Chúng nhân Đường môn trong sơn động, lương khô đã cạn, chỉ có đỉnh động vẫn còn nhỏ nước, nhưng cũng khó mà tiếp tục. Họ vẫn đang đợi, nhưng vẫn chưa thấy các đại môn phái đến đây cứu viện. Lan Đình mỗi ngày bấm huyệt đạo cho Thái Quân, nhưng sức khỏe của Thái Quân vẫn ngày một kém hơn.
Lương hết, nước thiếu, mệt mỏi, không có cứu viện, nhìn không thấy hy vọng, bất an, lo nghĩ, kinh khủng bắt đầu tràn ngập trên nét mặt mỗi đệ tử Đường môn.
Mỗi ngày Đường Ngạo dò xét các nơi trong động. Đêm một ngày, y đột nhiên nghe được có tiếng vang rất nhỏ. Đi về hướng tiếng vang, tại một góc, một tên đệ tử Đường môn đang co rúc trong góc từ từ gặm một miếng lương khô.
Đường Ngạo gầm lên:
- Thật to gan, dám lén giấu lương khô!
Tên đệ tử Đường môn đó giật mình, lương khô trong tay rơi xuống đất. Quay đầu lại thấy là Đường Ngạo, hắn càng biến sắc mặt, quỳ "phịch" xuống đất, run giọng nói:
- Đại...đại thiếu gia...
Đường Ngạo nhận ra tên đệ tử này tên Đường Châu, là mạch của kẻ phản bội Đường Phù, y càng giận điên lên, một đạp giẫm nát miếng lương khô rồi lớn tiếng quát lên:
- Ngươi tham sống như vậy, Đường môn không có loại đệ tử như ngươi!
Nói đoạn y vung tay phải lên bắn ra một cây phi đao, đâm thẳng tới cổ họng Đường Châu.
Hai người gần trong gang tấc, Đường Châu hoàn toàn không có khả năng né tránh, hắn cũng không dự định né tránh, chỉ nhắm mắt lại.
"Keng!"
Kiếm quang lóe lên, phi đao bị ngăn cản rơi xuống đất.
- Đại ca, thủ hạ lưu tình!
Đường Chuyết xuất hiện. Đường Ngạo cả giận nói:
- Tam đệ, hắn lén giấu lương khô, tham sống sợ chết, không xứng làm đệ tử Đường môn!
- Đại ca...
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên, thì các đệ tử Đường môn xung quanh bắt đầu chạy qua bên này. Đường Châu rất xấu hổ, chợt cấm lấy phi đao trên mặt đất rồi đâm vào cổ họng mình.
Đường Chuyết duỗi tay phải, thanh phi đao đã rơi vào trong tay áo hắn.
- Ngươi... không cần... như vậy!
Lúc này mọi người đã bu đông tới, thấy Đường Châu quỳ trên mặt đất, Đường Ngạo thì trợn mắt nhìn, rất khó hiểu, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đường Chuyết liền nói:
- Đường Châu nhất thời tham ngủ bỏ bê việc, đại ca chỉ răn dạy vài câu.
Đường Ngạo muốn mở miệng thì Đường Chuyết vội nói:
- Đại ca!
Giọng kèm theo khẩn cầu. Đường Ngạo hừ lạnh, khinh thường liếc nhìn Đường Châu một cái rồi phẩy tay áo bỏ đi. Những người khác cũng giải tán theo.
Đường Chuyết nâng Đường Châu dậy.
- Tam thiếu gia... ta không xứng làm đệ tử Đường môn! - Đường Châu không chịu đứng lên.
Đường Chuyết vỗ vỗ hắn vai:
- Phàm là những người ở trong động, đều là đệ tử Đường môn!
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Đường Châu nhìn bóng hình Đường Chuyết, lệ nóng doanh tròng.
Đường Chuyết đuổi theo Đường Ngạo:
- Đại ca!
Đường Ngạo vẫn còn mặt hầm hầm:
- Kẻ tham sống sợ chết như vậy, sao tam đệ lại giúp hắn!
Đường Chuyết nói:
- Đại ca! Trong lúc sinh tử, ai không có ý nghĩ tham sống!
- Hừ! Đường môn ta tuyệt không cho phép có đệ tử như vậy!
- Đại ca...
- Ta muốn báo việc này cho Thái Quân biết, xoá tên hắn đi!
- Ngạo nhi --
Đúng lúc này, Thái Quân được Lan Đình và Vô Song nâng dậy đi vòng ra.
Đường Ngạo vội bước lên trước:
- Thái Quân thân thể không tốt, sao còn muốn đi lại!
Thái Quân nói:
- Ngạo nhi, tam đệ con làm rất đúng!
- Thái Quân...
- Ngạo nhi, thân là gia chủ phải khoan dung biết suy tính. Cha con quá khoan dung, mà con lại quá hà khắc. Ngày sau con đảm nhiệm gia chủ, nhất định phải nghe ý kiến của tam đệ con nhiều hơn. Chỉ cần huynh đệ các con một lòng, cho dù hôm nay Đường môn bị thương nặng, ngày khác nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!
- Ngạo nhi biết rồi!
Thái Quân gật đầu.
Đường Ngạo hỏi Lan Đình:
- Sức khỏe Thái Quân thế nào?
Lan Đình nói:
- Thái Quân khí tắc ngày càng nặng, nếu không thực hiện kim châm dẫn đạo, ta sợ...
Đường Ngạo nắm chặt tay, tức giận nói:
- Thái Quân, Đường môn bị tập kích đã bảy tám ngày, các đại phái không ngờ hoàn toàn không có động tĩnh, không có đạo nghĩa. Con thấy Võ Đang căn bản là không phát ra hiệu lệnh cứu viện Đường môn. Chờ đợi nữa chúng ta sẽ bị vây chết trong động, không bằng hiện tại lao ra ngoài, một mất một còn với Ma Thần tông!
Thái Quân nhìn Đường Chuyết:
- Chuyết nhi, ý của con thế nào?
Đường Chuyết nói:
- Đường môn cùng các đại phái...đều thuộc chính đạo, môi hở răng lạnh, cho dù Võ Đang... không phát ra hiệu lệnh, các đại phái cũng sẽ.... phái ra cao thủ... nhập Thục cứu viện. Chờ...thêm đi!
- Tam đệ...
Thái Quân khoát tay:
- Đợi thêm một ngày nữa, nếu vẫn không có động tĩnh, chúng ta lao ra ngoài liều một trận!
***
Vườn Phi Tử, Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng ở trước cửa động, phía sau là tứ đại trưởng lão, Thập nhị điện chủ, sáu vị đường chủ cùng với rất nhiều cao thủ Ma Thần tông. Huyền Mộng Cơ đứng bên cạnh Lãnh Mộc Nhất Tôn,
Phi Ưng xuất hiện:
- Tông chủ, các phái đã có hành động!
- Hả? Võ Đang đã phát ra hiệu lệnh?
- Võ Đang không phát ra hiệu lệnh, nhưng các phái vẫn phái ra cao thủ chạy tới Thục trung.
Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu.
Phi Ưng nói:
- Tông chủ, một khi cao thủ các phái tập hợp, sẽ cùng Đường môn nội ứng ngoại hợp, sợ rằng bất lợi với chúng ta!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Nếu Võ Đang không phát ra hiệu lệnh, các phái hành động nhất định sẽ không nhất trí, ta ôm cây đợi thỏ, đợi chính là chúng đến!
- Tông chủ dự định...
- Tiêu diệt từng bộ phận!
Vừa dứt lời, có thám tử bước nhanh tới báo lại:
- Tông chủ, Hoa Dương Phi cùng Mai đại tiểu thư xuất hiện ngoài 20 dặm phía đông bắc Đường môn!
Lãnh Mộc Nhất Tôn chuyển hướng Bắc tông trưởng lão:
- Lộ này làm phiền Bắc tông trưởng lão!
Bắc tông trưởng lão hơi khom người, rồi bay ra khỏi vườn Phi Tử.
Một lát sau, lại có thám tử bước nhanh tới báo lại:
- Tông chủ, Thân Sửu cùng vài đệ tử Võ Di xuất hiện ngoài 20 dặm phía bắc Đường môn!
Lãnh Mộc Nhất Tôn chuyển hướng Nam tông trưởng lão:
- Lộ này làm phiền Nam tông trưởng lão!
Nam tông trưởng lão khom người, cũng lướt ra khỏi vườn Phi Tử.
Một hồi, lại có thám tử chạy tới báo lại:
- Tông chủ, Lãnh Nguyệt cùng Trích Tiên Tử xuất hiện ngoài 10 dặm phía đông nam Đường môn, đang chạy vội tới Đường môn!
Lãnh Mộc Nhất Tôn chuyển hướng trưởng lão hai tông đông, tây. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Lộ này thì làm phiền hai vị trưởng lão!
Trưởng lão hai tông đông, tây hơi khom người, lại bay vút đi.
Chỉ chốc lát, lại có người bước nhanh tới báo:
- Tông chủ, chưởng môn Nga Mi đích thân xuống núi, dẫn theo Diệu Ngọc đang chạy đến, đã gần đến trước cửa!
Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ gật đầu với Thập nhị điện chủ phía sau, Thập nhị điện chủ khom người rồi lướt ra khỏi vườn Phi Tử.
Huyền Mộng Cơ đảo mắt, chợt cười khúc khích:
- Xem ra tông chủ đã sớm đã bày mưu nghĩ kế, muốn quyết thắng ngoài thiên lý.
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười.
Huyền Mộng Cơ lại nói:
- Nhưng tông chủ điều đi hết bốn vị trưởng lão cùng Thập nhị điện chủ, vạn nhất chúng nhân Đường môn đột phá vòng vây ra, sợ rằng...
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
- Có ta ở đây là đủ rồi!
- Ha ha ha ha, tông chủ thật khí phách!
Huyền Mộng Cơ vừa cười vừa lắc vòng eo như rắn, tiếng cười như chuông bạc, đôi mắt như thu thủy, eo như dương liễu, câu hồn đoạt phách. Trong tiếng cười, chợt có thám tử chạy tới báo:
- Tông chủ, Sở Phong xuất hiện tại Thục trung!
Lãnh Mộc Nhất Tôn sửng sốt:
- Chỉ có một mình hắn?
- Còn có Thiên Ma Nữ!
Lãnh Mộc Nhất Tôn trầm mặc không nói, hiển nhiên sự xuất hiện của Sở Phong đã vượt quá dự liệu của y, hiện tại tứ đại trưởng lão đã phái ra ngoài, lộ này không ai có thể kháng cự.
Huyền Mộng Cơ chợt nói:
- Tông chủ tại Đường môn vượt mọi chông gai, nô gia chưa giúp được gì, lộ của Sở Phong cứ để nô gia ngăn cản, tông chủ nghĩ thế nào?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Ngươi cản nổi lộ này không?
- Tông chủ sao lại nói vậy?
- Thiên Ma Nữ không phải người ngươi có thể tưởng tượng!
Huyền Mộng Cơ cười khúc khích:
- Tông chủ nói như vậy, vị miễn quá coi thường Yên Thúy môn ta rồi. Yên Thúy môn ta mặc dù không hùng hậu như quý tông, nhưng tự hỏi còn có chút thực lực, không dám tự coi nhẹ mình. Tông chủ yên tâm, ta bảo đảm Sở Phong và Thiên Ma Nữ không đến được Đường môn!
Nói xong ả xoay người đi.
Phi Ưng nhìn bóng hình Huyền Mộng Cơ nói:
- Ả thật cho rằng đối phó được sao?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Dã tâm của ả không nhỏ, chỉ là không biết trời cao đất rộng!
Lại nói Huyền Mộng Cơ ra khỏi Đường môn, Bích Cơ bước nhanh tới hỏi:
- Chúng ta thật sự phải đối phó Thiên Ma Nữ sao?
Ánh mắt Huyền Mộng Cơ lóe lên:
- Không sai! Ta chính là muốn muốn đối phó Thiên Ma Nữ!
- Vì sao môn chủ mạo hiểm như vậy?
Huyền Mộng Cơ nói:
- Nếu như Thiên Ma Nữ không ai bì nổi thua bởi tay chúng ta, Yên Thúy môn ta nhất định oanh động võ lâm thiên hạ. Nếu như may mắn thu được Thiên Ma Nữ, chúng ta đủ để chống lại bất cứ một môn một phái nào trong thiên hạ, càng không cần nhìn sắc mặt Ma Thần tông nữa! Lần này là cơ hội tuyệt hảo để Yên Thúy môn ta danh dương thiên hạ!
Bích Cơ nói:
- Nhưng Thiên Ma Nữ mạnh mẽ như vậy, môn chủ có nắm chắc không?
Huyền Mộng Cơ nói:
- Chớ quên, Yên Thúy môn chúng ta có Khốn Hồn yên, mặc cho Thiên Ma Nữ có mạnh mẽ, cũng trốn không thoát Khốn Hồn yên tỏa của ta!
- Môn chủ nên suy nghĩ kỹ...
- Hừ! Ta cũng không tin, bằng cả Yên Thúy môn ta, không đối phó được một Thiên Ma Nữ!
- Môn chủ dự định dùng toàn bộ lực lượng của Yên Thúy môn?
- Không sai! Bích Cơ, ngươi lập tức triệu tập mười sáu vị Tử La Hương Phi cùng tám vị Thần Yên Tiên Cơ, ta muốn bày Bát Môn Yên Tỏa trận!
- Môn chủ muốn bày Bát Môn Yên Tỏa đại trận?
- Không sai! Bát Môn Yên Tỏa, thần yên khốn hồn, thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn! Ta muốn nhìn xem Thiên Ma Nữ có đúng bá tuyệt thiên hạ như trong truyền thuyết hay không!