Hồi Nguyện một lần nữa trải qua những ký ức đó, y nhớ lại tất cả.
Trong Lữ Nguyện Lâu, bộ xương hoàn chỉnh ngẩng đầu lên nhìn về phía hắc y nam nhân, y không có mắt nên không thấy được cảm xúc nhưng có một bầu không khí khó nói thành lời.
Hắc y nam nhân vừa quỳ vừa tới gần Hồi Nguyện, hai tay trân trọng chạm lên xương tay y " Ta cuối cùng cũng chờ được ngày huynh quay trở lại".
Mặc dù chỉ còn là một bộ xương nhưng Tiểu Hắc vẫn nhận ra được Hồi Nguyện một phần vì trên người y vẫn mang thần cốt cho nên xương cốt mới không bị hủy hoại, một phần vì hắn cảm nhận được mệnh cách đặc biệt của Hồi Nguyện là của chính y năm đó.
Người đó vốn nên phi thăng thành thần, cao cao tại thượng, bao người ngưỡng mộ quỳ bái, nhưng cuối cùng lại trở thành như vậy.
Bao năm qua hắn không ít lần suy nghĩ, liệu có phải thật sự do hắn mang mệnh khắc thần nên mới khiến cho Hồi Nguyện xảy ra chuyện như vậy hay không.
Mỗi lần như vậy, câu nói kia của người đó lại vang vọng trong đầu y " Không phải do ta, là do kẻ kia, thiếu chủ, ta sẽ sử dụng tốt mệnh cách của người để trả thù kẻ đó, khiến chõ hắn phải nếm mùi đau khổ của người".
" Ừm, ta trở về rồi" Hồi Nguyện lạch cạch nhấc tay rồi nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc nay đã trở thành một người nam nhan cao lớn hơn y cả một cái đầu, trông có vẻ buồn cười nhưng hắc y nam nhân lại khóc như chú cún con, muốn ôm lấy y nhưng sợ làm y đau.
" Thiếu chủ, người đi theo ta".
Lạc Tư Thần nhìn nam nhân kia kéo bộ xương rời đi, y xem như đã hoàn thành xong ý nguyện của đầu lâu kia rồi.
Trong mắt âm dương của Lạc Tư Thần, một luồng sáng màu vàng lấp lánh phủ lên người y, nhiều gấp mấy lần hồi ở làng Đồng Môn. Y không biết thân phân của bộ xương kia là gì, nhưng xem ra hẳn là không tầm thường.
Trước khi rời đi, Hồi Nguyện nhớ ra chuyện gì, kéo tay làm Tiểu Hắc dừng lại, y đi tới chỗ Lạc Tư Thần " Cảm tạ ân tình của các hạ, chờ ta một chút, các hạ đừng đi vội, đợi ta ở đây".
Tiểu Hắc nghe ra ẩn tình, biết được người nam nhân thần bí kia đã giúp đỡ thiếu chủ, liền âm thầm ghi nhớ.
" Được" Lạc Tư Thần đáp.
Sau khi hai người kia rời đi, đám quỷ trong quán mới dám ho he.
" Ây, ngươi có nghe không, bộ xương… à không, vị kia gọi vị đó là Tiểu Hắc".
Một nữ quỷ nhịn cười đáp " Y hệt tên con chó của ta khi còn sống".
" Ngươi muốn chết à mà dám nói như vậy".
Lạc Tư Thần đi tới dò hỏi " Xin hỏi các quỷ vị, người ban nãy là vị nào vậy?".
Nam quỷ đáp " Ngươi chắc là lần đầu tới chợ quỷ số chín đúng không?"
Lạc Tư Thần đơ ra mấy giây, chợ quỷ số chín là cái quỷ gì? " Ừm, ta lần đầu tới nơi này".
Nữ quỷ nhìn nhan sắc của y thì niềm nở đáp " Người vừa nãy là Cửu U đại nhân, chủ nhân của đường luân hồi số chín".
Lạc Tư Thần lại hỏi thêm mấy câu, y liền hiểu ra.
Chợ quỷ không ở cố định một chỗ, mà là xuất hiện ngẫu nhiên ở những nơi có âm khí nặng, người đi tới đó sẽ bị lạc hay còn gọi là ma dắt ở dương gian, trừ phi có mắt âm dương, sẽ nhìn thấy được đường đi, nếu không sẽ cứ lạc mãi trong sương mù.
Chợ quỷ cũng chia ra làm nhiều đường, nơi này là chợ quỷ số chín, do Cửu U đại nhân cai quản. Có chợ quỷ số chín ắt có chợ quỷ số một, số hai, số ba, mỗi nơi đều có một vị đại nhân cai quản.
Chợ quỷ số chín là nơi đi đầu thai của những linh hồn có nghiệp chướng ít hoặc hầu như không có nghiệp chướng nên khá bình yên và có quy củ nhất.
Còn những nơi khác hình như không được bình yên như nơi này.
Không lâu sau, một quỷ sai đi tới mời Lạc Tư Thần đi theo tới nơi ở của Cửu U.
Lạc Tư Thần đi qua hết dãy chợ, lại đi qua một cây cầu đá khá cao và lớn. Qua nửa kia cầu, trước mắt y liền hiện ra khung cảnh hùng vĩ, nửa phía bên phải là một nơi rộng lớn giống như hoàng cung nhưng không biết tại sao đã sụp đổ, dấu vết thời gian in hằn lên từng viên gạch đỏ khiên một người xuất thân từ giới khảo cổ như Lạc Tư Thần ngứa ngáy chân tay.
Y hỏi quỷ sai dẫn đường " Tại sao không tu sửa lại nơi đó?".
Quỷ sai niềm nở đáp lại " Đó là nơi ở của chủ cũ, kẻ đó năm xưa dùng biết bao linh hồn và người sống hiến tế để xây nên cung điện này, vô cùng tàn ác, đến cả quỷ như ta còn không nhìn nổi, vẫn là từ khi Cửu U đại nhân lên nắm quyền thì yên bình hơn".
Quỷ sai nói tiếp " Bởi xây từ xương máu nên sửa cũng phải dùng tới xương máu hiến tế để làm, Cửu U đại nhân không muốn làm vậy, cho nên nơi này đã bỏ hoang rất lâu rồi".
Lạc Tư Thần âm thầm cho Cửu U một cái ngón cai dựng lên. Y ngước sang bên trái, nơi này có một cổng đá lớn dẫn tới một tòa tháp cao chín tầng nguy nga tráng lệ xung quanh trồng đầy cây hoa đủ màu sắc, trông khác biệt hẳn với những nơi khác ở chợ quỷ.
Khi tới gần y mới nhận ra, nhưng cây hoa đó là giả, có cái giả từ đầu tới thân, có cái là hoa giả gắn lên cành cây. Quả nhiên đất ở âm giới không thể trồng cây.
Vào tới nơi, Lạc Tư Thần tới sảnh đường. Một người nam nhân tuấn tú, thanh lãnh mặc bạch y xuất hiện đi tới.
Từ hơi thở, Lạc Tư Thần nhận ra đó chính là bộ xương khô kia, nhưng bây giờ gọi như vậy có vẻ không ổn cho lắm.
" Xin hỏi, các hạ là…?".
Bạch Y nam nhân mỉm cười " Là ta đây, ta tên là Hồi Nguyện".
Lạc Tư Thần tỏ ra đã nhận ra.
Cửu U bước ra sau tấm rèm, hắn vừa dùng rất nhiều bảo vật tích góp được bao năm nay bồi đắp lại cho Hồi Nguyện một lớp da thịt mới. Đây chỉ là dùng tạm, y sẽ tìm cách giúp thiếu chủ tạo ra một cơ thể mới.
" Đạ tạ các hạ đã giúp đỡ thiếu chủ của ta, để tạ ơn, xin đi cùng ta tới một nơi".
Lạc Tư Thần phẩy tay " Chỉ là tiện đường ra tay giúp đỡ, không sao cả, không cần khách sáo đâu, cho dù là ai thấy vậy cũng đều giúp cả thôi".
Cửu U đáp " Các hạ là người ở dương gian, không màng hiểm nguy đưa thiếu chủ tới âm giới, đây không phải điều ai cũng có thể làm được".
Lạc Tư Thần nghe vậy đành phải đi theo Cửu U đi ra sau viện.
Đi tới một chỗ, nơi này có hai suối nước dẫn vào một hồ, bên ngươi màu nước hơi đen, một bên nước tinh khuyết sạch sẽ tỏa ra dòng khí màu trắng mờ nhạt.
Cửu U nói " Đây là suối âm dương, ngươi dương gian ngâm mình ở bên suối trong sẽ giúp thanh lọc khí bẩn trong cơ thể, đầu óc sáng suốt".
" Ngươi âm ngâm mình bên suối âm sẽ giúp tăng âm khí, ngược lại nếu người dương gian đi vào vùng nước âm sẽ khiến âm khí nhập thể, tẩu hỏa nhập ma, người âm dính phải nước phần dương sẽ khiến linh hồn bị ăn mòn".
Nói xong y chỉ cho Lạc Tư Thần " Các hạ có thể ngâm mình tại đây trong vòng một tháng, trong thời gian này, ta sẽ cho người canh giữ".
Chuyện tốt như vậy Lạc Tư Thần cũng không từ chối, y hiện tại tu vi đang dừng ở Hóa Thần cảnh đỉnh phong, tới tu vi này hấp thu linh khí cũng không quan trọng bằng việc cảm ứng tinh hoa thiên địa, ngâm mình trong suối kia đương nhiên tăng lên cơ hội giúp y tiến giai, chuyến này coi như thu hoạch rất lớn.
" Đa tạ Cửu U đại nhân, nhưng mắt âm dương của ta sắp hết thời gian hiệu lực, liệu có cách nào?..".
Cửu U tiếc nuối thả tay Hồi Nguyện ra đi tới trước mặt Lạc Tư Thần, y làm một thủ pháp phức tạp, trên tay xuất hiện một ấn tự màu xanh lam nhạt bay về phái trán Lạc Tư Thần.
" Ta ban cho ngươi mắt âm dương, nhìn thấu âm giới".
Trên trán Lạc Tư Thần xuất hiện một dấu ấn hình mắt quạ màu lam rồi từ từ biến mất.
" Năm xưa ta cũng từng ban mắt âm dương cho một người, không biết hắn hiện tại thế nào rồi" Cửu U thở dài.
Nói tới mắt âm dương, Lạc Tư Thần mới chỉ gặp qua sư phụ y, nhưng chắc không trùng hợp vậy đâu nhỉ " Đa tạ".
" Không có gì, các hạ cứ tự nhiên ở lại nơi này, ta hiện tại có việc phải làm, cáo từ" Cửu U nhanh chóng rời đi, người được ban mắt âm dương sẽ gây ảnh hưởng nhất định tới âm giới, không biết được hắn có dùng mắt âm dương để phá hoại âm giới hay không, nhưng Cửu U tin vào mắt nhìn người của thiếu chủ, hoàn toàn tin tưởng.
Hơn nữa, hắn trở thành một trong những chủ nhân đường luân hồi vì muốn tìm kiếm thiếu chủ của mình, hiện tại đã tìm thấy, vậy thì âm giới có xảy ra chuyện gì thì có liên quan gì tới hắn đâu