-Vân Mộng Trạch? !
Có người thất thanh kinh hô.
-Chẳng lẽ là tử vong đại trạch trong truyền thuyết?
-Không sai, chính là Vân Mộng Trạch năm trăm năm mới xuất hiện một lần, được xưng tử vong đại trạch!
Tiểu Thư chậm rãi nói.
-Điều này sao có thể! Vân Mộng Trạch không phải là năm trăm năm mới xuất hiện sao!
-Đúng a, lần trước Vân Mộng Trạch xuất hiện cách hiện tại cũng không tới bốn trăm năm, sao lại đột nhiên xuất hiện rồi!
-Ôi trời! Không đúng, lần trước xuất hiện của Vân Mộng Trạch cách hiện tại hình như vừa đúng năm trăm năm mà!
-Không đúng, không đúng, còn kém mười năm mới là năm trăm năm!
-Không phải, vừa đúng là năm trăm năm!
-Vô luận như thế nào, sự xuất hiện của Vân Mộng Trạch, có lẽ cũng không phải là một điềm báo tốt!
... Mọi người trong nhất thời đều hoảng hốt nghị luận.
-Khụ, khụ
Tiểu Thư đằng hắng cổ họng, mọi người bởi vậy đồng loạt trở nên yên tĩnh.
Tiểu Thư lại nói:
-Không chỉ mình tiểu tử kia xông vào Vân Mộng Trạch, ngay cả Phi Tướng Quân cũng đi vào theo!
-A? Sao lại như vậy?
Có người hỏi.
-Phi Tướng Quân từ trước đến nay ghét ác như kẻ thù, sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho ác tặc diệt môn trốn thoát ngay trước mắt chứ! Nàng vì võ lâm trừ hại, không quản một thân một mình truy đuổi theo vào Vân Mộng Trạch! Chưa từng có người có thể đi ra khỏi Vân Mộng Trạch, tiểu tử kia đúng là chết chắc rồi, chỉ tiếc Phi Tướng Quân phải chết uổng một mạng!
-Ôi chao, vậy thực sự là đáng tiếc cho Phi Tướng Quân, nàng vì giang hồ tiêu trừ không ít kẻ xấu!
Có người than thở.
-Tính cách của Phi Tướng Quân chính là cương liệt, không dễ dàng chịu chấp nhận bỏ cuộc!
Mọi người nhất thời đều than thở.
Sở Phong nhìn Bàn Phi Phượng, nhỏ giọng cười nói:
-Thì ra có nhiều người như vậy luyến tiếc cô nương đó? May mà chúng ta đã ra ngoài được, bằng không ta chẳng phải trở thành tội nhân thiên cổ rồi sao!
Bàn Phi Phượng trừng trừng mắt, nói:
-Ngươi nghĩ rằng Phi Tướng Quân ta cũng chỉ là hư danh sao!
Có người hỏi Tiểu Thư:
-Tiểu cô nương, vậy tiểu tử họ Sở kia có thật là lợi hại như vậy không, lại có thể trốn thoát khỏi Giang Nam tiêu cục?
Tiểu Thư nói:
-Sao không lợi hại! Tặc tử kia khi diệt môn Chấn Giang Bảo, một chưởng phá vỡ lồng ngực hơn mười người, một cước lại đá bay đầu hơn mười người! Rất hung mãnh!
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong, hầu như nhịn không được cười ra tiếng. Sở Phong nhún nhún vai, cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ: "Còn không phải là ngươi làm hại!"
-Thật lợi hại như vậy sao!
Có người không tin.
-Xuy! Không lợi hại như vậy làm sao diệt được một môn Chấn Giang Bảo! Hắn tại Giang Nam tiêu cục càng hung tàn hơn, một kiếm đã chém bay đầu vài chục người ...
Thiên Cơ lão nhân vẫn ngồi ở một bên đột nhiên ngắt lời nói:
-Tiểu Thư, không đúng, cháu hôm qua mới nói là một kiếm chém bay đầu mười mấy người, sao ngày hôm nay thoáng cái lại biến thành đầu vài chục người rồi ?
-Gia gia!
Tiểu Thư gắt giọng:
-Gia gia lại làm người ta rối lên! Tiểu tử kia rất tà môn, võ công chính là càng ngày càng tăng, hôm qua là chém bay đầu hơn mười người, ngày hôm nay tự nhiên là vài chục người rồi! Gia gia không hiểu được cũng đừng xen mồm chứ!
Có người cười nói:
-Chiếu theo lời nói của cô nương, tiểu tử kia lợi hại như vậy sao lại bị Phi Tướng Quân đánh rớt xuống sông Tiền Đường?
-Này nhé! Phi Tướng Quân là nhân vật ra sao chứ! Một cây Kim Anh Bàn Phượng Thương thượng thiên nhập địa, xuất thần nhập hóa! Nàng tuy rằng cương liệt dũng mãnh, suy cho cùng tâm từ không đành lòng, bằng không, tiểu tử kia sớm bị đâm thành tổ ong vò vẽ!
Sở Phong nhìn Bàn Phi Phượng, nghiêm trang nói:
-Đa tạ Phi Tướng Quân thủ hạ lưu tình.
Bàn Phi Phượng cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu! Dù sao vẫn không thể đi bịt miệng người ta được, người ta rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương đi giang hồ kể chuyện mà thôi.
-Chỉ có điều hôm qua lại xảy ra một chuyện càng oanh động hơn nữa!
Tiểu Thư tiếp tục nói. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
-A! Là chuyện gì oanh động hơn như thế!
Lập tức có người la lên.
Lần này, Sở Phong và Bàn Phi Phượng cũng dựng lên lỗ tai.
-Thiên Cơ Phong lần thứ hai cảnh báo!
-Cái gì? Thiên Cơ Phong lại cảnh báo một lần nữa? ! Đây là có chuyện gì? Nó không phải là cứ mười năm cảnh báo một lần sao, sao lại cảnh báo thêm lần nữa?
-Không sai, Thiên Cơ Phong mỗi mười năm cảnh báo một lần, nghìn năm bất biến! Vốn là lần này nó đã trì hoãn một năm mới cảnh báo, đã khiến cho mọi người càng sợ bóng sợ gió, sự việc hôm nay cũng chỉ cách không tới vài ngày, đã lại cảnh báo thêm lần nữa, việc này trăm nghìn năm qua chưa bao giờ từng có, toàn bộ giang hồ đều chấn động!
-Vậy Thiên Cơ Phong lại viết cảnh kỳ cái gì?
Có người vội vã hỏi.
-Chỉ có sáu chữ!
-Chữ gì!
Tiểu Thư cố ý ngừng lại một chút, mọi người đều nhao nhao la hét ầm ĩ nói:
-Tiểu cô nương nói mau, đừng úp úp mở mở nữa!
-'Vân Mộng hiện, Ma thần xuất!'
Tiểu Thư chậm rãi nói.
-'Vân Mộng hiện, Ma thần xuất'? Là ý gì?
Mọi người đều bắt đầu nghị luận, có người lẩm bẩm:
-'Vân Mộng hiện' tự nhiên là chỉ sự xuất hiện của Vân Mộng Trạch, 'Ma thần xuất'... chẳng lẽ là chỉ tiểu tử họ Sở kia!
-Sao lại có thể! Vừa rồi tiểu cô nương không phải nói tiểu tử kia chết ở Vân Mộng Trạch rồi mà!
Tiểu Thư nói:
-Ai, ta cũng không được nhìn tận mắt, nói không chừng tiểu tử kia thật đã đi ra được Vân Mộng Trạch, có khi còn đang ở trên lầu Lạc Dương này tiêu dao nhấm nháp mỹ thực Lạc Dương chứ!
Nói rồi ánh mắt cố ý quét qua Sở Phong.
Mọi người cười ầm lên, bọn họ đương nhiên sẽ không tin tưởng tiểu tử họ Sở kia đi ra được Vân Mộng Trạch, còn đang ở trên lầu này tiêu dao nhấm nháp mỹ thực Lạc Dương.
Có người hỏi:
-Ai, tiểu cô nương, nghe nói tại trước một ngày Chấn Giang Bảo bị diệt môn, Cô Tô cũng xảy ra một đại sự, một gã bổn gia đệ tử của Nam Cung thế gia bị hai gã bổn gia đệ tử mình Mộ Dung gia giết chết, việc này có kết quả ra sao? Mộ Dung và Nam Cung có sống mái với nhau hay không!
Tiểu Thư nói:
-Nếu như hai nhà bọn họ đã quyết chiến với nhau, các vị còn có thể nhàn nhã đi chơi ngồi ở chỗ này nâng cốc nói chuyện vui vẻ như thế sao!
-Vậy kết quả ra sao, lẽ nào Nam Cung thế gia lại một tiếng cũng không nói ? Không hèn nhát như vậy chứ!
-Nói cho các ngươi, Mộ Dung đích thân tự mình đi Nam Cung thế gia thỉnh tội!
-A? Mộ Dung quả là tài cao mật lớn!
-Nhưng các ngươi biết Nam Cung thế gia đối phó với hắn thế nào không?
Sở Phong vừa nghe, nhất thời khẩn trương lên, hắn cũng không muốn vị bằng hữu mà mình kết giao đầu tiên khi mới bước chân vào giang hồ này gặp chuyện không may. Bàn Phi Phượng phát hiện ra thần sắc cổ quái của Sở Phong, vội nhỏ giọng hỏi:
-Làm sao vậy?
-Không có gì.
Sở Phong không yên lòng đáp, lại ngưng thần lắng nghe tiếp.
-Rốt cuộc là Nam Cung đối phó với Mộ Dung thế nào, tiểu cô nương đừng lại úp úp mở mở nữa, nói mau đi!
Mọi người lại la hét ầm ĩ.
Tiểu Thư lúc này mới nói:
-Nam Cung thế gia xuất động Nam Cung thập bát đệ tử, bày Cửu Cung Kiếm Trận, đối phó Mộ Dung!
-A? Nam Cung thập bát đệ tử chính là những bổn gia đệ tử xuất sắc nhất của Nam Cung thế gia, kiếm pháp vô cùng cao minh, còn bày ra kiếm trận, Mộ Dung này há lại không gặp nguy hiểm sao? Vậy rốt cuộc Mộ Dung ra sao?
Nhưng Tiểu Thư không có lập tức trả lời, chậm rãi cầm một ly trà, nếm nếm.
Cái này không chỉ mọi người, ngay cả Sở Phong cũng nôn nóng, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Tiểu cô nương, rốt cuộc Mộ Dung ra sao?
Tiểu Thư vốn đang muốn nói ra, vừa thấy mở miệng hỏi chính là Sở Phong, liền nói:
-Ngươi muốn biết? Ta không nói cho ngươi! Kể chuyện ngày hôm nay dừng ở đây, muốn biết thì đợi hạ hồi phân giải đi!
Sở Phong càng nôn nóng, đang muốn hỏi thêm, Bàn Phi Phượng lại kỳ quái nói:
-Xú tiểu tử, ngươi khẩn trương cái gì! Mộ Dung còn không đem Nam Cung thập bát đệ tử để vào mắt!
-Nhưng bọn hắn bày cái gì Cửu Cung Kiếm Trận mà!
-Hừ, cho dù bố trí một cái Thập Cung Kiếm Trận cũng không làm gì được hắn! Này, ngươi khẩn trương như vậy làm gì!
Sở Phong cười cười, tuy nhiên vẫn là không quá an tâm, nhìn thẳng vào Tiểu Thư chờ nàng đáp lại.
Lúc này mọi người chung quanh cũng kêu la lên:
-Tiểu cô nương đừng úp úp mở mở nữa, không nói ra, chúng ta sẽ không cho cô xuống lầu!
-Đúng, không nói ra sẽ không cho phép xuống lầu.
Trong nhất thời có chút ý vị kiểu như "Dân chúng đang biểu tình".
Tiểu Thư thấy vậy, bèn nói:
-Thôi, nói cho các ngươi vậy ,Nam Cung thập bát đệ tử kia vây quanh Mộ Dung ở hạch tâm, nhưng Mộ Dung giở tay nhấc chân đã lách được ra bên ngoài, hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt!
Lúc này Thiên Cơ lão nhân lại xen mồm nói:
-Tiểu Thư, Nam Cung thập bát đệ tử người ta chỉ là chưa có rút kiếm thôi, lại giơ lên hai tay, Mộ Dung mới thong dong như thế thiểm nhập thiểm xuất chứ! Cháu đừng đem Nam Cung thập bát đệ tử nói không đúng chút nào như thế.
-Gia gia, cho dù Nam Cung thập bát đệ tử có cầm kiếm nơi tay, Mộ Dung cũng như thế không đem bọn họ để vào mắt!
Có thực khách nói:
-Thảo nào tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm gia chủ của Mộ Dung thế gia rồi, quả nhiên dũng khí hơn người!
Có người hỏi:
-Nam Cung cứ như vậy mà thả Mộ Dung đi?
Tiểu Thư nói:
-Không thả hắn đi còn có thể thế nào? Lẽ nào thật muốn xuất động toàn bộ người của Nam Cung để vây sát Mộ Dung? Nam Cung cũng không phải là đồ ngốc mà liều lĩnh như thế, trở mặt với Mộ Dung thế gia đối với bọn họ cũng không có lợi!
Sở Phong đến lúc này mới yên lòng, thầm nghĩ:
-Khó trách hắn không có đi Giang Nam tiêu cục chúc thọ, thì ra là đi Nam Cung thế gia thỉnh tội! Không ngờ hắn còn là gia chủ của Mộ Dung thế gia, mình còn hỏi hắn là đệ tử của nhà nào nữa chứ!
Nghĩ nghĩ trên mặt không khỏi tự giễu bật cười.
Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong bỗng nhiên ngây ngốc cười, ngạc nhiên nói:
-Ngươi cười cái gì?
-Không... không có gì?
-Hừ! Quái lạ!
Lúc này, lại "Lộc cộc lộc cộc " truyền đến vài tiếng thanh âm bước lên lầu, có hai hán tử lưng đeo bút phán quan đang đi lên lầu, thực sự là không gì xảo hợp hơn, chính là Hắc Bạch Phán Quan!
Bọn họ lên lầu, liếc mắt đã thấy được Sở Phong ,thất kinh, lập tức rút ra bút phán quan sắc nhọn! Hét lớn tiếng:
-Họ Sở, ngươi còn chưa có chết? !