặng lẽ chốc lát mới nói:
- Bởi vì rắn cảm thấy có lỗi với mọi người, cho nên nó lựa chọn trốn tránh.
Thiên Ma Nữ nói rất bình thản, nhưng lại hết sức đa cảm.
Sở Phong cũng không hiểu sao buồn bã, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dán mặt mình lên mái tóc dài của Thiên Ma Nữ, khe khẽ vỗ về.
Sau một hồi im lặng, Sở Phong đột nhiên phát hiện hơi thở của Bàn Phi Phượng đang nhanh chóng yếu đi, hắn vội nói:
- Phi Phượng, đừng ngủ!
Bàn Phi Phượng nói trong mê man:
- Tiểu tử thối, ta buồn ngủ lắm...
- Phi Phượng...
- Sở đại ca, huynh để ta ngủ một lúc đi, ta thực sự không chịu được nữa rồi!
Bàn Phi Phượng vùi đầu vào lòng Sở Phong, chậm rãi nhắm mắt lại.