Hà Dĩ Thiến nhìn vẻ mặt của anh cũng biết, chuyện đã không thể nào vãn hồi, không nhịn được tự giễu cười một tiếng. Thật ra thì cô còn chưa cam tâm, nhưng trừ tiếp nhận, cũng không thể làm gì khác, cô đã qua tuổi khóc muốn ăn đường, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể là người lớn, làm người lớn.
"Anh nên nói sớm với em, như vậy em cũng không cần từ nước Anh ngàn dặm xa xôi bay trở về."
"Em cũng nên trở về."
"Hả?"
"Khúc hát của em rất nhớ em."
Cô gật đầu một cái, "Giúp em xếp đồ vào trong vali đi."
"Đợi anh giúp em mang đi."
"Không cần, em đi cùng Huệ Nghi, cô ấy rẽ vào cửa hàng giúp em mua vali, chắc cũng sắp trở về rồi."
Phương Thần Hi ở cửa phòng, cảm động đến rối tinh rối mù.
May là cô trở lại lấy đơn đăng ký, cũng may, cuối cùng là mở cửa chứ không có đập cửa. . . . . . Thật ra thì cô vốn định cởi giày đánh Hàn Ức, không ngờ tới có thể nghe được những thứ này.
Anh nói anh xác định cô chính là người anh muốn tìm ── không có câu có thể làm rung động lòng người hơn.
Vãn Tĩnh ôm lấy cô, làm tư thế "Từ từ mà nói chuyện" sau đó rời đi.
Cô ở lại chỗ đó, tiếp tục cảm động.
Thân thể cô nhỏ gầy, lại đứng ở góc, Hà Dĩ Thiến cùng Lâm Huệ Nghi đi qua hai lần cũng không thấy cô.
Chỉ thấy hai người bọn họ mang hai vali màu trắng đi ra ngoài, sau đó Hà Dĩ Thiến đem cái chìa khóa để lên tủ giày trước cửa, tiếp đó đóng cửa.
Hàn Ức cúi đầu đi ra, không biết nhìn gì trong tay, không tới ba giây, điện thoại của cô vang lên.
Anh ngạc nhiên quá mức, men theo tiếng chuông thấy cô ngồi chồm hổm ở góc, vọt tới, "Em ở đây? Em trở về lúc nào? Em vẫn ở chỗ này? Vì sao không lên tiếng? Sao vậy? Sao vẻ mặt kỳ quái thế?"
Một đống lớn vấn đề rào rào hướng cô ném tới, cô chỉ làm một chuyện ── mở ra đôi tay, ôm lấy anh.
Mặc dù rất nghi ngờ, nhưng anh cũng vui vẻ tiếp nhận cái diễm phúc này, "Em ngồi ở nơi này bao lâu rồi?"
Cô nói rất cẩn thận: "Một chút."
"Một chút là bao lâu?"
"Hiện tại rất vui vẻ."
Nghe được trả lời của cô, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được đặt xuống. Nếu cô vui vẻ, thì chứng tỏ tâm tình của cô đã bình phục.
Khi anh nhìn thấy Hà Dĩ Thiến, trừ kinh ngạc, việc đầu tiên nghĩ tới chính là cảm tưởng của Thần Hi.
Cô nhất định sẽ rất khổ sở, rất thương tâm.
Có thể cô sẽ khóc, cảm giác mình rất ngu ngốc.
Mà tất cả điều này là bởi vì yêu ── bởi vì anh là mối tình đầu của Thần Hi, đối mặt với đoạn cảm tình này, cô toàn tâm toàn ý cẩn thận, rất chân thành, cũng rất dễ dàng bị thương.
Anh không muốn thấy nhất, chính là nước mắt cùng thương tâm của cô.
Mà mắt cô hồng hồng nói cho anh biết, cô vừa mới khóc.
"Em chỉ có một vấn đề."
"Hả?"
Cô đem thân thể hơi lui về phía sau, cùng anh mặt đối mặt, "Tại sao cô ấy có chìa khóa mà em thì chưa?"
"Bởi vì. . . . . ."
Cô chờ, nhưng lại không có đoạn sau.
Bởi vì sao?
Đối mặt với vẻ mặt vô tội hồn nhiên như vậy, nhớ tới hậu quả của việc giấu giếm, anh thở dài, quyết định nói thật, mặc dù lý do này rất kỳ quái.
"Bởi vì. . . . . . Bạn gái trước của anh đều có chìa khóa nơi này. . . . . . Anh muốn chờ đổi khóa cửa mới sẽ cho em, chỉ là khóa cửa kim cương được đặc biệt đặt ở Đức. . . . . . Cần một tháng. . . . . ."
Hàn Ức lắp ba lắp bắp khiến cô cảm thấy kỳ quái, "Nhưng nếu như anh có thể cho tất cả các cô, tại sao không thể cho em?"
"Thần Hi." Anh gọi tên của cô, đụng trán mình lên trán cô, "Em có biết anh là người đàn ông có chủ nghĩa hay không?"
"Biết a."
"Vậy em có biết anh là người đàn ông theo chủ nghĩa vô cùng lãng mạn hay không?"
Phương Thần Hi bật cười, "Cái gì á."
"Bởi vì anh muốn cùng em kết hôn, cho nên anh không muốn cho em chìa khóa giống như vậy, không bị người khác cầm lấy, chỉ có hai chúng ta có". Anh hôn nhẹ xuống môi cô, "Khóa cửa mới này một hai ngày nữa sẽ được gửi tới Đài Loan, sau khi gọi người thay, tự tay anh sẽ buộc chìa khóa lên vòng của em, có được hay không?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thần sắc cảm động.
Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống.
Tại sao anh có thể như vậy. . . . . .
Trước đây, cô vẫn sợ là anh nhất thời thích mới mẻ, mặc dù toàn tâm toàn ý, nhưng thường thường bị cảm giác không an toàn bao vây, nhưng mà anh. . . . . . Bây giờ anh đang cầu hôn cô sao.
Cô phải đồng ý với anh.
Cô phải đồng ý với.
Mặc dù cô mới mười bảy tuổi, còn chưa tốt nghiệp cao trung, nhưng cô muốn kết hôn, cô muốn làm cô dâu. . . . . . A. . . . . .
Đột nhiên cô đẩy anh ra, giọng lo lắng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"
Hàn Ức không biết vì sao cô lại đột nhiên hỏi câu không lãng mạn như vậy, nhưng vẫn trả lời, "Hai giờ rưỡi."
Cô nhảy dựng cả người lên, "Hôm nay là ngày đăng ký cuối cùng". Trời ạ trời ạ, cô chính là chạy về cầm đơn đăng ký, kết quả là cảm động mà cùng anh ôm thân ái, chút nữa là quên mất.
Phương Thần Hi vọt tới tủ lạnh lấy xuống hóa đơn phía trên, vội vội vàng vàng lôi kéo anh chạy ra ngoài, "Nhanh lên một chút, chỉ còn một giờ."
"Không cần gấp gáp á."
Hàn Ức kéo cô.
"Hôm nay là ngày cuối cùng. . . . . ." Cô kêu rên.
Chỉ thấy anh cầm đơn đăng kí, nhìn kỹ mã số thu phía trên hóa đơn, sau đó cầm điện thoại lên, nhanh chóng quay số điện thoại, "Này, trợ lý giám đốc Vương sao? Là tôi. . . . . . Dạ dạ, đúng, gần đây không tệ. . . . . . Tốt, có rãnh thì giới thiệu tôi mấy chi nhánh ngân sách đi, đúng rồi, hiện tại có một chuyện nhỏ muốn xin trợ lý giám đốc Vương giúp một tay. . . . . . Đúng, tôi muốn chuyển một khoản tiền cho trường nữ sinh Mary, mã số thu là. . . . . ."
Ba phút sau, anh cúp điện thoại, cười một tiếng với cô, "Được rồi."
Cô ngơ ngác nhìn anh, "Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy."
"Vậy sao anh không nói với em sớm một chút, hại em gấp muốn chết."
Anh mặt vô tội, " Làm sao anh biết hôm nay có nhiều chuyện như vậy."
Đây cũng là.
Cô thật đúng là vô cùng may mắn vì ác liệt với Hà Dĩ Thiến, nếu không có thể sẽ qua thật lâu sau cô mới biết, thì ra mình làm Hàn Ức an lòng.
Thật tốt.
Bởi vì cô cho rằng có rất nhiều nguyên nhân gây thiếu hụt tình cảm của bọn họ ── thời gian rất ngắn, xảy ra rất nhanh, cũng không có trải qua loại mong đợi mấy giờ đến nhà đón em hẹn hò, cảm giác hình như là đúng rồi, anh liền đem mình cột vào bên cạnh.
Cô vẫn có loại cảm giác thiếu hụt cái gì đó.
Nhưng mà bây giờ cô sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Nếu bọn họ đều là nghiêm túc, như vậy tất cả thiếu hụt cũng có thể từ từ mà lấp đầy, còn như bây giờ nha, để cho bọn họ ở chung một chỗ như vậy là tốt rồi.
Ôm lấy Hàn Ức, hôn một cái, thu xuống.
Khiến tình yêu từ từ lớn lên.
Chuyên tâm vui sướng ── làm cô dâu nhỏ mười bảy tuổi của anh.
HẾT.