Rừng Lá Rụng, Huyền Mộng Cơ đứng thẳng một nơi. Thiên Ma Nữ nhìn ả, chẳng khác nào như nhìn một người chết. Hiện tại đối với Huyền Mộng Cơ thì mỗi một khắc đều là sự dày vò dài đến đáng sợ. Có tiếng bước chân vang lên, Bích Cơ rốt cuộc dẫn theo chúng tú công cùng hương nữ của Đường môn đi tới. Họ đều bị trói hai tay, vải đen che kín đầu, chỉ có một người đi đầu tiên không bị trói hai tay, nhưng vẫn bị chùm đầu, vòng eo mảnh mai, bước đi dịu dàng, trên người trường bào trắng, bên hông còn xách theo một hòm thuốc.
- Y Tử cô nương! - Sở Phong liếc mắt nhận ra cái hòm thuốc này, vội tiến lên trước.
Huyền Mộng Cơ lướt tới che trước người bạch y nữ tử, khom người nói với Thiên Ma Nữ:
- Tiểu nữ tử không biết trời cao đất rộng, đã đắc tội giáo chủ, chết không đủ tiếc. Nay Thượng Quan Y Tử hoàn bích trả lại, xin giáo chủ khoan thứ, tiểu nữ tử tạ tội cáo lui!
Tuy nhiên ả vẫn không dám đi, chờ phản ứng của Thiên Ma Nữ. Sở Phong vung tay lên:
- Đi đi!
Huyền Mộng Cơ khẽ gật đầu với Bích Cơ, Bích Cơ khẽ đẩy vào lưng bạch y nữ tử. Bạch y nữ tử đứng không vững, liền ngã tới Sở Phong.
Sở Phong vội tiến lên đỡ lấy:
- Y Tử cô nương không sao chứ?
Bạch y nữ tử lắc đầu, rên lên "ư ư". Sở Phong vội tháo miếng vải đen chùm đầu nàng xuống, liền kinh ngạc:
- Hương Chi?
Bạch y nữ tử này không phải là Lan Đình, là Hương Chi, chính là tỳ nữ của Vô Song, đã từng hầu rượu cho Sở Phong tại Đường môn.
Lại nhìn Huyền Mộng Cơ, bóng hình còn đâu.
Hương Chi rên "ư ư", thì ra miệng bị nhét vải. Sở Phong vội vàng lấy vải ra.
- Sở công tử! - Hương Chi hầu như mừng cực mà khóc.
Sở Phong vội tháo xuống hết vải đen chùm đầu cho các tú công, hương nữ, cũng không thấy Lan Đình, hắn vội hỏi Hương Chi:
- Hương Chi, Y Tử cô nương ở đâu?
Hương Chi ngạc nhiên:
- Y Tử cô nương?
- Chính là Thượng Quan Y Tử! Không phải cô ấy bị bắt cùng mọi người sao?
Hương Chi lắc đầu nói:
- Ta không biết. Ta không thấy Thượng Quan cô nương!
- Vậy sao cô lại xách hòm thuốc của cô ấy?
- Ta cũng không biết sao?
Thì ra, ngày ấy Hương Chi đến Mộc Hương các lấy son và phấn nước cho Vô Song, đúng lúc gặp phải Yên Thúy môn tập kích Mộc Hương các cùng Thục Tú phường, vì vậy chúng hương nữ, tú công của Đường môn bao gồm Hương Chi đều bị bắt đi, sau đó bị chùm vải đên lên đầu và được đưa tới một nơi, nhốt họ lại.
Nơi đó âm u ẩm ướt, rắn rết chuột bọ lui tới khắp nơi, còn có âm thanh âm trầm thê lương, khi thì the thé, khi thì sụt sịt, rất kinh khủng. Họ kinh hoàng qua một đêm, ngày hôm sau, một nữ tử kiều diễm tới đưa họ ra và nói với họ, Đường môn đã bị diệt, Mộc Hương các và Thục Tú phường đã thành tro tàn, họ đã không chỗ an thân, muốn họ làm hương cơ câu hồn cho Yên Thúy môn. Họ đương nhiên không chịu, vì vậy bị nhốt trở lại nơi có rắn rết chuột bọ đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Ngày hôm sau nữ tử đó lại đưa họ ra, hỏi họ có đáp ứng không, người đáp ứng sẽ đi với ả, không đáp ứng lại bị nhốt trở lại nơi đó, cứ lặp lại như vậy. Những hương nữ, tú công này chẳng qua là thiếu nữ bình thường, sao chịu nổi sợ hãi như vậy, lần lượt có một số hương nữ, tú công khuất phục, nhưng vẫn có bộ phận không theo, bao gồm Hương Chi, vì vậy vẫn còn bị nhốt tại nơi đó, mỗi ngày chịu đủ sợ hãi. Mãi đến vừa rồi, chợt có người đưa họ ra, thay cho Hương Chi một bộ trường bào trắng, lại bảo Hương Chi xách một hòm thuốc, lại chùm đầu bịt miệng họ lại, rồi đưa tới đây.
Sở Phong nghe xong, biết đã bị Huyền Mộng Cơ mượn Hương Chi giở trò kim thiền thoát xác lừa bịp, hắn tức giận:
- Huyền Mộng Cơ, ta sẽ không tha cho ngươi!
Thiên Ma Nữ nói:
- Thượng Quan Y Tử không bị Yên Thúy môn bắt, nếu như bị Yên Thúy môn bắt, Huyền Mộng Cơ tuyệt đối không dám giữ cổ lại.
Nếu như Lan Đình không rơi vào trong tay Yên Thúy môn, như vậy hòm thuốc này...A? Lẽ nào Lan Đình là rơi vào trong tay Ma Thần tông?
Sở Phong vội nói với Hương Chi:
- Cô dẫn những hương nữ, tú công này ẩn núp trước đi, tôi đi cứu Đường môn!
Nói xong hắn và Thiên Ma Nữ chạy thẳng đến Đường môn.
***
Lại nói Vô Trần dẫn Diệu Ngọc rời khỏi Nga Mi, rất nhanh đến trước đại môn Đường gia. Bên trong yên ắng, càng yên ắng thì càng hung hiểm, Vô Trần đương nhiên minh bạch đạo lý này. Nàng nói với Diệu Ngọc:
- Con ở ngoài cửa, vi sư đi vào thăm dò trước!
Nói đoạn nàng tung người bay vào tiền viện Đường môn, vừa mới chạm đất, Thập nhị điện chủ đồng thời xuất hiện, xếp thành hàng ngang, mười hai thanh trường kiếm trực chỉ ngực Vô Trần, tinh quang lấp lóe. Vô Trần vung phất trần, "keng keng keng keng keng..." đẩy ra hết mười hai thanh trường kiếm, lại tung người ra sau. Thập nhị điện chủ tách ra, thoáng chốc làm thành một vòng vây quanh Vô Trần ở giữa, mười hai thanh trường kiếm thành một vòng đâm tới Vô Trần.
Vô Trần điểm mũi chân, tung người ra ba trượng. Thập nhị điện chủ đồng thời nhảy lên, trường kiếm đâm mạnh lên trên, nhưng không đồng thời, mà là trước sau có thứ tự, phối hợp kín kẽ, cho dù ngươi tránh được kiếm thứ nhất, tránh không được kiếm thứ hai, tránh được kiếm thứ hai, tránh không được kiếm thứ ba, kiếm kiếm tương liên. Vô Trần đang ở trên không trung, nàng tung người, mũi chân vô cùng mạn diệu điểm liên tục lên mũi mười hai thanh trường kiếm, người giống như một nhánh liễu trôi theo gió, đã điểm lên mũi kiếm của Thập nhị điện chủ mà thi triển ra Nhược Liễu Phiêu Linh bộ, bộ pháp phiêu lưu, dáng người mỹ diệu, quả thật khiến người xem thỏa mắt. Lúc lướt đi, Vô Trần vung phất trần, mười hai đạo trần ti như mười hai thanh lợi kiếm đâm tới cổ họng Thập nhị điện chủ. Thập nhị điện chủ vội thu kiếm lại, xoay người trở xuống mặt đất, Vô Trần cũng nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng vẫn còn trong vòng vây của Thập nhị điện chủ.
"Sát sát sát sát..."
Thập nhị điện chủ lần thứ hai xuất kiếm, kiếm kình sắc bén sát tuyệt. Vô Trần vung phất trần, lòng thầm thất kinh, mười hai người này không ngờ đều là cao thủ nhất đẳng, hơn nữa phối hợp ăn ý, muốn thoát ra vòng vây của họ quả thật không dễ, xem ra mình nhất thời sơ suất rồi.
Diệu Ngọc nghe được động tĩnh, vừa thấy sư phụ nguy cấp, toan lướt vào thì bên tai vang lên tiếng quát của Vô Trần:
- Diệu Ngọc, nhanh chóng về Nga Mi, đây là sư mệnh!
Diệu Ngọc ngẩn ra, trong lòng biết mười hai cao thủ này nhất định hết sức lợi hại, sư phụ biết có thêm nàng cũng không có khả năng thoát khỏi vòng vây, cho nên không muốn nàng uổng mạng. Diệu Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ lại sư phụ, liền tung người lên, mũi kiếm điểm tới hậu tâm hai tên điện chủ. Hai tên điện chủ thoắt cái tách ra hai bên, Diệu Ngọc liền lướt tới bên cạnh Vô Trần, hai điện chủ lập tức hợp lại, đồng thời vây khốn Vô Trần và Diệu Ngọc.
Vô Trần nhìn Diệu Ngọc, khẽ thở dài. Thật ra nàng cũng biết Diệu Ngọc sẽ không rời đi. Kiếm quang bay lượn, mười hai thanh trường kiếm đã cấu thành thiên la địa võng chụp Vô Trần cùng Diệu Ngọc tại chính giữa, chỉ đợi đến lúc lưới thu lại. Hai người vài độ đột phá vòng vây, nhưng mỗi lần đều bị kiếm quang ngăn cản. Vô Trần biết tiếp tục kéo dài, cơ hội thoát thân càng thêm xa vời. Nàng chợt khẽ quát Diệu Ngọc:
- Đi theo ta!
Phất trần trong tay quét một vòng, trần ti xoáy thành một đường, đâm tới một tên điện chủ trong đó, nghĩ lấy Nhất Trần Phất Tâm tạo ra một kẽ hở để đưa Diệu Ngọc thoát thân.
Tên điện chủ đó không tránh né, mũi kiếm điểm tới mũi trần, năm tên điện chủ hai bên cạnh y đồng thời xuất kiếm, mũi kiếm đều điểm lên mũi kiếm của tên điện chủ đó, cứ như vậy, mũi kiếm của sáu điện chủ xếp thành một điểm và điểm lên mũi trần, "Băng" sáu điện chủ bị chấn trượt về phía sau, Vô Trần hơi lắc lư người, đồng thời trong lúc đó, sáu điện chủ khác đã xuất kiếm, mũi kiếm cũng xếp thành một điểm đâm thẳng hậu tâm Vô Trần.
Vô Trần không có khả năng trong thời gian ngắn liên tiếp thi triển Nhất Trần Phất Tâm. Diệu Ngọc che ở phía sau Vô Trần, đoạn rung trường kiếm, mũi kiếm trạm một vòng thanh hoa, trong thanh hoa xuyên ra một điểm thanh quang, điểm lên mũi kiếm của sáu điện chủ. Nàng muốn lấy Thủy Mộc Trạm Thanh Hoa ngăn cản một kích hợp lực của sáu điện chủ, nhưng không có khả năng, bằng công lực hiện tại của nàng, người sẽ bị kiếm khí trong nháy mắt kích xuyên. Nhưng nàng vẫn muốn làm như vậy, bởi vì nàng không làm như vậy, sư phụ sẽ bị kiếm khí xuyên tim.
Nhưng kỳ tích đã xảy ra, mũi kiếm của nàng không ngờ đã chặn được mũi kiếm của sáu điện chủ, hơn nữa trường kiếm của sáu điện chủ còn bị ép thành hình cung. Trong kinh ngạc, Diệu Ngọc thấy một bóng người xuất hiện bên cạnh mình, toàn thân lam sam, tay cầm Cổ trường kiếm, mũi Cổ trường kiếm đang xếp chung với mũi kiếm của mình, đè lên mũi kiếm của sáu điện chủ.
- Sở công tử!
Diệu Ngọc vui mừng. Sở Phong nháy mắt với nàng, khóe miệng nở nụ cười xảo quyệt. Diệu Ngọc chợt đỏ mặt, rồi thấy Thiên Ma Nữ đang đứng phía sau Sở Phong, ánh mắt Sở Phong lóe lên ánh đỏ, "cheng --" tiếp theo Cổ trường kiếm long ngâm một tiếng, sáu tên điện chủ bị đẩy lùi.
Bên kia, sáu tên điện chủ bị Vô Trần chấn văng ra đã lại xuất kiếm, mũi kiếm vẫn xếp chung nhau, đâm thẳng ngực Vô Trần. Vô Trần lộn cổ tay, trần ti xoáy thành một đường, chợt nàng phát giác đan điền cuồn cuộn, trần ti lại từng cây tản ra. Thì ra sau một kích vừa rồi nàng chưa bình phục chân khí, muốn cố gắng lần thứ hai thi triển Nhất Trần Phất Tâm, ngược lại khiến cho chân khí nghịch trở lại đan điền.
- Sư phụ! - Diệu Ngọc thảng thốt.
Thiên Ma Nữ khẽ điểm ngón tay lên mũi kiếm, "đinh", sáu điện chủ bị chấn bay, "ầm" lưng nặng nề va vào tường viện. Thiên Ma Nữ không chút dao động, tóc mai hai bên chỉ khẽ hất lên.
- Vô Trần, cô không sao chứ? - Sở Phong quay đầu hỏi. Vô Trần nhìn hắn một cái, đoạn thu lại phất trần, không nói gì.
Thập nhị điện chủ đứng lên, không lên bao vây nữa, mà lui lại thủ trước cổng vòm trung đình. Thật ra họ cũng biết căn bản không có khả năng thủ được. Có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, thì ra sáu vị đường chủ dẫn theo hơn mười vị cao thủ phân đường đã tới tiếp ứng.
Sở Phong chợt ngửi ngửi mũi:
- Chúng ta rời khỏi trước đi!
Họ vừa mới rời khỏi Đường môn, chưa đi thật xa, đã thấy Hương Chi chạy tới trước mặt, vừa thấy Sở Phong liền hô:
- Sở công tử, có hai người bị bao vây, đang rất nguy hiểm, hình như là Lãnh Nguyệt sư thái và Trích Tiên Tử!