Thiên Sơn, Bác Cách Đạt phong, ngọn núi đẹp nhất, hiểm trở nhất của Thiên Sơn, sông băng trên đỉnh núi tuyết đọng quanh năm không tan, được xưng là "Tuyết hải".
Mặc dù Bác Cách Đạt phong không phải là đỉnh cao nhất của Thiên Sơn, nhưng là đỉnh nổi danh nhất thần bí nhất của Thiên Sơn, Thiên Sơn Thiên Trì trong truyền thuyết tọa lạc tại đó. Mục dân Tây Vực đều tôn sùng Bác Cách Đạt phong là thần sơn thánh phong, người cưỡi ngựa thấy phải xuống ngựa, người đi đường thấy dập đầu, quan viên đi ngang qua cũng phải xuống xe hạ bái, bởi vì họ tin tưởng trên núi có thần linh ở trong đó.
Phi Phượng tộc sống ở trên Bác Cách Đạt phong, đời đời tương truyền, cũng đời đời che chở mục dân của vùng Thiên Sơn.
Sở Phong đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy núi non tuyệt đẹp, khe nghách hiểm trở, có tiếng của nai đỏ từng đàn, cũng có bách hoa rực rỡ, có sông băng kỳ dị tráng lệ, cũng có hồ nước xanh như ngọc bích. Người ở trong đó, như sa vào bức tranh.
Sở Phong đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của cảnh sắc Thiên Sơn thì đã đi tới nơi ở của Phi Phượng tộc. Nếu như nói phong cảnh tráng lệ ven đường khiến hắn kinh ngạc, như vậy cảnh bao la hùng vĩ nơi đây càng làm cho hắn khiếp sợ đến không nói nên lời.
Toàn bộ nhà cửa trên mặt đất đều là viên lâu to lớn cao trên trăm xích, những viên lâu này ngoại hình có phần tương tự như thổ lâu hình tròn của vùng Mân Việt, nhưng to lớn hơn thổ lâu rất nhiều. Hơn nữa, thường thổ lâu đều lấy đất xây nên là chính, mà viên lâu ở đây đều lấy đá lớn xếp lên mà thành, mỗi một tảng đá phải cao hơn thân người, mà giữa các tảng đá nhìn không thấy có khe hở gì.
Mỗi một tòa viên lâu đều có bốn đến năm tầng, mỗi một tầng cao tới mấy trượng, uy nghiêm đứng sừng sững, nguy nga tráng lệ. Mỗi một tầng viên lâu đều có hơn mười thậm chí trên trăm gian phòng, cho nên chỉ một tòa viên lâu cũng đủ để chứa mấy trăm người ở. Hơn nữa, viên lâu không chỉ một vòng, thường có đến hai vòng hoặc ba vòng, vòng ngoài bao lấy vòng trong, tròn trong tròn, vòng trong vòng. Ở giữa có một tòa bọc lấy chín vòng viên lâu, là một tòa cao nhất hùng vĩ nhất trong đông đảo số viên lâu. Mà tòa viên lâu chín vòng này chính là nơi ở của hai Đại Tế Ti.
Phi Phượng tộc rất ít liên hệ với bên ngoài, nhưng phương thức sinh hoạt lại không khác mấy, đều là mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ. Sau khi họ về đến nơi ở, bởi trời chưa tối, liền tiếp tục công việc trước đó, cũng chỉ trồng dâu nuôi tằm, trồng đay dệt vải, săn thú bắt cá, cày đất canh tác. Cuộc sống thanh thản an nhàn, điềm nhiên vui vẻ.
Sau khi Bàn Phi Phượng trở về liền không biết tung tích, Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ bèn tùy ý đi dạo chơi. Mặc dù hai Đại Tế Ti rất có ý kiến với Sở Phong, nhưng các tộc nhân khác cũng rất hữu hảo, hơn nữa nhiệt tình hiếu khách. Chắc có lẽ biết Sở Phong trợ giúp Bàn Phi Phượng tìm được Thánh Linh thạch, hơn nữa ở đây chưa từng có người ngoài đến, khiến chúng tộc nhân sinh ra lòng hiếu kỳ, không chỉ để mặc hai người dạo chơi khắp nơi, thậm chí để cho họ vào viên lâu tham quan.
Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ vừa tham quan viên lâu vừa đếm, cuối cùng đếm được ở đây tổng cộng có 108 tòa viên lâu. Đương nhiên, có thể đếm được 108 tòa, chủ yếu quy công cho Thiên Ma Nữ, bởi nếu để Sở Phong đếm, bằng vào sự mất cảm giác về phương hướng trời sinh của hắn, hắn tuyệt đối sẽ đếm ra 1800 tòa, thậm chí vĩnh viễn đếm không tới điểm cuối.
108 tòa viên lâu này, mỗi một tòa viên lâu ít thì có tới trăm gian phòng, nhiều thì có mấy trăm gian phòng, tối đa một tòa có tới 1000 phòng, chính là tòa viên lâu chín vòng, nơi ở của hai Đại Tế Ti.
Nói cách khác, 108 tòa viên lâu này có thể cung cấp cho mấy vạn người ở, hơn nữa phòng của viên lâu còn rất lớn, một phòng có thể ở hơn 10 người, bởi vậy cho dù chứa hơn 10 vạn người cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Có điều làm cho hai người cảm thấy khó hiểu là đa số phòng của viên lâu đều trống không, không có ai ở, nhưng vẫn bày biện các loại dụng cụ, trông rất cổ xưa, cho thấy những gian phòng này đều đã từng có người ở.
Hai người còn phát hiện một chuyện khiến họ rất sửng sốt, ở đây quả thật tồn tại "lối tắt" mà Bàn Phi Phượng nói, có thể rất nhanh xuyên qua các nơi Thiên Sơn, nhưng chỉ giới hạn trong mấy nơi. Chính là Thác Mộc Nhĩ phong, nơi sở tại của Thánh Hỏa thần điện, Hãn Đằng Cách Lý phong, nơi sở tại của Cửu Ngao Thần động, Bác Cách Đạt phong, nơi ở của Phi Phượng tộc, cùng với đoạn nhai, nơi sở tại của động lưu huỳnh. Mấy nơi này đều có lối tắt tùy ý qua lại. Trên thực tế trước đó Bàn Phi Phượng từ đoạn nhai chạy tới Bác Cách Đạt phong, lại từ Bác Cách Đạt phong chạy tới Thác Mộc Nhĩ phong đều là đi "lối tắt" .
Tộc nhân của Phi Phượng tộc đều biết những lối tắt này, cũng biết tiến vào thế nào, nhưng khi hỏi họ những lối tắt này từ đâu mà có, thì họ lại không trả lời được, chỉ hàm hồ nói là tiền bối của họ để lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ đi quanh một vòng nơi ở, lại chuyển tới tòa viên lâu chín vòng, nơi ở của hai Đại Tế Ti. Trung tâm viên lâu đứng sừng sững một cây thạch trụ tròn rất to, phải hơn mười người mới có thể ôm trọn, cao vót tận mây, đỉnh hình trụ là một viên đài khổng lồ, viên đài loáng thoáng có tiếng tụng niệm truyền xuống.
Người của Phi Phượng tộc gọi tòa viên lâu này là Cửu Tiêu viên lâu, cột trụ ở giữa là Thông Thiên trụ, viên đài trên đỉnh trụ là Tế Thiên đài, hai Đại Tế Ti đang ở trên Tế Thiên đài, mỗi ngày cầu nguyện với thần linh, chưa bao giờ rời khỏi.
Sở Phong ngẩng đầu nhìn Tế Thiên đài, lẩm bẩm:
- Ở cao như thế, không sợ té xuống sao?
Xem ra hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hai Đại Tế Ti cướp đi Cổ trường kiếm của hắn.
Thiên Ma Nữ nhìn Tế Thiên đài, thầm giật mình, bởi vì nàng hoàn toàn không phát hiện ra ở trên đó có bất luận khí tức gì, nhưng có thể nghe được tiếng tụng niệm vang vọng.
Sở Phong nói với Thiên Ma Nữ:
- Hai lão già đó lợi hại thật đấy.
Thiên Ma Nữ nói:
- Quả thật rất đáng sợ!
Sở Phong nói:
- Sát khí của nàng đủ đáng sợ rồi, sát khí của họ càng đáng sợ hơn, vô tức vô hình, hoàn toàn không cảm giác được, bị họ ép lún xuống mặt đất, giống như thể bản thân ta tự đè xuống đất vậy.
Thiên Ma Nữ nói:
- Đây không phải sát khí, là một loại niệm lực đáng sợ!
- Niệm lực?
- Sư phụ ta nói qua, người có thể dựa vào ý niệm giết người!
- Bằng ý niệm giết người?
- Không sai, phàm là tế ti Vu thần của các bộ lạc nguyên thủy, đều có niệm lực đáng sợ, giết người vô hình!
- Vậy nội lực của họ há chẳng phải cao không thể tưởng tượng rồi?
- Cái này không có quan hệ nhất định với nội lực! Niệm lực vốn là một loại bản năng nguyên thủy của con người, chỉ là từ từ thoái hóa mà không còn. Họ có thể là xuyên qua cái gì mới kích phát ra được loại bản năng nguyên thủy này, cho nên sở hữu niệm lực đáng sợ như vậy!
Sở Phong thầm nghĩ: "Thảo nào Phi Phượng cứ tự xưng mình là thượng cổ thần tộc, xem ra Phi Phượng tộc này quả thật có chỗ thần dị!"
Hắn lại cười nói với Thiên Ma Nữ:
- Mà nàng mạnh mẽ như thế, có thể phát ra niệm lực không?
Thiên Ma Nữ cười cười:
- Ta còn chưa thần như thế!
- Vậy sư phụ nàng có thể phát ra niệm lực không?
- Có thể, chỉ là không thể so sánh với niệm lực do hai Đại Tế Ti này phát ra! Tuy nhiên sư phụ đề cập qua, tổ sư Côn Ngô niệm lực kinh người, có thể nhổ tận gốc cây cối to!
- Hả? Kinh khủng thế sao? Xem ra tổ sư, sư tổ gì đó ở thời đại viễn cổ đều đặc biệt lợi hại, ai cũng thần lực kinh người!
Thiên Ma Nữ nói:
- Bởi vì thượng cổ hồng hoang, nơi nơi đều là ác thú ác điểu, không có thần lực là không thể sinh tồn!
Sở Phong chợt nhìn nàng:
- Ta phát giác nàng thông kim bác cổ, hình như đã sống mấy nghìn năm vậy!
Thiên Ma Nữ cười nói:
- Thật ra những cái này ta cũng chỉ nghe sư phụ ta nói, sư phụ ta mới là thông kim bác cổ chân chính!
- Có cơ hội nhất định phải bái hội sư phụ nàng một chút!
- Chỉ sợ sư phụ sẽ không gặp ngươi đâu!
- Vì sao?
- Sư phụ chưa bao giờ xuống núi, cũng không cho người ngoài lên núi!
- Nếu chưa bao giờ xuống núi, sao lại thu nàng làm đệ tử được?
Thiên Ma Nữ nói:
- Ta từ nhỏ lớn lên ở Côn Ngô.
- Cha mẹ nàng cũng là đệ tử Côn Ngô?
Thiên Ma Nữ lắc đầu.
- Vậy sao từ nhỏ nàng đã ở Côn Ngô? Cha mẹ nàng đâu?
Thiên Ma Nữ không nói gì, ngẩng đầu yên lặng nhìn hư không xa xa.
Sở Phong vội vã kéo lấy nàng:
- Bỏ đi, ta không hỏi nữa, nàng đừng như vậy mà. Nàng như vậy, ta sẽ rất sợ, đến bây giờ ngay cả tên nàng ta cũng không dám hỏi!
Sở Phong quả thật còn chưa biết tên của Thiên Ma Nữ, hắn đã từng hỏi qua, nhưng Thiên Ma Nữ lặng lẽ không nói, từ đó hắn không dám nữa tên của nàng nữa. Có thể một ngày kia, khi Thiên Ma Nữ nói tên cho hắn, cũng chính là lúc nàng hoàn toàn giải được khúc mắc trong lòng.
Thiên Ma Nữ quay đầu lại cười cười.
Sở Phong chợt ghé sát vào bên tai nàng và nói:
- Đợi khi nào, nàng dẫn ta lên Côn Ngô bái vọng sư phụ nàng có được không? Để ta đích thân cầu hôn với lão nhân gia!
Hai má Thiên Ma Nữ thoáng ửng đỏ, nhưng không lên tiếng.
- Có được không hả?
Sở Phong lằng nhằng đòi hỏi. Thiên Ma Nữ vẫn không trả lời, nhưng có gật đầu gần như không phát hiện ra. Sở Phong quả thật mừng như điên, kích động đến độ khoa tay múa chân.
Đêm đó, hai người được an bài nghỉ ngơi trong một tòa viên lâu. Tòa viên lâu này đều là bỏ không, cho nên mặc sức cho họ ở trong phòng nào.
Sở Phong hỏi Thiên Ma Nữ:
- Sao viên lâu có nhiều phòng không như vậy nhỉ? Hơn nữa những gian phòng này đều có người ở qua rồi, nói cách khác, Phi Phượng tộc đã từng có không dưới mấy vạn tộc nhân, vì sao hôm nay chỉ có nhiêu đó, chưa đến 1/10 nữa?
Thiên Ma Nữ nói:
- Nhân khẩu giảm mạnh như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là ôn dịch, hoặc là chiến tranh!
Sở Phong lắc đầu:
- Nơi đây lạnh lẽo, sao lại có ôn dịch? Chiến tranh cũng không có khả năng, Phi Phượng tộc đời đời ở Thiên Sơn, dữ thế vô tranh, còn sở hữu thần lực, ai dám chọc họ!
Thiên Ma Nữ nói:
- Họ dữ thế vô tranh, là bởi vì thế nhân căn bản không thể tranh chấp với họ. Họ tự xưng thượng cổ thần tộc, nếu như họ xảy ra chiến tranh, như vậy đối phương nhất định cũng là tộc thượng cổ, chiến tranh đó sẽ không thể tưởng tượng!
Sở Phong nhún nhún vai:
- Càng nói càng ảo. Bỏ đi, ngủ cho rồi. Hôm nay mệt chết được!
Đêm khuya, Sở Phong bỗng chốc mở mắt ra, Thiên Ma Nữ ở bên cạnh, đang ngủ rất say. Hắn lặng lẽ xuống giường, ra khỏi phòng, rồi lẻn tới tòa Cửu Tiêu viên lâu.