Kinh thành, nội phủ Giám sự phòng, nơi ở của tổng quản thái giám, Bàng công công ngồi trên ghế, trước mặt đặt ba món đồ, một cái bình vàng, một ly bạc, còn có một miếng Cửu ly ngọc bích.
Bình vàng, ly bạc dùng vàng bạc nguyên chất chế tạo, không chỉ tinh xảo, hơn nữa rất nặng. Bàng công công suy nghĩ một hồi liền rất thoả mãn, sau đó cầm lấy Cửu ly ngọc bích.
Cả miếng Cửu ly ngọc bích này đều là thanh ngọc, một mặt điêu khắc cốc văn, một mặt chạm khắc chín con ly long, đầu long thân thú, trông rất sống động, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, chân trước con ly long ở lỗ nhỏ chính giữa còn cầm một hạt hỏa châu màu vàng nhạt trong suốt. Chỉ hạt hỏa châu này cũng đã vô giá.
Bình vàng, ly bạc, ngọc bích đều là Đường môn đưa tới, trên thực tế Đường môn không chỉ tặng lễ cho hắn, còn tặng lễ cho mấy vị đại thần trong triều, chỉ là phần của hắn nặng nhất, điều này làm cho hắn rất thoả mãn. Vì sao Đường môn phải tặng trọng lễ như vậy, Bàng công công rất rõ ràng, đương nhiên là bởi vì việc hoàng hậu bị Lục Ngọc Phiến ám sát.
Bởi vì không điều tra ra thích khách là ai, tứ đại nội thị liền phụng mệnh đến Đường môn đòi người, nhưng không thành công. Khi trở lại kinh thành lại đưa về một hán tử. Hán tử này thú nhận với Đông Chương Đế rằng Lục Ngọc Phiến là gã làm giả, cũng là gã đưa vào trong cung, nhưng gã kín miệng không khai do ai làm chủ, vì sao phải ám sát hoàng hậu.
Đông Chương Đế giận dữ, lệnh Hình bộ nghiêm hình tra khảo. Hình bộ thẩm tra một tháng, dùng hết cực hình, hán tử vẫn kín miệng không nói, cuối cùng đã cắn lưỡi tự sát, sợ tội tự sát.
Mặc dù cái chết hơi kỳ lạ, nhưng vụ án đến đây cũng chỉ có thể không giải quyết được gì rồi.
Tứ đại nội thị có thể gạt được Đông Chương Đế, nhưng không gạt được Bàng công công. Thật ra hán tử đó chẳng qua là tử tù triều đình phát lệnh truy nã, không dính dáng gì tới việc ám sát hoàng hậu. Tứ đại nội thị đến Đường môn không đòi được người, tự nhiên phải tìm một kẻ khác gánh tội thay để phục mệnh, bằng không tự thân khó bảo toàn. Việc này không khó, chỉ cần truy bắt một tên tử tù, sau đó đáp ứng hắn sẽ thu xếp tốt cho con cái người nhà của hắn, thường đều sẽ cam nguyện gánh tội thay.
Đương nhiên Bàng công công sẽ không vạch trần trò này của Tứ đại nội thị. Không chỉ bởi vì bình vàng, chén bạc, ngọc bích, càng chủ yếu vì Lục Ngọc Phiến là do hắn đem vào trong cung, hắn cũng muốn vụ án này nhanh chóng được giải quyết.
Bàng công công đang thưởng thức cửu ly ngọc bích thì một tiểu thái giám đi vào, là Tiểu Thường Tử. Gã rỉ tai vài câu với Bàng công công, Bàng công công liền đi ra khỏi Giám sự phòng.
Kinh thành vùng ngoại ô, Bàng công công đứng một nơi, đối diện là Lãnh Mộc Nhất Tôn.
- Tông chủ hẹn ta đến đây là có chuyện gì?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Nghe nói gia chủ Đường môn đang thu xếp ở kinh thành, còn tặng cho công công ba món trân bảo.
- Tông chủ tin tức cũng linh thông thật! Tông chủ hẹn ta tới đây, chẳng lẽ là vì... Đường môn?
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:
- Nếu ta muốn Đường môn biến mất khỏi Thục trung, hoàng thượng các ngươi hẳn là rất vui lòng nhìn thấy. Công công nghĩ như thế nào?
Bàng công công nói:
- Đường môn độc bá Thục trung, hoàng thượng đã sớm không hài lòng, tông chủ muốn xuất thủ đối phó Đường môn, việc đó cầu còn không được. Tông chủ yên tâm, ta bảo đảm gia chủ Đường môn không thể quay về Thục trung được!
- Vậy làm phiền công công rồi!
- Có điều việc của nhị hoàng tử, không biết tông chủ suy nghĩ thế nào? Nhị hoàng tử vẫn muốn gặp mặt tông chủ một lần!
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
- Ai làm hoàng đế ta không quan tâm, có điều nếu công công có nói, Ma Thần tông ta tự dốc hết sức lực, gặp mặt thì cũng không cần thiết!
- Vậy ta thay mặt nhị hoàng tử cảm tạ tông chủ trước!
***
Bàng công công trở lại hoàng cung, Đông Chương Đế đang cùng Ninh hoàng hậu du ngoạn tại Ngự Hoa Viên. Ninh hoàng hậu chính là Ninh phi hồi trước, đã được sắc phong làm hoàng hậu. Vốn hoàng hậu bị ám sát, kỳ hạn khóc tang ba tháng chưa qua thì không nên sắc phong, nhưng Đông Chương Đế vì biểu hiện sự sủng ái đối với Ninh phi cùng với quân quyền chí thượng của mình, y bỏ ngoài tai lời căn ngăn của mọi người sắc phong Ninh phi làm hậu, ngày ngày cùng Ninh phi uống rượu ca hoan.
Bàng công công biết lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy Đông Chương Đế, vì vậy hắn chờ ở bên ngoài. Chợt có tiếng ầm ĩ truyền đến:
- Thừa tướng dừng lại... Thừa tướng dừng lại... Hoàng thượng long thể bất an...
- Cút ngay! Chớ có cản trở lão phu gặp mặt hoàng thượng!
Trong tiếng quát, Hoa thừa tướng bước tới, hai tên tiểu thái giám sợ hãi chạy theo, muốn ngăn lại không dám, đau khổ cầu xin Hoa thừa tướng dừng lại.
Thì ra, Đông Chương Đế vì xây Lộc Linh đài đã hao tổn rất nhiều tiền của, ngân khố từ lâu đã nhập bất phu xuất, vì vậy Nghiêm thái sư liền đề nghị với Đông Chương Đế tăng thu thêm một mục thuế, tên là thuế tế thần. Đông Chương Đế lập tức đồng ý, chưa triều nghị liền ban hạ chỉ lệnh, mệnh châu phủ các nơi lập tức trưng thu thuế tế thần.
Sau khi Hoa thừa tướng biết được vừa sợ vừa giận, lập tức muốn khuyên can hoàng thượng, nhưng Đông Chương Đế liên tiếp hơn mười ngày vịn cớ bệnh không lên triều, Hoa thừa tướng muốn gặp cũng không thể, chỉ có xông vào Ngự Hoa Viên.
Lập tức Bàng công công thấy Hoa thừa tướng đi tới, hắn vội vã cười giả lả khom người:
- Bái kiến thừa tướng!
Hoa thừa tướng hừ mũi, cũng không liếc hắn một cái, liền đi thẳng vào Ngự Hoa Viên. Nụ cười trên môi Bàng công công tắt ngấm, ánh mắt lạnh lẽo.
Lúc này Đông Chương Đế đang cùng Ninh hoàng hậu cùng chúng phi tử uống rượu ngắm hoa, cười nói vui vẻ, chợt phía sau vang lên một thanh âm vang dội:
- Cựu thần -- tham kiến hoàng thượng!
Đông Chương Đế giật nảy người, ngẩng đầu thấy Hoa thừa tướng đã đứng ở trước mặt, y lập tức đảo mắt qua hai tên thái giám, hai mắt lạnh đi. Hai tiểu thái giám quỳ phịch xuống đất, dập đầu lia lịa:
- Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội! Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội!
Đông Chương Đế miễn cưỡng nặng ra nụ cười, nói với Hoa thừa tướng:
- Lão thừa tướng xông vào Ngự Hoa Viên là có chuyện gì?
Hoa thừa tướng nói:
- Hoàng thượng nhiều ngày chưa thượng triều, quốc sự tồn đọng, cựu thần đặc biệt tới diện kiến!
Đông Chương Đế nói:
- Ngày gần đây trẫm không khỏe, cho nên không thể thượng triều.
Hoa thừa tướng nói:
- Nếu long thể bất an, vì sao hoàng thượng không truyền thái y?
Đông Chương Đế mặt lạnh đi:
- Trẫm có cần truyền thái y hay không, trẫm tự biết cân nhắc, không cần thừa tướng phí tâm!
Hoa thừa tướng chắp tay giơ lên trời:
- Hoàng thượng, thiên tử vâng mệnh của trời, theo lý nên cần chính yêu dân, hoàng thượng bỏ bê triều chính, sợ sẽ mất dân tâm, xin hoàng thượng...
Đông Chương Đế nhướng mày:
- Ngày mai trẫm thượng triều, lão thừa tướng thoả mãn chưa?
Hoa thừa tướng quỳ hai đầu gối xuống:
- Hoàng thượng như vậy sẽ là may mắn của quốc gia, may mắn của bách tính!
Đông Chương Đế nói:
- Trẫm phải về tẩm cung nghỉ ngơi, mời lão thừa tướng trở về!
Hoa thừa tướng không đứng dậy:
- Nghe nói hoàng thượng vì xây dựng Lộc Linh đài, đã ban một đạo thánh chỉ, mệnh châu phủ các nơi thu thêm một mục thuế tế thần. Có việc này không?
Đông Chương Đế sớm đoán được Hoa thừa tướng đến là vì việc này, y liền nói:
- Lộc Linh đài vốn là dùng để tế tự thiên địa khẩn cầu quốc thái dân an, hiện giờ tăng thu thêm một mục thuế tế thần cũng là đương nhiên.
Hoa thừa tướng dập đầu xuống đất:
- Hoàng thượng, hiện nay thiên hạ điêu đốn, bách tính khó khăn, hơn mười vạn đại quân Tây chinh đang chịu lạnh ở tái ngoại, chưa thể ấm no, tướng sĩ thiếu y thiếu lương, chịu lạnh chịu đói, chỉ vì một đêm yên bình cho Đông Thổ. Hôm nay hoàng thượng vì dục vọng bản thân, hao phí tiền của xây dựng Lộc Linh đài, khiến thiên hạ bách tính họa vô đơn chí, dân chúng lầm than. Cầu hoàng thượng thương cảm vạn dân, thu hồi mệnh lệnh, đình chỉ xây dựng Lộc Linh đài!
Đông Chương Đế sầm mặt lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, đình chỉ xây dựng Lộc Linh đài!
Hoa thừa tướng dập đầu không ngừng. Ông tuổi tác đã cao, đâu chịu nổi dằn vặt như vậy, trán liền rách toạc. Đông Chương Đế hốt hoảng, lão già này nếu như xảy ra việc không hay thì nguy mất. Y liền bước lên phía trước nâng Hoa thừa tướng dậy:
- Mời lão thừa tướng đứng lên, trẫm xây dựng Lộc Linh đài cũng vì dân cầu phúc...
- Hoàng thượng! Hiện nay bốn bề không yên, chiến sự liên miên, khắp nơi thiên tai, chưa từng ngưng nghỉ, hơn nữa quan lại áp bức, ăn hối lộ phạm pháp, bách tính gian khổ trăm bề, gần như đổi con lấy thức ăn. Cầu hoàng thượng thương cảm thiên hạ lê dân, đình chỉ xây dựng Lộc Linh đài!
Hoa thừa tướng nói xong, quỳ xuống lại muốn đập đầu.
Đông Chương Đế liền nói:
- Lão thừa tướng hà tất như vậy! Trẫm lập tức hạ chỉ mệnh châu phủ các nơi ngừng thu thuế tế thần, về phần Lộc Linh đài sẽ bàn bạc sau! Mời lão thừa tướng trở về đi!
- Hoàng thượng...
- Bãi giá! Đỡ lão thừa tướng hồi phủ tĩnh dưỡng!
Đông Chương Đế vung tay lên, lập tức có thái giám đi qua dìu Hoa thừa tướng. Hoa thừa tướng khẽ than một tiếng, cũng hết cách, chỉ đành để thái giám dìu rời khỏi Ngự Hoa Viên.
Hai tiểu thái giám không ngăn được Hoa thừa tướng xông vào vẫn còn quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Đông Chương Đế cũng không nhìn chúng, chỉ nói một chữ:
- Trảm!
Qua việc Hoa thừa tướng lằng nhằng, Đông Chương Đế không còn hứng thú gì nữa. Rời khỏi Ngự Hoa Viên, y lập tức triệu kiến Nghiêm thái sư thương nghị việc Lộc Linh đài, bởi vì đình chỉ trưng thu thuế tế thần. Lộc Linh đài cũng chỉ có thể gác lại. Nghiêm thái sư nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp tốt, chỉ đành lui về phủ thái sư suy nghĩ đối sách.
Đông Chương Đế rất không thoải mái mà mắng:
- Cái lão thất phu Hoa thừa tướng này, cậy già lên mặt với trẫm, nếu không phải trẫm niệm tình con trai ngươi lĩnh binh tại ngoại, thì đã giáng ngươi ra khỏi kinh thành từ lâu rồi, ngươi còn không biết chừng mực, nhiều lần đối nghịch với trẫm, đáng trách!
Bàng công công liền nói:
- Hoàng thượng bớt giận, xin hoàng thượng bảo trọng long thể!
Đông Chương Đế hừ lạnh:
- Bàng tổng quản, chuyện Lộc Linh đài, ngươi có thượng sách gì không?
Bàng công công liền nói:
- Nô tài đang có một việc khải tấu hoàng thượng!
- A?
Bàng công công nói:
- Hoàng hậu bị ám sát, sau khi Tứ đại nội thị nhập Thục liền đem về một hán tử, tử thú nhận là hắn đưa Lục Ngọc Phiến vào cung, nhưng thủy chung không chịu thú nhận là ai làm chủ, cuối cùng còn sợ tội tự sát, thật là kỳ lạ!
- Nói!
- Theo nô tài điều tra được, hán tử đó không hề có quan hệ với Lục Ngọc Phiến, chẳng qua là một tên tử tù đang lẩn trốn. Hoàng thượng chỉ cần bảo Hình bộ đem hình chân dung của tên tử tù đó so sánh với hán tử đó, sẽ biết thật giả ngay thôi!
"Rầm!"
Đông Chương Đế vỗ bàn:
- Tứ đại nội thị thật to gan, dám qua mặt trẫm!
Bàng công công liền nói:
- Hoàng thượng bớt giận! Chỉ sợ Tứ đại nội thị cũng không rõ chân tướng. Theo nô tài điều tra được, hán tử đó thật ra bị Đường môn mua chuộc, bởi vì Lục Ngọc Phiến là vật của Đường môn. Đường môn tự biết khó thoát tội, vì vậy bỏ tiền mua chuộc tên tử tù này, bảo hắn nhận tội với Tứ đại nội thị. Hiện tại gia chủ Đường môn đang ở kinh thành thu xếp mọi nơi, chính là vì việc này!
"Rầm!"
Đông Chương Đế lại vỗ bàn:
- Hay cho Đường môn, dám giở trò lừa gạt trẫm!
Bàng công công lại nói:
- Hoàng thượng, tuy Lục Ngọc Phiến là giả, tới cùng cũng là vật của Đường môn, khó thoát khỏi quan hệ. Đường môn thời gian qua độc bá tại Thục trung, vô pháp vô thiên, hoàng thượng sao không nhân cơ hội này giữ gia chủ của họ ở kinh thành, cho Đường môn bớt kiêu căng? Hơn nữa Đường môn giàu nhất một phương, nếu như biết được gia chủ bị giam giữ, tất sẽ mang tiền tới kinh chuộc người, vừa lúc làm vốn xây dựng Lộc Linh đài. Hơn nữa hoàng thượng vẫn luôn muốn thu hồi đôi sư tử đá trước cửa Đường gia. Đây là cơ hội tuyệt hảo.
Đông Chương Đế vừa nghe vừa khẽ gật gù.
Bàng công công lại vội nói:
- Còn có một việc. Ngày đó hoàng hậu là đang xem [Hồi Loan Tàng Anh] cho nên bị ám sát, mà [Hồi Loan Tàng Anh] là do Cô Tô Mộ Dung thế gia thêu, Mộ Dung thế gia khó thoát khỏi can hệ. Hoàng thượng, Mộ Dung thế gia là Giang Nam đệ nhất đại tộc, không chỉ giàu nhất thiên hạ, hơn nữa thế lực khổng lồ, ngay cả châu phủ Tô Châu cũng sợ hãi ba phần. Sao hoàng thượng không nhân cơ hội này lệnh gia chủ của Mộ Dung thế gia nhập kinh thỉnh tội? Chỉ cần Mộ Dung gia chủ thân hãm kinh thành, Mộ Dung thế gia tất sẽ không tiếc tiền tới chuộc. Nếu như Mộ Dung gia chủ không chịu nhập kinh, đó là tội kháng chỉ, mang tâm bất chính, hoàng thượng có thể nhân cơ hội xét nhà diệt tộc Mộ Dung thế gia, thứ nhất phong phú ngân khố, thứ hai có thể trừ khử một mầm họa! Nếu như có thể được gia tài của hai nhà Đường môn, Mộ Dung, Lộc Linh đài đâu còn phải lo nữa. Hoàng thượng minh xét!
Đông Chương Đế tươi cười ra mặt:
- Thục trung Đường môn, Giang Nam Mộ Dung vẫn luôn là cái họa tâm phúc của trẫm, động thái này vừa lúc một hòn đá ném hai chim. Trẫm lập tức phái người tróc nã gia chủ Đường môn, lại hạ chỉ mệnh gia chủ Mộ Dung nhập kinh thỉnh tội!
- Có thể vì hoàng thượng phân ưu là vạn hạnh của nô tài! Hoàng thượng, gia chủ Đường môn võ công cao cường, lại tinh về ám khí, vạn nhất để hắn trốn thoát về Thục trung sẽ càng khó truy bắt. Theo ngu kiến của nô tài, trước tiên lệnh thủ vệ cửa thành không cho một người của Đường môn nào ra khỏi thành, lại do bốn vị nội thị đích thân đi tróc nã, mới có thể không có sai sót!
- Được! Theo ý ngươi mà làm đi!
- Nô tài lĩnh chỉ!